Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 1 - Chương 23




Quãng thời gian khi đầu đông tiến sâu vào giữa đông, bước thời gian vội vã nhất. Những mùa đông trong quá khứ, cảm giác tôi thường có là, dường như buổi sớm thức dậy biếng nhác bò ra từ trong ổ chăn, chẳng được bao lâu đã chực xế chiều, một ngày cứ như vậy mà vuột mất. Nhưng mùa đông năm nay, không biết có phải là do lần đầu tiên một mình trải qua ở trong trường, mà đồng thời với cảm giác thời gian cứ thế mà vụt biến ấy, tôi phát hiện bản thân mình còn bị thêm cái rất sợ lạnh. Nhan Dự Dự sáng sớm tinh mơ đã cho tôi một túi chườm nước nóng tròn vành vạnh, bảo tôi nó có thể giữ nóng được 10 tiếng đồng hồ.

“Lúc trong lớp cậu luôn co ro chân tay, trông có vẻ như rất lạnh, cái này dùng có ích đấy.”

“Cảm ơn cậu.” Tôi nói một cách chân thành. Nhan Dự Dự là một cô gái cực kỳ tốt lành, cũng là cô gái đầu tiên tôi quen mà biết quan tâm săn sóc đến người khác không hề tính toán được mất trong bụng. Chỉ mỗi tội những gì tôi có thì quá ít ỏi, mà dùng để đáp lại tấm lòng này của Nhan Dự Dự thì càng ít ỏi hơn, thật vô cùng đáng tiếc. Dẫu thế, tôi vẫn thường thường không có cách nào cự tuyệt sự quan tâm của cô ấy, bởi vì tôi biết, làm như vậy cô ấy càng cảm thấy đau lòng.

Cô ấy nắm tay tôi mà bước vào lớp, thân ái giống như bao nhiêu nữ sinh khác ở Thiên Trung cùng nhau thân ái.

Dù sao đi nữa, có được một tình bạn chắc cũng là điều đáng để lấy làm kiêu ngạo. Tuy là bàn tay đang nắm lấy tay tôi đến nóng hổi kia, vẫn không mạnh hơn chiếc bao cát đã từng bay vào tôi ở trong ký ức (1)

(1) Bao cát Lam Đồ liệng Mã Trác hồi còn ở Thành Đô.

Còn chưa vào tới chỗ ngồi, tôi liền nhìn thấy trên bàn học của mình được đặt một hộp quà rất xinh đẹp.

Có lẽ là do tác dụng của tâm lý, tôi có tật giật mình. Cho dù là tất cả mọi bạn học đều đang vùi đầu học bài, nhưng bầu không khí vẫn có vẻ rất quỷ dị.

“Ái chà, mới sáng sớm đã nhận được quà rồi!” Nhan Dự Dự la lên một cách khoa trương, “Nào, mau xé ra xem cái gì thế?”

Tôi ngồi xuống, cầm chiếc hộp vứt “cạch” một tiếng vào trong hộc bàn, thò tay lấy cuốn sách Anh Văn ra. Chuyện càng khiến người khác nảy sinh hứng thú, tôi càng không có hứng —- xin lỗi, tôi thật tình không phải cố ý thành vầy nếu như tôi có một thứ ma pháp có thể để cho Nhan Dự Dự học cách yên lặng. Tiêu Triết ngồi đàng trước từ đầu tới cuối không hề quay đầu xuống, Nhan Dự Dự rất bất mãn trễ trễ khoé miệng, bộ dạng y như tiếc nuối không có kịch hay để xem.

Giờ nghỉ giữa trưa, thừa lúc Tiêu Triết ra khỏi lớp, tôi lấy hộp quà ra, đưa đến tay của Nhan Dự Dự nói: “Cảm phiền cậu trả lại cho cậu ta giùm tớ được không?”

“Cậu mà vầy hắn sẽ đau lòng đấy.” Nhan Dự Dự nói, “Nể mặt hắn đã bỏ ra thật nhiều tâm sức đi mà.”

“Bằng không để tự tớ trả lại cho cậu ta đi.” Ngay lúc tôi định lấy hộp quà về lại, Nhan Dự Dự đã cầm chiếc hộp để kế tai lắc lắc, trên mặt hiện ra một vẻ kinh ngạc, nói với tôi: “Không đúng, hình như không phải là nước hoa, nước hoa không nhẹ thế được.”

“Xé ra nhìn cái đi.” Thấy tôi không có phản ứng, Nhan Dự Dự tiếp tục xúi giục, “Nhìn coi là cái gì rồi đem trả hắn cũng không muộn. Hơn nữa, có phải của Tiêu Triết tặng hay không còn chưa chắc mà, cậu nói xem có đúng không?”

Nhan Dự Dự căn bản là không chờ tôi cự tuyệt, đã dứt khoát nhanh chóng xé giấy gói chiếc hộp.

Nhưng món đồ cô ấy lấy ra, lại là một sợi dây chuyền trông rất quái quỷ, dây màu đen, mặt dây lại là một thứ trông giống như cây kiếm, màu đồng cũ kỹ, trên đó còn khắc mẫu tự nhỏ xíu, nhìn không rõ rốt cuộc là chữ gì, tôi chỉ để ý mũi kiếm, thật sắc nhọn kinh người, y như là cây kim bà tôi thường dùng để khâu mền.

“Ủa, trời đất ơi, món quà quái quỷ này thật cá tính quá đi mất!” Nhan Dự Dự reo lên, “Nếu tớ đoán không lầm, chắc đây là bùa hộ thân gì gì đó đi, ôi trời đất ơi, thật là quá quá quá quá quá quá thần bí quá thú vị.” Cô ta vừa khen ngợi vừa giơ nó cao lên ngó tới ngó lui.

Tôi vội vàng cầm chiếc hộp bị cô ấy vứt qua một bên lên, tìm được một tấm thiệp nhỏ màu trắng ở bên trong, trên thiệp có viết: tặng Mã Tiểu Trác. Ký tên chỉ có hai mẫu tự đơn giản: XZ.

Nhan Dự Dự so vai, giựt lấy mảnh giấy từ trong tay tôi, nhìn một cách hiếu kỳ, nói một cách hào hứng: “XZ, XZ, hahaha, đêm qua còn bảo không có thư tình, hôm nay bị tớ bắt quả tang rồi nhá?”

Tôi biết XZ là ai, không phải Tiêu Triết, là Hạ Trạch (1). Bởi vì trong toàn thiên hạ, chỉ có mình hắn kêu tôi là Mã Tiểu Trác.

(1) Phiên âm của Hạ Trạch là Xia Zé, của Tiêu Triết lá Xiào Zhé, cả hai đều là XZ

Có điều, tôi hoàn toàn không cảm thấy phải giải thích với Nhan Dự Dự.

Thiếu hiểu biết, ngu xuẩn, nông cạn, hạ lưu. Tôi thật sự không tìm ra được những từ nào thích hợp hơn để hình dung hắn. Hoa lá loè loẹt, kim ngân sáng choé, cái thứ quỷ quái khỉ gió trông tục không thể tả được, dùng để điểm trang cho bộ lòng hoa hoét của hắn còn gì hay bằng. Dẫu cho hết thảy nữ sinh của Thiên Trung đều coi việc quỳ dưới chân hắn là một vinh hạnh, tôi cũng không thèm một người như thế. Huống chi, không biết rốt cuộc hắn đã tặng món đồ giống y chang nhau cho bao nhiêu nữ sinh rồi! Dám chừng là chỗ chợ trời lần trước Nhan Dự Dự dắt tôi tới, mấy thứ này quơ tay là ra một đống! Vừa nghĩ đến đó, tôi càng bực, mạnh tay giựt lại sợi dây chuyền từ tay của Nhan Dự Dự, thảy vào trong hộp, rồi xông ra khỏi lớp.

Tôi muốn đi tìm Vu An Đoá, tôi muốn bảo Vu An Đoá nói cho hắn biết, nếu như hắn còn tiếp tục như vầy, tôi sẽ đem hết thảy những gì tôi biết báo sạch hết lại cho trường, thậm chí báo cảnh sát, tin hay không tuỳ hắn!

Nhưng mà tôi còn chưa kịp xông vào tới lớp của Vu An Đoá đã bị người cản đường mất, vẫn là nữ sinh lạ mặt kia, hình như một nữ sinh tôi chưa từng gặp qua, giơ một chiếc di động mà tôi thoáng liếc mắt đã nhận ra nó, dùng giọng điệu như bạn bè lâu năm nói với tôi: “Mã Trác, cảm phiền cậu nhận cú điện thoại.”

Tới thật đúng lúc!

“Mã Tiểu Trác, nhớ (muốn) anh không?” Hắn cười ha ha, hình như còn ngáp một cái, kéo dài giọng ra nói: “Phải nói thật—–“

“Muốn cậu đi chết đi!”(2) Tôi cười lạnh một tiếng, nói, “Cảm ơn quà của cậu.” Tôi vứt chiếc hộp đựng quà đi, cầm cái thứ dây chuyền không ra dây chuyền, cứt chó không ra cứt chó kia, chạy như bay đến bên một cái thùng rác ở cuối hành lang, đồng thời đưa di động ghé ngay miệng của thùng rác, mạnh tay quăng chiếc dây chuyền đó vào, mặt dây chuyền chạm vào thùng rác, phát ra một tiếng “keng.”

(2)Nguyên văn là 想 (tưởng) mang nhiều nghĩa: muốn, nhớ, nghĩ. Hạ Trạch hỏi “tưởng anh không?” Mã Trác đáp: “tưởng cậu đi chết đi!”

Tôi nói thật rõ ràng vào trong ống nói: “Có nghe không? Tôi vứt rồi. Cái thứ thối nát ấy, chỉ xứng đáng nằm trong thùng rác, bởi vì người chọn nó làm quà là một thứ rác rưởi không hơn không kém.”

Hắn tựa như cuối cùng đã trầm lặng vài giây, rồi mới thong thả bảo: “Chưa có người nào dạy em cách làm thục nữ sao?”

“Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có dây vào tôi nữa.” Tôi nói, “Còn không tôi thế nào cũng có ngày đem thùng rác úp lên đầu cậu.”

“Thú vị.” Hắn nói, “Tôi vô cùng mong đợi ngày đó tới.”

“Mong đợi giống như tôi mong đợi cậu chết đấy hả?” Tôi uy hiếp hắn.

“Ha ha ha.” Hắn lại nói một cách đắc ý, “Chết dưới tay Mã Tiểu Trác, tôi không nên quá cam tâm tình nguyện.”

“Cút!” Tôi nhịn hết nổi, chỉ có thể chửi bậy.

“Suỵt——“ hắn nói, “Mới đề tỉnh em phải làm thục nữ, nhoắng cái đã quên rồi, không dạy dỗ em thì thật không được, thế này đi, Mã Tiểu Trác, chúng ta cùng đánh cược: Tôi sẽ đem thứ em vừa vứt tự tay mình đeo vào cổ em!”

Nói xong câu đó, hắn cúp máy.

Tôi giơ chân hung hăng đá cái thùng rác bất hạnh đó một cái, không màng đến cảm giác chân đá trúng kim loại bị đau và ánh mắt kỳ quái của người đi ngang qua, mà chỉ cầm điện thoại nhìn cô nữ sinh mắt thô lố kia tìm tới, đang chờ tôi trả lại cho cô ta chiếc điện thoại, không khỏi mỉa mai nói: “Hắn cho cậu bao nhiêu tiền để cậu đi làm mấy trò nhàm chán này?”

Cô nữ sinh bị tôi làm hết hồn, lí nhí nói với tôi: “Anh ấy là anh trai mình…….”

Anh trai? Thuốc Độc tuy biết săn mồi, nhưng cũng không phải là để tìm về một mớ em gái xui xẻo thế này chứ. Tôi vứt chiếc điện thoại vào lòng cô nữ sinh, giẫm mạnh lên chiếc hộp quà ở dưới đất một cái, rồi hầm hầm bỏ về lớp. Vừa dợm hai bước, tôi ngoái đầu nhìn, chỉ thấy cô nữ sinh đó đang nằm bò trên thành thùng rác, ngó vào trong. Thật khiến người ta tuyệt vọng —– nếu như cô ta là em gái tôi, tôi đã sớm cho nó một cái bạt tai.

Chuyện càng vớ vẩn hơn vẫn còn ở phía sau. Tôi vừa vào tới trong lớp, liền ngửi thấy mùi nước hoa, một mùi hương rất thơm, nồng nhưng không ngạt, tràn lan khắp phòng học. Mà Nhan Dự Dự lại đang nằm bò trên bàn học, hai bờ vai rung rung, nhìn là biết đang khóc. Trên mặt đất trước chỗ ngồi của tôi, tôi trông thấy một chiếc lọ nhỏ bị bể.

Đấy là nguồn gốc của mùi hương. Thế giới nhất định vẫn chưa đủ loạn.

Tính cách của Nhan Dự Dự, chính là điển hình của loại người chuyện bé xé ra to. Ngay lúc này tôi không có chút tâm trạng nào để đi an ủi cô ấy, càng không dư hơi đi xử lý chuyện phiền phức của người khác, trước giờ Mã Trác chưa từng là đấng cứu thế của ai. Tôi chỉ lấy chân mình gạt gạt những mảnh chai đi, thu xếp tập vở trên bàn mình, chuẩn bị tới tiết học sáng.

Thế nhưng, Tiêu Triết không chuẩn bị tha cho cô ấy.

“Đồ lắm mồm!” Tiêu Triết bất chợt xoay người mắng, “Coi như tớ cầu xin cậu, cậu có cách nào đừng để mất mặt vậy nữa được không?”

Nhan Dự Dự cuối cùng ngừng khóc, cô ấy vùi đầu lục tung cặp mình lên, lấy ra được mấy tờ tiền 100 màu đỏ, đứng lên rướn người, vỗ chúng lên trên bàn học của Tiêu Triết, miệng thì la: “Hai chúng ta sòng phẳng (3)!”

(3) nguyên văn: 我们两清了, “the two of us are cleared/we are through” ý là “chúng ta thanh toán nỡ nần xong rồi, đường ai người nấy đi.”

Tiêu Triết không buồn ngoái đầu, đem tiền vứt trả lại bàn của Nhan Dự Dự, Nhan Dự Dự lại vứt qua, Tiêu Triết lại vứt về, Nhan Dự Dự lại vứt tới, bạn học trong lớp nhìn thấy tình cảnh này đều cười ầm lên, có người còn la ó: “Không muốn thì cho tớ đi, vừa lúc tớ không đủ tiền tiêu này!” Chuông vào lớp vang lên, Thầy Sướng ôm giáo án bước từ bên ngoài vào, tôi vội thu lượm hết tiền nằm đầy bàn, bực mình nhét hết vô trong hộc bàn.

“Có chuyện gì tan học hẵng nói tiếp đi.” Chuyện đã đi đến nước tôi không thể không ra mặt, tôi chỉ đành khẽ bảo Nhan Dự Dự.

Cô ấy dụi mạnh đôi mắt đã khóc đến đỏ hoe, mắng một câu về phía đàng trước: “Đồ điên!”

Cũng còn may, phen này Tiêu Triết không đáp trả.

Buổi chiều có bài thi, thi liên tiếp hai môn. Mãi đến lúc cơm tối ở căng tin, tôi mới có cơ hội hỏi Nhan Dự Dự rốt cuộc giữa cô ấy và Tiêu Triết xảy ra chuyện gì, Nhan Dự Dự nói: “Thì tớ chỉ hỏi Tiêu Triết sao còn chưa tặng nước hoa cho cậu mà lại đi tặng thứ đồ kỳ quặc kia, hắn liền nổi giận đùng đùng, trách tớ không nên nói lung tung trước mặt cậu, lại nói cái gì đồ kia vốn không phải quà hắn tặng, mà nước hoa vốn cũng không phải là mua để tặng cậu, là quà tặng dịp sinh nhật mẹ kế của hắn, ai tin chứ? Cậu nói xem một tên nhát gan như cáy như hắn, còn tính là đàn ông nỗi gì chứ.”

Tôi xếp mấy trăm đồng ngay ngắn lại rồi nhét vào túi của Nhan Dự Dự, bảo: “Lời cậu ta nói nhất định là thật, là cậu nghĩ tầm bậy mà. Cậu ta đang yên đang lành tại sao lại muốn tặng quà cho tớ.”

“Sao lại có thể?” Nhan Dự Dự nói, “Trước khi mua hắn hỏi đi hỏi lại tớ là con gái thế này thế này thì thích nước hoa thế nào, còn lôi cậu ra làm ví dụ. Tớ coi bộ hắn giống như đại khái nghĩ lấy lòng cậu không xong, trong lòng không thoải mái, lôi tớ ra trút giận!”

Nguyên quãng đường Nhan Dự Dự ồn ào không dứt, lúc ăn cũng không yên, rồi chạy đi nói chuyện với người khác, chạy một vòng xong quay trở lại trước mặt tôi, sắc mặt tái mét thì thầm với tôi: “Không xong rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”

Cô ấy vẫn hay hở tí la làng, tôi không coi là có gì ghê gớm.

Nhưng bộ dạng của cô ấy cúi gằm đầu ăn cơm không nói không rằng gì nữa khiến cho tôi tin là hình như thật sự có chuyện không hay sắp xảy ra. Đợi đến lúc chúng tôi ăn cơm xong sắp sửa về đến trước cửa lớp, cô ấy rốt cuộc mở miệng: “Nghe nói trong trường chúng ta có người đắc tội với Thuốc Độc, bọn họ kéo một đám tới, tối nay định làm thịt hắn. Mà kẻ đó không ai khác, là…….” Nhan Dự Dự nói tới đây, liếc trái liếc phải dáo dác, rồi mới tiếp tục nói, “Cậu có thể đoán ra ai không?”

Đương nhiên tôi đoán ra rồi. Tim tôi đập thình thịch một phen, cảm giác bất an lan tràn khắp người: rốt cuộc thì hắn không định tha cho cậu ta.

“Trong não tên họ Tiêu kia có rắm, đang không lại đi trêu vào dân anh chị. Nghe nói bọn chúng còn xách theo dao.” Nhan Dự Dự buồn bực nói, “Phen này phiền phức to rồi.”

“Báo cho trường!” Tôi nói với Nhan Dự Dự, “Cậu mau gọi điện thoại cho cậu của cậu.”

“Cậu điên rồi!” Nhan Dự Dự nói, “Trừ phi tớ muốn chết.”

“Vậy để tớ đi.” Tôi không tin là thế giới này không có vương pháp.

“Mã Trác cậu bình tĩnh lại một chút, “ Nhan Dự Dự níu lấy tôi, “Cậu không biết tốt xấu gì đâu, cậu không thể chạy lung tung.”

“Dù sao cũng giữ được thêm một mạng người.” Tôi lạnh lùng nói.

“Xem ra…….” Nhan Dự Dự ai oán liếc tôi một cái, thở dài chua chát nói, “Cậu vẫn rất quan tâm đến hắn, đúng không?”

Nói cái quỷ gì thế này! Nhưng mà tôi chả buồn chỉnh cô ấy. Bởi vì muốn giải thích cũng không nói hết một hơi là xong, hơn nữa lý do trong đó đến cả bản thân tôi cũng nói không rõ ràng. Lúc này cách tiết ôn bài buổi tối cũng còn một quãng thời gian, tôi nhìn Tiêu Triết ngồi vào chỗ ngồi, vừa làm bài vừa nhai sống một gói mì gói. Thế là tôi mới nhớ ra, cậu ta không tới căng tin ăn bữa tối, coi bộ cậu ta đã bị Nhan Dự Dự chọc đến nổi giận không nhẹ, ngay cả ăn cũng không thèm ăn. Tôi quyết định nhắc nhở cậu ta một phen, chỉ cần cậu ta không chạy lung tung, tôi không tin đám người kia dám kéo vào trong lớp mà chém giết.

Nhưng mà tôi biết phải nhắc nhở cậu ta như thế nào? Điều này đối với tôi mà nói, lại là một nan đề. Hơn nữa, điều tôi nghĩ đến là, nếu như cái kẻ mang tên Thuốc Độc kia muốn dùng cách thức này để khiến tôi khuất phục, hắn còn không phải kẻ ngu đần nhất thiên hạ thì còn có thể gọi là gì? Từ năm lên bảy tôi đã biết, kẻ có gan mà không có trí, vĩnh viễn không cần phải sợ. Giống như ông chú Út suốt ngày đánh đánh giết giết của tôi. Xem động tĩnh của hắn từ tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay, Thuốc Độc giống y như chú Út của tôi, chỉ là một kẻ lỗ mãng. Tôi không cần phải sợ hắn, tôi âm thầm hạ quyết tâm, xem hắn dở trò gì ra, chỉ cần hắn đả thương đến tôi, tôi sẽ tuyệt đối ăn miếng trả miếng khiến cho hắn chết không yên thân!

Nhưng mà, sự việc hình như không đến độ khủng khiếp giống như lời diễn tả của Nhan Dự Dự. Mãi đến lúc nửa tiết ôn tập buổi tối đã trôi qua, vẫn chưa thấy gió lay cỏ động gì, trong lòng tôi bình tĩnh hơn nhiều. Chắc là hắn cũng chỉ hù người ta, dám chừng hiện giờ đang còn vui vẻ hẹn hò với Vu An Đoá, căn bản là không hơi đâu mà đi lo chuyện khác nữa. Trong lớp học, mùi nước hoa vẫn còn phảng phất, thật tình rất thơm. Hiểu biết và suy nghĩ về nước hoa của tôi rất ít, trừ loại nước hoa bà ấy dùng. So với mùi hương này hoàn toàn không giống nhau, Nhan Dự Dự cũng đã từng dùng. Tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói tên nước hoa đó là “Thuốc Độc.” Sự đời chính là khéo đến vậy, thậm chí tôi có khi nghĩ, nếu như bà ấy còn sống, đối phó với một tên oắt lưu manh như “Thuốc Độc” này, thật là dễ như chơi. Xách cổ hắn lên xoay xoay vài cái, đều là không phải chuyện không thể xảy ra được.

Ngay lúc tôi đang nghĩ lung tung thì trông thấy Tiêu Triết đứng thẳng dậy, chực đi ra khỏi lớp.

“Này!” Nhan Dự Dự gọi cậu ta lại, “Cậu đi đâu đó?”

“Đi nhà xí. Cần phải báo cáo à?” Tiêu Triết nói, “Nếu như cần báo, cậu cũng không phải lớp trưởng.” Mọi người xung quanh cười ồ lên.

“Đừng đi nữa.” Nhan Dự Dự khẽ nói, đợi tan tiết tự học hẵng đi đi mà.”

Tiêu Triết nhìn Nhan Dự Dự một cách rất khó hiểu, nhưng vẫn ra khỏi lớp học. Chỉ thấy Nhan Dự Dự ngồi yên ở chỗ mình độ nửa phút sau, rồi xông ra bám theo Tiêu Triết.

Tôi vùi đầu làm bài tập toán của mình, mười phút trôi qua, hai người bọn họ chả ai quay lại. Lúc này tôi mới phát hiện, lòng bàn tay cầm bút của tôi thế mà đã đầy mồ hôi.

Nhưng tôi biết, tôi không thể nhúc nhích. Tôi không muốn trúng kế của bất cứ ai, tôi tin chắc, nếu như hắn thật sự làm gì sai trái, sẽ tự nhiên có người trừng phạt hắn, nhưng không phải là tôi.

Tôi còn biết, tôi không phải là Zorro. Hơn nữa rất đáng tiếc, điều này chính là hắn đã dạy cho tôi.

________________________________________

Zorro là nhân vật đeo mặt nạ đấu tranh cho chính nghĩa trong phim The Mask of Zorro.

t