Khuất Phục

Chương 83: Phản bội




Editor: Chuongnhobe

Mới sáng sớm nên trên đường cũng không có nhiều xe đi lại, thái tử nhấn mạnh gia tăng tốc, một bên tay lại không ngừng bấm số gọi điện thoại cho Trữ Dư Tich.

Không có ai nghe.

Thái tử tháo tai nghe bluetooth ném trên ghế bên cạnh, tâm trạng phiền não, đầu óc càng đau hơn.

Hắn nhíu chặt mi tâm, cảm giác ảo não.

Trữ Dư Tịch đang đợi hắn, theo hiểu biết của hắn về tính cách của cô thì rất có thể cô đã đợi hắn cả đêm, mà hắn lại say rượu làm loạn, cùng với người phụ nữ khác quấn lấy nhau cả đêm.

Rõ ràng hắn nhớ rằng tối hôm qua mình không hề say rượu, tại sao mọi chuyện lại có thể phát triển thành như vậy được?!

Người phụ nữ kia cũng thật là, tại sao lại không thèm gọi điện thoại hay nhắn tin cho hắn cơ chứ? Hắn lấy di động ra xem, không có một cuộc điện thoại nào gọi đến, cũng không có bất cứ tin nhắn nào chưa đọc cả. Hắn còn đang muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng do dung lượng pin còn quá thấp nên máy tự động tắt.

Hắn càng buồn bực đến nỗi đập bể chiếc la bàn, rồi lại nới lỏng cổ áo sơ mi.

Có những chuyện chỉ phát sinh trong chớp mắt.

Nhìn thấy đèn đỏ từ phía xa xa, thái tử đành thả chậm tốc độ xe, tay lại với tìm pin dự phòng.

Ở ngã tư đường, một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ.

Thái tử cảm thấy khi đó phanh đã không kịp nữa, dồn sức mà đánh tay lái, xe trượt ra khỏi đường cái đâm vào hàng rào bảo hộ.





Tại đại sảnh A của bãi tắm ven biển Hoàng Gia.

Nhân viên đều lộ vẻ mạt kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông toàn thân dính đầy vết bẩn, máu trên trán vẫn không ngừng chảy đang vội vàng tiến vào.

Người quản lý trưởng đã nhận ra thái tử, chạy ra tiếp đón, đưa khăn mặt sạch sẽ và băng dán ra cầm máu.

“Thái tử gia, để chúng tôi đưa ngài đi bệnh viện!”

Thía tử không kiên nhẫn xua tay, lau qua vết máu trên mặt, lại lấy thêm băng dán lên, rồi cởi chiếc áo dính đầy máu ném xuống.

“Người con gái chiều hôm qua đi cùng tôi, hiện giờ ở đâu rồi?”

“Ngày hôm qua không phải là tôi trực ban, ngài đợi một lát tôi đi hỏi cho ngài.”

Sau khi quản lý quay đi sắc mặt thái tử càng trở nên khó coi hơn, trong lòng rối rắm bày tay đổ mồi hôi, nói ra tên một phòng.

Thái tử hỏi qua về bố trí của tầng trệt, rồi trực tiếp đi đến thang máy chuyên dùng bước vào.

Người phụ nữ này có phải quá ngốc không vậy? Còn không biết đường tìm phòng mà ngủ nữa.

Thái tử cười nhạo bản thân mình có phải đã gấp quá mức rồi hay không…. Cô cũng không còn là trẻ con nữa, nào sẽ không hiểu được phải chăm sóc bản thân mình.

Mà khi thấy khuôn mặt xuất hiện ở phía sau cánh cửa, thái tử hoài nghi có phải đầu mình bị va đập nặng quá, khiến cho hắn trở nên trì độn rồi không?! Hay là thật sự xuất hiện ảo giác.

“Thi…. Dạ Chiêu?”



Một tay Thi Dạ Chiêu đặt trên khung cửa, bộ dáng như một chủ nhân thư thái, bên môi nhếch miệng một nụ cười như có như không, khiến cho thái tử cảm thấycó chút lo lắng.

Trông hắn giống như vừa mới tắm xong, dây lưng áo tắm còn buông thõng bên hông, chỉ để lộ ra một mảng ngực lớn rắn chắc.

So sánh với bộ dạng của thái tử, quần áo không chỉnh tề, dơ dáy bẩn thỉu lôi thôi, có thể nói tinh thần Thi Dạ Chiêu sảng khoái, lọn tóc vẫn nhỏ từng giọt nước như những giọt trân châu nhỏ.

“Thái tử mới bò từ đâu về đó?”

Ngoài ý muốn của Thi Dạ Chiêu lại gặp được hắn xuất hiện ở nơi đây, nhìn hắn (thái tử) từ đầu đến chân thầm đánh giá.

Người đàn ông từ trước đến nay luôn chú trọng đến hình thức bề ngoài này, từ quần áo đến gót giày so với người khác luôn luôn sạch sẽ hơn bội phần này, tại sao lại có thể trở nên chật vật như vậy?

Thái tử híp mắt lại, không sai, là phòng này. Mặt hắn trầm xuống, đẩy Thi Dạ Chiêu ra, bước vào bên trong phòng, trước cửa phòng ngủ, hắn mạnh mẽ đá văng cửa phòng ngủ ra.



Trữ Dư Tich nằm úp sấp ở trên giường, trên giường hỗn độn không cần phải nói, một mảng lưng lớn lõa lồ lộ ra, cảnh tượng này như đâm bị thương mắt hắn.

Lửa giận trong lòng cựa quậy nhanh chóng dâng lên cao, khiến hắn phải vô cùng cố gắng để áp chế, khuôn mặt hắn trông càng đáng sợ hơn.

Trữ Dư Tich bị âm thanh quá lớn làm thức tỉnh trong kinh hãi, xoa tóc ngồi dậy ở trên giường, thấy thái tử đang đứng sừng sững bên cửa trên mặt tràn đầy tức giận, sợ tới mức ngần người ra.

“Anh thái tử? Anh làm sao…. Anh bị thương!”

Trong lòng cô kinh hãi, xốc chăn lên muốn bước xuống giường. Một chân lại trựng lại giữa không trung, ngừng động tác lại, mới phát hiện bộ dáng không đúng của bản thân.

Làm sao cô…. Lại toàn thân trần truồng thế này?!

Đầu óc cô ong lên một tiếng, tiện tay vơ lấy một bộ quần áo bao lấy thân thể mình.

Thấy đằng sau thái tử xuất hiện bóng dáng của Thi Dạ Chiêu còn đang mặc trên mình một chiếc áo tắm, bộ dạng như đang xem kịch vui đứng dựa ở cửa, trong lòng cô như có một cái gì đó đang sụp đổ ầm ầm.

Chuyện này tính là bắt gian tại trận sao?

“Không…”

Cô trợn tròn mắt nhìn không dám tin , môi trở nên trắng bệch, giọng nói run lên thì thầm.

“Không?”

Thái tử hừ cười, nhẹ giọng hỏi lại.

“Anh thái tử…. Anh …. Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, em…. Em cũng không biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra…”

Cô luống cuống tay chân, tiện tay cài cúc chiếc áo được một nửa mới phát hiện đây là chiếc áo sơ mi của đàn ông…

Chiếc áo sơ mi này, chỉ có thể là của Thi Dạ Chiêu.

Tâm trạng cô như bị ong đốt, lấy tay đem cởi chiếc áo ra ném trên đất, nắm lấy chiếc dra giường cuộn chính mình lại. Có thứ gì đó vì động tác của cô mà bị rơi xuống đất.

Là vỏ “áo mưa” mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn cho mỗi phòng, hiệu Khai Phong…

Chiếc bao nhỏ màu vàng chói mắt, lúc này lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Trong phòng an tĩnh một mảng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng nhịp tim đập của cô.



Trữ Dư Tịc che môi lại, cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân truyền lên ớn lạnh cả người, truyền đến từng lỗ chân lông đến mỗi cọng lông tơ.

Tầm mắt thái tử đảo qua chiếc bao nhỏ màu vàng kia, bàn tay nắm thành nắm đấm vang lên tiếng kêu răng rắc.

“Anh thái tử…. em không có…”

Đôi chân của Trữ Dư Tịch như bị buộc thêm chì, nặng trịch một hồi lâu mới có thể bước được một bước.

Thái tử giận quá hóa cười.

“Giải thích thế nào cho tôi về toàn bộ những thứ tôi nhìn thấy đây.”

Bao gồm cả những dấu hôn trên người em?!”

Bị hắn chỉ điểm, cô mới từ từ nhìn xuống đầu vai lộ ra của chính mình, trên xương quai xanh vừa được che kín phủ đầy những đấu hôn có cả nông lẫn sâu mà xanh tím.

Cửa phòng mở ra, trong phòng hỗn độn nhất chính là trên giường, một người đàn ông, một hộp ‘áo mưa’ hiệu Khai Phong lớn, một người phụ nữ trần truồng, toàn thân đầy dấu vết phóng túng…

Còn có thể nói được cái gì? Chứng cớ đã vô cùng xác thực, cô đã hết đường chối cãi.



“Anh thái tử…”

Trữ Dư Tịch cắn chặt môi dưới, trong lòng tràn đầy đau đớn. Từng dòng nước mắt trong suốt óng ánh trong ánh nắng mai rơi xuống, như chết đuối dưới tầm mắt sáng quắc của thái tử.

Từ trước đến nay cô luôn có một bộ dáng kiên cường, rất ít khi rơi nước mắt trước mặt thái tử. Nhưng lúc này đây, không hiểu sao cô không sao mà dừng khóc lại được.

Cô bước chân một cách máy móc đến trước mặt hắn, tay phủ lên nắm đấm của hắn.

“Mắt thấy không nhất thiết đều là sự thật, có thể … tin tưởng em được không.”

Vẫn biết người đàn ông này rất cao lớn, chưa bao giờ cô cảm thấy được khoảng cách giữa hai người lại lớn như lúc này. Cô bước đôi chân trần đến trước mặt hắn, cô còn chưa cao đến vai hắn. Nhìn hắn ở góc độ mà cô yêu thích nhất ngửa đầu nhìn hắn, nhìn vào cặp mắt thâm đen, lạnh như băng của hắn mà bản thân mình lại càng không thể nào kiềm chế được nước mắt tuôn rơi.

Thái tử nâng cằm cô lên, nhìn sát vào, như muốn xác nhận, xem xét và tìm kiếm điều gì đó.

Khuôn mặt nho nhỏ này, làn da trắng hơn tuyết này, đôi mắt đẫm lệ khiến người ta phải yêu thương.

Khiến người ta phải yêu thương?

Hắn cười lạnh, phụ nữ a phụ nữ, suy cho cùng thì so với đàn ông thì đúng là một động vật đáng sợ hơn.

“Muốn tôi tin tưởng em, trong khi trên cơ thể em đầy những vết hôn, thân thể trần truồng ngủ trên giường hắn, sau đó cầm bao cao su thổi bóng chơi đùa? Phải vậy không?”

Người đàn ông cao ngất này, ngay cả khi ở trong tình trạng lem luốc như thế, mà chỉ cần hơi cong khóe môi lên cười khẩy như thế cũng có thể mê hoặc được lòng cô rồi.

Có thể nói, từ trước đến giờ người khiến cho hắn cảm thấy tín nhiệm nhất chính là cô vậy mà giờ đây điều đó đã hoàn toàn tan vỡ .

“Em khiến tôi…. Cảm thấy ghê tởm.”

Tôi thật sự muốn cùng sống với em, không phải là trò đùa, mà là thật lòng.



Mới lúc còn đi trên đường hắn đã đi đến quyết định này.

Những lời Hoàng Phủ Triệt nói, hắn đều hiểu cả. Trữ Chiêu Nhân yêu thương cô, Đường Yên yêu thương cô, từ trên xuống dưới Hoàng Phủ gia, bao gồm cả hắn, có ai mà không yêu thương cô chứ?

Là do hắn nhận ra sự tốt đẹp, sự thuần lương kiên cường của cô quá muộn, đến khi hắn nhận ra được trái tim mình, hắn chỉ mới phát hiện ra chỉ ở bên cạnh bảo bối này, chỉ ở trên người cô, mới khiến hắn có được cảm giác mà không một kẻ nào khác đem lại cho hắn được.

Hoàng Phủ Triệt nói rất đúng, cô là Trữ Dư Tịch, hắn nghĩ sao mà lại muốn chơi đùa với cô như những người phự nữ khác? Lần đầu tiên trong đời hắn, nguyện ý thử dùng tấm lòng mình đi đối đãi với một người con gái.

Nhưng tấm chân tình của hắn, còn chưa có bắt đầu cho đi, đã bị tàn phá, xé nát.

Nếu ngay cả cô còn như vậy thì còn có cái gì có thể khiến cho hắn tin tưởng được?

Chuyện tình cảm, quả nhiên là một trò chơi. Để có thể thắng được nó, thì cần phải không được phép động tình.





Mà do hắn đã sớm động tình với người kia, nên trái tim của hắn đã như giọt sương trong ánh nắng ban mai mà dần vỡ vụn tan biết trong mắt hắn.

Trong lồng ngực của Trữ Dư Tịch đau nhói, ngay cả hít thở cũng khiến cho đau đớn tâm can, nước mắt càng lúc càng tuôn trào lớn hơn. Do bản tính của hắn, cô mới không muốn khinh địch dễ dàng nói ra như vậy, chỉ sợ hắn đạt được một cách quá dễ dàng mà không biết quý trọng.

Nhưng cô không còn cách nào, không thể chịu đựng việc bản thân mình bị hắn khinh thường như vậy.

“Em đã từng nói, em thích một người từ rất lâu rồi…”

Ánh mắt hắn nhìn cô lạnh lẽo không có một chút ấm áp nào, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng xa các, còn cô nói ra từng chữ từng chữ một, giống như đem bản thân mình xé toạc ra để cho hắn thấy vậy.

“Người này, em không có cách nào để tách rời được, chỉ muốn…”

Thái tử cười tà, trên tay dùng lực mạnh, dường như muốn bóp nát tay người phụ nữ này ra.

“Em muốn nói, người đó là tôi?.... Em thích tôi?”

“Đúng vậy, em thích anh, anh thái tử.”

Cô đau đớn, nhưng vẫn chịu đựng, chỉ mong hắn nhìn đến mình, không thích cô cũng không cần phải bóp cô như vậy, ngàn vạn đừng thất vọng về cô, cũng đừng không có cách nào tin tưởng cô.

Sự tin tưởng của hắn.

Đó là điều duy nhất cô có thể đem ra để khoe với người khác.



Đáy mắt thái tử, nổi lên một hồi cuồng phong bạo vũ ( mưa to gió lớn đó ạ). Hắn càng dùng sức mạnh hơn, chỉ hận không thể gỡ xương nuốt thịt cô vào trong bụng, ánh mắt nhìn cô vô cùng nham hiểm hung ác.

“Thích mà lúc nào cũng cự tuyệt không cho tôi đụng vào em, thích tôi mà đến lúc tôi vừa quay người đi một cái liền bổ nhào vào lòng người khác. Thích tôi mà cho đến khi bị tôi bắt gian tại trận mà vẫn mặt dày mày dạn muốn tôi tin tưởng rằng tất cả những thứ tôi nhìn thấy đều là giả, là các người cố yd diễn cho tôi xem?! Trữ Dư Tich, em nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Tôi đối tốt với em một chút mà đã khiến cho em không kiêng nể gì muốn lừa gạt tôi rồi sao?”

Đùa bỡn? Hoàng Phủ Triệt còn nói hắn đùa bỡn cô! Cuối cùng thì là ai đùa bỡn ai đây?!

“Không phải! Em thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, em đã nhắn tin cho anh, nhưng không thấy anh trả lời, em gọi điện thoại cho anh nhưng anh lại tắt máy, em chờ anh đến nửa đêm, một mình em nhàm chán đi uống chút rượu mà thôi –“

Cô vội giải thích, lại không biết rằng, lời giải thích này lọt vào trong tai thái tử lại càng khiến cho cơn giận trong hắn không có cách nào hóa giải được.

Hắn không có nhận được một tin nhắn nào, hắn cũng không có tắt máy…

Thái tử không thể nhịn được nữa, người con gái điềm đạm đáng yêu này, trẻn người rõ ràng đã có bao nhiêu là ấn ký cà khiến cho ánh mắt nhìn của hắn bị tổn thương đến mức sự tức giận dâng lên cao điểm nhất!

“Bốp!” một tiếng giòn vang.

Đầu Trữ Dư Tịch nghiêng đi.

Hắn đánh cô.

Hung hãn, vết bàn tay in hằn trên khuôn mặt cô, giống như in sâu vào trong trái tim cô vậy.

Thi Dạ Chiêu chẳng biết đã rời khỏi căn phòng kia từ lúc nào, ngồi ở trên quầy bar, tự uống rượu một mình, trong con mắt màu hổ phách lóe lên tia bí hiểm.



“Em không phải là kẻ có tửu lượng tốt ngàn chén không say sao? Chỉ thiếu mỗi điều nói cho tôi thêm rằng em bị say rượu nên mới làm loạn có phải vậy không?”

Một cái tát này, có phải đã quá mạnh tay rồi hay không, đến chính hắn cũng còn cảm thấy tay đau.

“Trữ Dư Tịch, em đã biết rõ tính tôi rồi đó, tôi không muốn nói ra kết cục của kẻ phản bội tôi, nể tình chú Chiêu Thú, tôi tha cho em một lần.”

“Em cũng không cần phải giải thích với tôi cái gì mà thích, cái gì mà yêu, em còn không bằng những người phụ nữ bên ngoài kia, ít nhất bọn họ không có ra vẻ thanh cao cho tôi xem, họ biết mình muốn gì, và tôi có thể cho lại bọn họ cái gì.

Trữ Dư Tịch, em là người đàn bà vô sỉ nhất mà tôi đã từng thấy!”



Buổi sáng ngày hôm nay, cũng như những ngày bình thường khác, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, trên ban công cửa sổ, có một chậu hoa cô không biết tên là gì, một đóa hoa vàng tươi sáng nở giữa các cành lá chen chúc màu xanh lục trong chậu.

Ánh sáng xuyên thấu qua tấm rèm mỏng lất phất bay trên mặt đất ẩn hiện bóng chiếu.

Trời mùa hạ, mới sáng sớm mà nhiệt độ đã lên cao.

Nhưng tại sao cô lại cảm giác bản thân mình như đang ngồi trong hầm băng như vậy?

Một buổi sáng sớm tốt đẹp là thế.

Cô nhìn đóa hoa nhỏ, mỉm cười yếu ớt.

“Đêm qua anh ở đâu?”



“Ở cùng với Hạ Tử Dụ đúng không?”

“Chiếc áo sơ mi anh đang mặc, vẫn là chiếc áo ngày hôm qua.”

“Chẳng lẽ anh muốn nói, đêm hôm qua giữa hai người không có phát sinh chuyện gì?”

Cô chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, bàn tay chà mạnh lên vết máu bên môi, trong ánh mắt đã tái đi kia, cũng thoắt ẩn thoát hiện lên sự căn hờn.

“Em có tư cách gì bắt tôi phải trung thành với em?!”

“Bởi vì em đã từng nghe một câu “hẳn là có chút thích em” sao?”



Thái tử bỗng nhiên cười rộ lên một cách ngả ngớn.

“Em không có tư cách, không có tư cách chát vấn tôi, những lời này cũng chẳng là gì đối với tôi cả, nó không có chút ý nghĩa gì hết, tôi đều nói với tất cả những người phụ nữ khác là thích họ, là em đã quá coi trọng chính mình rồi.”

Hắn đưa tay ra, lau vết máu còn dính trên khóe môi cô, động tác thì ôn nhum nhưng lời nói ra sao mà lại vô tình đến nỗi khiến cho tâm can của cô tan tành thành tro bụi.

“Tôi đã ở chỗ cô ấy cả đêm, cả đêm đều lăn lội trên giường với cô ấy, cực kỳ sảng khoái, so với em, cô ấy còn biết yêu chiều và làm cho tôi vui vẻ, còn biết cách lấy lòng tôi, không giống em, giả vờ đứng đắn, thanh cao, để tôi nói cho em nghe những điều này, em còn muốn như thế nào, thì cần phải làm gì?”

Trữ Dư Tịch đã từng đọc qua trong sách có viết một câu: “Lúc anh ta nói yêu bạn, đó là lúc sơ ý của anh ta, bạn đừng nên dễ dàng cảm động.”



Có người nói, con cá nó chỉ nhớ được điều gì đó trong vòng bảy giây, bảy giây sau đó nó sẽ quên toàn bộ những chuyện đã xảy ra lúc trước đó, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu một lần nữa. Như vậy, con cá nhỏ sống ở trong chậu nhỏ kia, nếu như nó mất đi người bạn của nó chỉ còn lại một mình, nó cũng sẽ không cảm thấy cô độc tịch mịch. Mặc dù mất đi bạn đồng hành, cũng không cảm thấy thương tâm khổ sở.

Trữ Dư Tịch tình nguyện mình cũng được giống như con cá kia, chỉ cần sau bảy giây, sẽ quên đi được sự tàn nhẫn của hắn giờ phút này, bản thân mình thì không còn sức lực để yêu thương nữa.

Cô hi vọng mình không giống con cá kia, không quên mất hắn, không xóa toàn bộ kí ức về hắn, không muốn toàn bộ những gì giữa cô và hắn tan thành mây khói.

Cô chỉ muốn giống con cá kia ở một điểm, có thể quên đi loại đau lòng này, không vì cái gì khác, chỉ là vì tìm cho chính mình lí do…. Có thể tiếp tục kiên trì yêu hắn.

Nhưng mà, cô vẫn luôn nhớ rõ một câu.

May mắn tình yêu không phải là tất cả, may mắt là tất cả…. cũng không phải là tình yêu.

… --

Suy nghĩ của thím tác giả: ách, lại có một bồn lớn giả tạo một cách khoa trương, MS (ra vẻ) so với ngày hôm qua còn có vẻ khoa trương hơn a…

Được rồi…. ta sẽ lưu ý, ta sẽ bị người chém…

Hu hu hu…. Nhẹ tay một chút a…