Editor: Chuongnhobe.
Thời gian quay lại một giờ trước.
Thi Dạ Chiêu gọi điện thoại tới, vừa nghe được giọng nói của hắn, cô
liền trực tiếp rút dây nối điện thoại ở trên đầu giường cô ra.
Trong bụng truyền đến từng đợt nóng bỏng, khiến cho cô khó lòng mà chìm
vào trong giấc ngủ được. Cô rất ít khi bị bệnh gì, lật tới lật lui tìm
một ít thuốc pha với nước uống. Trong miệng truyền đến một cái vị chát
chát lại ngòn ngọt khiến cô rất muốn phun ra.
Cô nằm úp sấp xuống ghế sofa xem tivi, nhưng căn bản không thể tiếp thu
được nội dung của bộ phim đó. Cô biết hôm nay là họp gia đình nhà Hoàng
Phủ, cô cố ý không trở về, là bởi vì sợ phải giáp mặt với thái tử…
Thi Dạ Chiêu không mời mà đến, khiến cho cô nghĩ rằng thà trở về đó còn
tốt hơn là ở nhà gặp phải hắn. Hắn cười ôn nhu nhìn cô, đặt hộp cơm
xuống.
“Đoán chừng em không có ăn cơm tối, lại không chịu ra ngoài ăn, anh đã mang đến cho em rồi đây.”
Hắn tự mình mở ra, đặt vào trong bát đũa sạch sẽ.
“Ăn một chút đi.”
Thấy cô đứng yên bất động, hắn cũng không còn hứng thú ăn uống gì,
“Nhất định phải nhìn tôi với vẻ mặt như thế sao? Mấy ngày không gặp, một chút cũng không muốn nhìn tôi sao?”
Trữ Dư Tịch một chút đều không muốn để ý đến hắn, trực tiếp kéo cửa ra, ý tứ đuổi người vô cùng rõ ràng.
Thi Dạ Chiêu hơi hơi cười, đi đến cạnh cửa, nhưng để trực tiếp đóng cửa lại, cũng tiện thể khóa lại luôn.
Trữ Dư Tịch bắt đầu cảnh giác, lui ra phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn đối với hắn.
“Từ ngày tôi trở về, em luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng như vậy.”
Thi Dạ Chiêu tiến lên một bước, liền thấy cô cũng bước ra xa thêm vài bước.
“Anh đi đi!”
Ngữ khí Trữ Dư Tịch lạnh lùng khiến cho Thi Dạ Chiêu phải nhăn mặt lại.
“Tiểu Tịch…. Hai người chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện vui vẻ một chút sao?”
Giọng nói của hắn có chút vô lực, hắn vô cùng nhớ nhung những tháng ngày bọn họ thoải mái nói chuyện cùng nhau không một chút giấu giếm, ngày
tháng cô vẫn còn tin tưởng hắn, cô ngưỡng mộ hắn, bởi vì…. Hắn đã cứu
mạng thái tử. Mà hắn lại lợi dụng sự tin tưởng của cô, làm một việc với
cô mà nói vĩnh viễn không thể bù đắp được.
Trữ Dư Tịch như nghe được một chuyện vô cùng nực cười trong thiên hạ.
“Tôi tình nguyện chưa bao giờ quen biết anh.”
Vừa dứt lời, hắn cực nhanh di chuyển đến sát phía cô, Trữ Dư Tịch sớm có sự chuẩn bị, vung quyền, đá một đá vô cùng nguy hiểm. Thi Dạ Chiêu chỉ
né tránh, tránh tất cả những công kích của cô, chỉ tìm cơ hội phản kháng và khống chế cô.
“Vài năm không gặp, thân thủ đã tiến bộ nhiều như vậy, thật khiến cho người ta ngạc nhiên.”
Hắn có thể tưởng tượng ra cô đã cố gắng bao nhiêu, chie là hắn không
biết, cô có thể tiến bộ vượt bậc như vậy, mục đích chỉ là để giết hắn,
và cũng là để bảo vệ thái tử.
“Nhưng như thế thì em vẫn chưa thể là đối thủ của tôi được, nếu muốn
giết tôi, như tôi đã từng nói, tôi có thể cho em cơ hội, có còn nhớ
không?”
Trữ Dư Tịch giơ chân lên công kích hắn, lại bị hắn cản được.
“Chiêu này không phải là lần nào cũng có thể dùng được đâu…”
Ánh mắt cô nhìn hắn đầy phẫn hận, Thi
Dạ Chiêu nhếch môi lên cười, buông chân cô ra. Lại kéo lỏng cà vạt và
cúc cổ áo sơ mi, đường hoàng ngồi lên trên ghế sofa, hai chân duỗi thẳng trên ghế.
“Tôi tới chỉ là muốn giải thích một chút với em, tôi không nên làm như thế với em, thật xin lỗi.”
“Ý tôi muốn nói là chuyện nụ hôn ngày đó, còn có….. Chuyện năm đó.”
“Tôi với anh không nên có bất cứ quan hệ nào nữa, anh đi đi, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Thi Dạ Chiêu nở nụ cười.
“Tại sao nhất định phải nói như vậy? Chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, không thế thì em cứ phải hận tôi nhiều năm như vậy?”
Cô rất muốn giết chết hắn ngay lúc này, hắn còn đang lần lượt cởi từng
nút áo sơmi, kéo ra hai bên lộ ra lồng ngực màu mật bóng loáng chắc
nịch. Hắn quơ lấy con dao gọt hoa quả đặt trên bàn trà, đầu mũi dao
hướng về trong ngực chính mình, trên đó vẫn còn một vết sẹo rõ ràng.
“Có muốn đánh cuộc một lần hay không? Bây giờ em có thể giết chết tôi không?”
“Thi Dạ Chiêu! Tôi không phải là tôi của ngày hôm qua rồi! Tôi sẽ không để cho anh tùy ý xâm phạm nữa!”
Tay cô xiết chặt thành quả đấm, trong lòng dâng lên đầy hận ý.
“Tôi biết, tất cả những sự thay đổi của em tôi vừa nhìn là biết, cho nên em có thể suy nghĩ lại đề nghị của tôi, giết tôi, có thể triệt để thoát khỏi tôi, không giết được tôi, mọi chuyện quay lại như cũ.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, như để cố gắng ám chỉ.
“Bây giờ, không có rắn, chỉ có tôi, ở đây chỉ có em với tôi.”
Cô cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại có thể không nghe ra sự ám
chỉ trong lời nói của hắn, nếu như chấp nhận đề nghị của hắn, có phải cô sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn?! Làm sao mà cô có thể chịu đựng
được việc cùng hắn tiếp xúc da thịt!
“Rốt cuộc anh muốn bức tôi đến thế nào mới thỏa mãn? Tôi đã nói rõ ràng
với anh, đời này tôi khó có thể yêu anh được, tuyệt, đối, không, có,
khả, năng!”
Ánh mắt Thi Dạ Chiêu trở nên âm u, trong ánh mắt màu hổ phách kia toát ra một vẻ không cam lòng và cô đơn nồng đậm.
Cô tuyệt đối không thể yêu hắn, cũng giống như hắn tuyệt đối không thể từ bỏ việc yêu cô.
Không, cho dù là hắn từ bỏ, cô cũng không từ bỏ việc hận hắn.
“Thế còn thái tử thì sao? Hắn sẽ yêu em sao?”
Hắn nhìn cô đầy vẻ trào phúng, cũng đầy vẻ châm biếm chính bản thân mình.
“Em ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, nếu có thể, hắn đã sớm yêu em, không phải sao?”
“Tôi không hiểu, thái tử thì có gì tốt? Em yêu hắn ở điểm nào? Như hiện tại, hay như năm đó…”
“Tiểu Tịch, giữa em và hắn, cho dù không có tôi, cũng sẽ cực kỳ gian nan, em đã biết điều đó, còn cần tôi nhắc nhở sao?”
Khuôn mặt Trữ Dư Tịch trở nên trắng bệch.
“Tôi không cần anh nhắc nhở, chỉ cần anh tránh xa tôi một chút là được rồi!”
Hắn đứng dậy, cài lại cúc áo, biểu hiện trên mặt nghiêm túc khó có được.
“Đừng nói tôi không cho em cơ hội, chúng ta có thể làm giao hẹn, cho đến lúc tôi còn có kiên nhẫn, em có thể khiến cho thái tử cam tâm tình
nguyện yêu em được, tôi sẽ rời khỏi.”
“Tôi sẽ quay lại Canada, sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, em cũng có thể coi như tôi đã chết.”
“Nếu hắn không yêu em, vậy thì Tiểu Tịch à, cho dù phải dùng đến hết tất cả thế lực của Thi gia tôi cũng không tiếc gì đi đối đầu với Hoàng phủ
gia để đưa em cùng đến Canada, tôi sẽ cưới em, em hãy coi như mình đã
chết. Tôi không cần tình cảm của em, chỉ cần con người của em.”
…
Trữ Dư Tịch cắn chặt môi, khiến cho thái tử can tâm tình nguyện yêu mình. Cho dù chỉ nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ tới…
“Tại sao tôi phải nghe lời anh nói? Tại sao tôi phải tin tưởng anh sẽ có ngày rời khỏi?”
Thi Dạ Chiêu cười nhẹ.
“Phải nói em tốt như thế nào đây, cái loại tình yêu yên lặng này của em, đối với một người đàn ông như thái tử mà nói thì vô cùng vô ích, nếu em không chủ động một chút, hắn sẽ không bao giờ chú ý đến em.”
Lặng lẽ yêu một người, cái nỗi khổ chờ đợi vô vọng này, đúng là cái loại hạnh phúc và đau khổ gần trong gang tấc vậy, có lẽ suy cho cùng, chỉ có một người là phải nếm trải cảm giác này. Yêu một người không bao giờ
đặt tâm tư lên bản thân mình… tư vị này…
Bạn sẽ không bao giờ là người mà hắn muốn, là điểm dừng của hắn.
Đời người dài bao nhiêu, có thể khiến cho bạn tình nguyện cả đời chờ đợi công cốc như dã tràng…