Khuất Phục

Chương 56: Chương 42




Anh thái tử, anh để ý sao?

Đêm đen, mưa lạnh.

Thỉnh thoảng có tiếng sấm rền từng đợt. tia chớp ngẫu nhiên xé rách khoảng không gian bao la. Ánh sáng le lói của tia sớm cũng làm sáng rõ lên biểu hiện trên khuôn mặt của 3 người nơi đây.

Trữ Dư Tịch không dám xác định, thái tử đã xuất hiện từ bao giờ, không dám chắc hắn đã thấy được gì và nghe được gì.

Chỉ là vẻ mặt biểu hiện căng thẳng kia của hắn, khiến cho cô không có dũng khí gọi hắn lấy một tiếng. Cô đơ mắt nhìn hắn đi tới ngày càng gần, thậm chí đã quên mất bản thân lúc này còn đang bị Thi Dạ Triêu ôm ở trong ngực.

Thi Dạ Triêu không cần quay đầu lại, cũng biết có ai ở đằng sau mình.

Cô nhỏ giọng kêu một tiếng ‘Anh thái tử’ đã kiến nỗi tức giận trong lồng ngực của hắn bùng phát.

Chỉ có người con gái này mới khiến hắn lập tức không thể khống chế được bản thân. Nhưng hắn vẫn phải nỗ lự… Kiên nhẫn.

Thái tử há miệng thở dốc…

Hắn nghĩ cô đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại đột nhiên không thể kết nối được.

Làm sao cô có thể ở cùng một chỗ với Thi Dạ Triêu?

Các người…



“Mưa lớn như vậy, các ngươi ở đây làm cái gì?”

Thái tử như có như không, thái độ không một chút bóng dáng của sự bớt tức giận.

Thi Dạ Triêu buông Trữ Dư Tịch ra, khom người nhặt mảnh vỡ điện thoại trên mặt đất lên nhét vào trong tay Trữ Dư Tịch, nhìn thái tử cong môi cười một cái.

“Tiểu Tịch thiếu chút nữa thì bị trượt chân, tôi chỉ tiện tay đỡ cô ấy một cái.”

“A…?”

Tầm mắt thái tử chuyển đén trên mặt Trữ Dư Tịch.

“Có bị thương không?”

Trên mặt Trữ Dư Tịch trở nên trắng bệch, môi hé mở, thất thần lắc đầu.

“Theo anh trở về.”

Hai tay thái tử nhét trong túi quần, sắc mặt hiện lên tia ảm đạm.

Trữ Dư Tịch theo bản năng nhìn thoáng qua phía Thi Dạ Triêu.

Bắt gặp cái nhìn này, trong lòng thái tử bỗng trở nên giận dữ.

Nụ cười của Thi Dạ Triêu bỗng dịu dàng lạ thường, rồi mới quay

Đầu đi.

“Đi thôi, về tắm lại nước nóng, cẩn thận kẻo bị cảm”.

Nói xong, bỗng nhiên cúi người, ghé sát miệng vào lỗ tai cô, nhẹ giọng nói.

“Lần này em phải cám ơn anh rồi vì đã giúp em diễn trò tốt như vậy”.

Dường như Trữ Dư Tịch bị mất đi khả năng ngôn ngữ của mình vậy, ngây ngốc đứng ở một chỗ.

Mãi đến khi Thi Dạ Triều đi xa mất. Dưới đèn đường chỉ còn có hài người cô cùng với thái tử, cách nhau vài bước, yên lặng nhìn nhau.

Sự lãnh khốc nơi đáy mắt của thái tử ngày càng dâng trào, tay ở trong túi quần nắm chặt lại thành quyền, bỗng nhiên xoay người rời đi.

Trữ Dư Tịch không có cách nào, đành cắn môi bước theo sau.

Trong thang máy, Trữ Dư Tịch cúi đầu, ôm chặt túi sách cùng chiếc điện thoại hỏng đứng ở đằng sau thái tử, trong lòng rối loạn một hồi.

Cô có muốn giải thích hay không? Có khả năng giải thích không? Giải thích ở một nơi như thế này?

Cô thậm chí không biết thái tử đã đến từ khi nào...

Vào nhà, thái tử trực tiếp vào phòng thay quần áo,lúc đi ra trở lại phòng khách, trên người chỉ còn duy nhất chiếc quần nhỏ.

Thấy Trữ Dư Tịch toàn thân ướt sũng đứng ở giữa phòng khách, bộ dáng mờ mịt không biết phải làm sao. Hắn chỉ chỉ phía phòng tắm.

“Đi vào tắm nước ấm trước đi”.

Trữ Dư Tịch ngẩn đầu lên, đập ngay vao mắt cô gần như toàn bộ thân hình đàn ông lõa lồ hiện ra, khiến cô vội vàng chạy trối chết vaod phòng tắm.

Làn khói lượn lờ bện trên làn nước ấm, cô múc từng gáo nước dội từ trên đầu xuống, làn nước ấm rơi trên làn da, xua đi cảm giác lành lạnh của nước mưa. Trữ Dư Tịch nhắm mắt lại, thưởng thức làn nước ấm này, tùy ý cọ rửa thân thể.

Trong lòng nôn nóng, sợ hãi, xoắn xuýt, bất an, phẫn hận...quá nhiều cảm xúc lẫn lộn hiện ra khiến cô không sao thở nỗi.

Rốt cuộc cô đã trêu chọc ai rồi? Cùng lắm là cô chỉ yêu một người đàn ông mà thôi...

Thái tử thay đổi thái độ với cô.

Trước kia không phải là chưa từng có tên con trai nào quấy rầy cô, nhưng cô luôn luôn chẳng bao giờ quan tâm, thái tử chỉ cần vẫy vẫy tay, liền không còn người con trai nào dám tiến về phía trước một bước.

Nhưng lần này......

....

Cùng một thời điểm đó, trong bồn tắm tại một căn phòng khác, thái tử cũng đang ngâm mình trong nước. Tay chống đầu, tựa vào cạnh bồn, nhắm mắt lại, miệng ngậm điếu thuốc bốc khói.

Nước đã phần nào che đi vẻ mặt tuấn mỹ, từng dòng nước chảy từ đầu xuống gáy, theo xương quai xanh chảy xuống trước ngực ( P/s: t thề là t không hề có một chút xíu kinh nghiệm ngắm chiêm ngưỡng cũng như miêu ta vẻ đẹp mỹ nam tắm gội đâu á , có thể đoạn này ta hơi chém một tí,nhưng t thật không biết phải làm thế nào lun ak, bạn nào giúp t với!)

Đôi mắt khpes lại nãy giờ chầm chậm mở ra, đen láy, dường như có một ngọn lửa đang bừng cháy hừng hực trong đôi mắt đó vậy.

Ngọn lửa dang cháy hừng hực như thế nhưng hắn vẫn không biết là do nguyên nhân gì.

Ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể hiểu được. Vì sao khi nhìn thấy cô ả đi cùng Thi Dạ Triều, hắn lại tức giận như vậy.

Hắn kêu cô cùng trở về với mình, vậy mà ánh mắt cô vẫn lưu luyến không rời nhìn Thi Dạ Triều một cái.

Giữa bọn họ, thật sự đã từng xảy ra chuyện gì?

Cái gì vẫn đang phát sinh.

Hiện tại cô rơi vào tình thế cấp bách, vì cuống cuồng bỏ chạy mà cô đã quên hỏi hắn y phục mặc sau khi tắm. Chỉ còn cách lấy chiếc khăn tắm lớn mà quấn tạm lấy người. Gần đó có một chiếc gương đã bị mờ vì hơi nước, cô dừng lại, đi tới lấy tay lau đi tầng hơi nước kai đi.

Hiện lên trong gương là một khuôn mặt trẻ tuổi, cũng coi như thanh tú.

Chiếc trán trơn bóng,hàng mi tinh tế, đôi mắt trong sáng, cái mũi nhỏ vểnh cao, nhưng đôi môi lại nhợt nhạt, dường như không còn một giọt máu.

Đầu ngón tay cô ở trên mặt gương, miêu tả hình dáng khuôn mặt của chính mình.

Không có nhan sắc hơn người, thậm cô cũng chẳng tìm ra được bất cứ đặc điểm gì hơn người trên mặt mình. Cô gục đầu xuống bên trên mặt kính.

Ngay cả thân thể này, cũng không còn nguyên vẹn........

Cô như thế, liệu còn có tư cách gì, để cho hắn chú ý đến chính mình, nói gì đến thích, đến yêu?

Một đứa con gái xấu xí...

Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn đối với cô.

“Anh thái tử, em đã trưởng thành, bộ dáng của em, có phải không xấu xí nữa rồi.

Cô nhìn chằm chằm gương mặt chính mình trong gương, trong miệng lẩm bẩm.

“đúng là thân thể này....”

Cô nghẹn ngào, nước mắt không cầm bắt đầu tuôn rơi. Từng dòng lệ chảy ra, cô lại lấy tay lau đi. Nhiều năm như vậy, cô chưa từng bao giờ khóc vì thái tử không yêu cô. Cô không cho phép bản thân mình yếu đuối như thế.

“Thái tử, anh để ý sao?

Sẽ để ý em ... không sạch sẽ sao?”

....

Thái tử, hãy cho em...

Một chút dũng khí, có được hay không?

Cho em một chút dũng khí, để em tiếp tục chống đỡ...

Trong lúc giật mình, khuôn mặt Thi Dạ Triều hiện lên.

Cô giật bắn mình, như bị điện giật vậy.