Trong mắt Hoàng Phủ Triệt, thật sự anh đã đôi lần bị Nhan Loan Loan hớp hồn.
Giống như bây giờ, xuyên qua chiếc ly thuỷ tinh, anh nhìn thấy Nhan Loan Loan xinh đẹp phong tình trong sân nhảy, nhìn cô uống rượu một ly lại một ly như uống nước. Cuối cùng, cô chống đầu, tựa như nằm trên quầy bar, ngẩn người nhìn cái gạt tàn thuốc, cô nhắm mắt, hai phần ba gò má đã đỏ ửng, vài sợi tóc rũ xuống trước trán.
Những chỗ thế này, loại phụ nữ như Nhan Loan Loan được mang hai chữ : báu vật.
Đàn ông không ngừng đến gần, tuy nhiên cũng mất hứng mà về.
Lại hai người đến, một trái một phải, đàn ông phát huy mọi mưu mẹo của mình để gây sự chú ý với cô. Cô lại chẳng xem ai ra gì, hoàn toàn bị cuốn
vào thế giới của riêng mình. Một trong số những người đàn ông đó dường
như không thể chịu đựng thêm nữa, cố bắt tay, chạm vào vai cô, sau lại
trượt xuống bên hông cô.
Hoàng Phủ Triệt đứng trước lan can lầu
hai, tất cả đều thu vào tầm mắt mình. Chút tia sáng u ám ẩn dật trong
gương mặt mờ mịt, không rõ là vui mừng hay đang tức giận.
“Cậu không ngăn lại sao, cứ đứng nhìn như vậy?” Trình Diệp dập tắt điếu thuốc, rốt cuộc không nhịn được liền hỏi.
Hoàng Phủ Triệt xem thường, mặc cho người phụ nữ bên cạnh cười híp mắt, chui
rúc vào lòng mình, tay vuốt ve mái tóc của cô ả. Chân mày không khỏi
chau lại.
Mái tóc của người phụ nữ này, không bằng được lấy một nửa của Nhan Loan Loan.
Tả Thiệu Thần chà chà cằm, hai cùi chõ đặt trên chất gỗ. “ Hai người đến bước nào rồi? Ra tay chưa?”
“Nó không phải là vấn đề. Nhanh quá, cũng không tốt.” Mục đích của Hoàng
Phủ Triệt, không chỉ dừng ở đây. Cho nên, anh không vội. Ánh mắt lạnh
nhạt của anh, trong nháy mắt bắn ra vài tia nhìn sắc nhọn. Anh chợt nhớ
đến cô, bao gồm cả thứ cảm giác tốt đẹp ấy, mỹ ngữ quả nhiên từ trong ra ngoài đều hút hồn.
Tả Thiệu Thần cười xấu xa, vung tay vung
chân. “ Đồ đàn bà xấu xí, tôi sẽ chờ xem cô khóc thế nào! Nhị thiếu, cậu cũng đừng để an hem mất thể diện.”
“Cậu không phải cược cậu ta thua sao?” Trình Diệp chau mày.
“A….” Trên mặt Tả Thiệu Thần lập tức xuất hiện vẻ mâu thuẫn.” Nhị thiếu, cậu
không phải đã quá khinh thường Nhan Loan Loan này sao, cô ta không phải
dạng ngoài mặt dễ đối phó như vậy.”
Anh ta gãi gãi đầu.
“Thật ra thì tôi muốn nhìn thấy cả hai bên.”
Anh ta vừa muốn nhị thiếu trả thù cho tiểu Nguyễn, lại muốn thấy vẻ kinh
ngạc của nhị thiếu, người ở phương diện phụ nữ đều thuận lợi.
Ai nha, bây giờ phải làm sao cho phải?
…
Hoàng Phủ Triệt cúp điện thoại, chào hỏi hai người, đẩy người phụ nữ dính
chặt trên người mình ra. Ánh mắt dán chặt vào Nhan Loan Loan, vô ý lại
chạm vào, tay của người đàn ông cơ hồ muốn luồn vào trong quần áo cô từ
phía sau tấm lưng loã lồ của cô.
Người đàn ông nọ thấy mỹ nữ
không có phản kháng, mừng rỡ trong lòng, đang muốn tiến thêm một bước,
chỗ cổ tay căng thẳng, kèm theo một tiếng “rắc”, đau đớn kịch liệt khiến người nọ thiếu chút nữa không còn hơi để thốt lên. Tức giận xoay người
lại xem, lại bị ánh mắt hung ác, nham hiểm của Hoàng Phủ Triệt hù doạ,
ảo não né ra. Một người đàn ông khác cũng nhận ra Hoàng Phủ Triệt, thấy
tình hình không ổn, liền chuồn mất.
Hoàng Phủ Triệt cơ hồ nửa kéo Nhan Loan Loan rời đi.
Trình Diệp và Tả Thiệu Thần hứng thú theo dõi một màn này từ lầu hai. Nhị
thiếu thường ngày rất ít khi ra tay đả thương người, cũng không cần anh
ra tay, một câu nói của anh, thậm chí một cái nháy mắt, tự nhiên sẽ có
người xử lý thay anh.
Tả Thiệu Thần cười hắc hắc “ Tôi nói, nếu cả hai người đều thất bại, vậy tiền tính thế nào đây?”
….
Cánh tay mềm mại thơm tho, anh dừng bước, kéo cơ thể của cô lại, nâng gương mặt của cô lên nhìn một chút, không khỏi cau mày.
Người phụ nữ này thật sự đã uống say?
Nhan Loan Loan nửa hí mắt, còn tưởng đây là ảo giác của mình, đưa tay lên vỗ vỗ gương mặt anh tuấn của anh. “ Này, tại sao lại là anh ~”
“Nếu không em nghĩ là ai?” Hoàng Phủ Triệt gỡ tay cô ra, nghiêng đầu nghĩ,
nên xử lý cô gái này thế nào. Anh có việc, không có thời gian đưa cô về nhà.
“Ai cũng được, nhưng mà không phải anh thì tốt hơn.” Nhan
Loan Loan dựa vào người anh, trong cơn say nói, ngửi được trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ, không vui bĩu môi.
Thấy cô cả đứng cũng
không đứng vững, anh cuối cùng cũng không có cách để ném cô đi, nhét vào chỗ ngồi phía sau, thời điểm xe nổi máy, chợt nhớ đến lời cô vừa nói.
“ Tại sao không phải anh thì tốt hơn? Em còn nhận ra anh là ai?”
Nhan Loan Loan lăn qua lăn lại ở ghế sau rộng rãi, trong miệng lầm bầm lẩu
bẩu “ Em đương nhiên nhận ra anh, anh là … Mars, Mars.”
Mars … Cô đã từng một lần nhớ đến tên anh, ở đáy lòng cô, đó là một loại hy vọng xa vời. Mars, anh sẽ là Mars của cô chứ?
Cái anh có là sức mạnh, nó có thể mang cô thoát khỏi vận mạng bị trói buộc sao?
Có lẽ, anh cũng không làm được. Anh cũng không làm được ….
Cô cứ như vậy suy nghĩ miên man, dần dần cũng an tĩnh lại.
Hoàng Phủ Triệt ở phía trước lái xe, nghe thấy tiếng cô ngày càng nhỏ, trong
miệng lại thỉnh thoảng lẩm bẩm tên anh. Tiếng nói êm ái của cô, hoàn
toàn khác với vẻ ngày thường của cô, ngược lại lại nhu nhược muốn người
ta ôm vào ngực để che chở. Anh không biết tâm tình hiện tại của cô, nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy cô đang tuyệt vọng, nhưng dường như, trong
cơn tuyệt vọng ấy, còn có chút chờ đợi.
Còn có, từ tận đáy lòng phảng phất , vẻ bi thương.
Cánh tay của Hoàng Phủ Triệt tì vào cửa sổ xe, lái xe ra khỏi nội thành,
ngày càng hướng gần đến vùng ngoại ô, tiếng ồn chốn thành thị cũng nhỏ
dần, lòng anh ngập tràn một loại cảm giác vi diệu (tinh tế màu nhiệm
không thể nói hết)
Anh muốn biết những chuyện cô giấu diếm anh. Anh muốn biết rốt cuộc sự tình thế nào, khiến cô mâu thuẫn như vậy.
Giống như, đêm hôm đó mới gặp gỡ vô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông lái chiếc Bentley có quan hệ thế nào với cô …
Giống như, cô ở chung một chỗ với anh, vậy mục đích là gì …
Rất muốn biết rõ chân tướng, khiến anh rục rịch ngóc đầu dậy.
Loan Loan, Nhan Loan Loan ….
Em cũng đừng khiến tôi thất vọng ….