Trước khi trở về
nước, bọn họ ghé qua thành phố Hoàng Phủ Dĩ Nhu đang học. Hai cô gái gặp lại sau bao ngày xa cách, Dĩ Nhu trốn học, từ sáng đến tối dính lấy cô. Thái tử rất buồn bực, thật vất vả anh mới không phải đi làm, có thể bám dính lấy cô thỏa thích, hiện tại thời gian đề bị Dĩ Nhu chiếm lấy. Ban
ngày còn chưa tính, thậm chí buổi tối còn muốn anh vườn không nhà trống.
Cuối cùng, vào một buổi tối nào đó, Thái tử không thể nhịn được nữa, đá văng cửa phòng Dĩ Nhu, bắt lấy cô em gái cản trở mình, ném ra ngoài cửa.
“Yêu người nào thì đi tìm người đó đi, tối hôm nay không cho trở lại!”
“Anh sao có thể như thế! Đây là phòng của em mà!” Dĩ Nhu tức giận đá cửa, không hề có hình tượng hô to lên.
Ngăn cách bởi cánh cửa, Thái tử nhắc nhở cô. “Em ăn mặc ở đều là dùng tiền
của anh, chờ khi nào tự em kiếm được tiền thì hãy kêu la với anh.”
Dáng vẻ kiêu ngạo nhất thời bị dập tắt, Dĩ Nhu ủy ủy khuất khuất ngồi một
lát trên bậc thang ngoài cửa, cảm thấy lạnh, lại đi đập cửa. “Em lấy bộ
quần áo rồi đi được không?”
Ở trong nhà, Thái tử vừa mới làm cho
người phụ nữ trong ngực yên tĩnh lại, nhất quyết không buông tha miệng
cô, đang chuẩn bị vác súng ra trận, thì bị tiếng gõ cửa ầm ĩ cắt đứt,
sắc mặt trầm xuống.
“Hoàng Phủ Dĩ Nhu!”
Oa, không ổn, Thái tử nổi giận. Dĩ Nhu nghĩ lại, liền nghĩ ra chuyện gì đang diễn ra bên trong đó, che miệng cười chạy đi.
Cuối cùng Tiểu Tịch đã hạnh phúc, cô nhìn thấy được Thái tử rất quý trọng cô ấy, cô cũng vui mừng thay cô ấy.
Cuộc sống về đêm của thành phố này vừa mới bắt đầu, một người phụ nữ trẻ
tuổi xinh đẹp bước một mình trên phố, không khỏi có vẻ cô đơn. Cô xuất
thân từ gia đình giàu có, gương mặt xinh đẹp và có khí chất đã gây chú ý giữa đám đông, thỉnh thoảng có một vài người đàn ông đến gần, cô đều
lịch sự từ chối.
Một chiếc xe thể thao màu đen vẫn luôn theo sau
cô, trong xe, người đàn ông yên lặng nhìn chăm chú mọi thứ, chân mày khẽ nhíu. Cơ thể cô mảnh mai, mặc ít như thế làm sao chịu được thời tiết
giá rét này?
Người đàn ông nhìn vào gương chiếu hậu, xác nhận vị
trí của những người âm thầm bảo vệ cô, thắng xe, mở cửa bước xuống, tiến lên vài bước, ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé này nhét vào trong xe, nhấn ga nghênh ngang chạy đi.
Dĩ Nhu đã bị người đàn ông này bất thình
lình tập kích mấy lần, đã không còn kinh sợ khi gặp chuyện bất ngờ nữa.
“Anh là đang bắt cóc đấy, Quan tiên sinh.”
Quan Thánh Hi cười nhẹ, không thèm để ý thái độ lạnh lẽo của cô. “Vậy cô hãy an tâm làm con tin đi, Nhu tiểu thư.”
Đang ở địa bàn của anh, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh sao có thể rãnh rỗi như thế, cả ngày theo dõi tôi?”
“Anh đã nói nhiều lần rồi, anh đang nghỉ phép.”
Có lúc anh rãnh rỗi đến mức có thể ngày ngày xuất hiện trước mắt cô, giống như con ruồi đuổi mãi không đi. Mà khi anh bận có thể mấy tháng thậm
chí mấy năm không xuất hiện. Cô cảm thấy bản thân là món đồ chơ tiêu
khiển của anh, tại sao lại bị anh gọi thì đền hét thì đi?
Đến
cuối cùng lúc cô cho rằng mình đã có được anh thì những vui vẻ hạnh phúc kia chợt biến mất không còn bóng dáng. Lại vào lúc cô cho rằng đã mất
đi anh thì bỗng nhiên lại xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cô vĩnh viễn không nắm bắt được anh, quá tự do. Anh muốn cô, nhưng chưa bao giờ nói
yêu cô, thậm chí không hề có một lời hứa hẹn.
Cô khóc lóc, cô cầu xin, cô điên cuồng, cô chẳng thèm ngó ngàng tới, anh tiếp nhận tất cả,
cô hận mình không có cách nào nắm bắt được anh.
Cô không xuống xe, Quan Thánh Hi ôm cô xuống. Chỗ ở của anh hết sức đơn giản, chỉ có đồ điện gia dụng, không có chút sức sống.
“Dẫn tôi tới đây làm chi, tôi không phải công cụ ấm giường của anh, anh nên
tìm người phụ nữ khác thì tốt hơn.” Dĩ Nhu lạnh mặt ra vẻ muốn đi, dừng ở cửa, quay đầu lại, thấy anh cho dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô, đoán
chừng cô sẽ không thật sự đi khỏi.
“Không phải Thái tử đang ở chỗ của em, em không ở chỗ anh còn có thể đi đâu?”
“Cho dù tôi ngủ ngoài đường cũng không cần ở chỗ này cảu anh! Chê anh bẩn!”
Quan Thánh Hi đi tới, ôm lấy cô, hôn lên mi tâm cô. “Tiểu Nhu, đừng làm
loạn, em biết là từ khi quen em anh đã không còn chạm vào người phụ nữ
nào khác.”
Cô hừ lạnh. “Đàn ông đều cùng một dạng giống anh tôi, anh cũng không ngoại lệ.”
“Anh của em là mảnh vụn trong cực phẩm, việc này thực sự làm anh thấy mặc
cảm.” Anh nói theo lời của cô, cuối cùng đã chọc cô cười. Anh dụ dỗ lừa
gạt, cuối cùng đã lừa được cô lên giường.
“Anh chỉ ôm em ngủ
thôi, sẽ không làm chuyện em không muốn. Anh nói chân thành, cô cau mày
thế nhưng cũng đã tin. Quan Thánh Hi ôm cô vào ngực, thưởng thức tướng
ngủ đáng yêu của cô, bất đắc dĩ cảm thấy ngọt ngào. Người phụ nữ đơn
thuần, như một đứa bé không hề có phòng bị.
Cô có một loại sức
mạnh, có thể làm cho tất cả mọi người cưng chiều cô. Ngay cả anh cũng
thế, muốn cất giấu cô vào một góc an toàn nhất để che chở cô, bảo vệ cô
thật tốt. Thật khó có thể tưởng tượng đứa bé trưởng thành trong nhà
Hoàng Phủ mà có thể ngây thơ tốt đẹp như thế. Anh biết nguyên nhân Thái
tử phản đối bọn họ quen nhau, “Carlos” không cho phép thành viên có phụ
nữ cố định, lại càng không cho bọn họ nảy sinh tình cảm với bất ký ai,
có người muốn bảo vệ sẽ có nhược điểm, đó là đại kỵ của những người luôn mang theo cái chết bên người.
Hơn nữa, anh còn một thân phận khác, tổ chức Mafia……
“Nhu…” Anh nhỏ giọng khẽ gọi tên cô, trong giấc mơ cô đến càng gần anh. Anh
bật cười, người phụ nữ này thật sự làm anh không biết phải làm sao, ngủ
thoải mái như vậy……
Anh cúi đầu hôn cô, tay vuốt ve trên eo cô, đang muốn hôn sâu hơn, điện thoại ở đầu giường rung lên.
Là số dành riêng của người đó.
“Là tôi, kỳ nghỉ của cậu có thể kết thúc rồi chứ ?” Trong loa truyền đến âm thanh trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn violin của một người đàn ông.
“Đừng có mơ tưởng, tôi xin phép Boss nghỉ một năm.” Quan Thánh Hi dừng một
chút, người đàn ông này rất ít mở miệng, hiện tại lại vượt đại dương gọi điện thoại tới…… “Chuyện gì?”
Bên kia, giọng nói người đàn ông
bình tĩnh, không nhanh không chậm, Quan Thánh Hi lại nghe ra sát ý ẩn
chứa trong đó. Bọn họ đã là đồng nghiệp nhiều năm, chút ăn ý này phải
có. “Hoàng Phủ Luật chọc tới cậu? Boss sẽ không đồng ý cho chúng ta động đến anh ta.”
“Anh ta động vào người phụ nữ của tôi.”
“……” Quan Thánh Hi hơi kinh ngạc, anh có thể nghĩ anh ta đang cắn răng nghiến lợi hay không.
Người đàn ông máu lạnh tàn nhẫn nhất “Carlos” cũng động lòng rồi sao?
“Mặt khác, thay tôi tra tư liệu về Lâm Thất Thất, phải chi tiết, tất cả.”
Anh vẫn như thường ngày nói đơn giản, rõ ràng, ngắn gọn, không nói thêm
nửa câu dư thừa.
Cúp điện thoại, tầm mắt Quan Thánh Hi rơi vào
gương mặt đang ngủ say của Dĩ Nhu, nảy ra một ý tưởng. Bọn họ vẫn luôn
vì chuyện của Dĩ Nhu mà bất đồng ý kiến, Thái tử vẫn quyết tâm ngăn cản
bọn họ ở chung với nhau.
Rất tốt.
Hoàng Phủ Luật, lần này, chúng ta thù mới nợ cũ tính luôn một lượt.