Khuất Phục

Chương 117: Đánh cược một chút, thế nào? (2)




Khi Trữ Dư Tịch tỉnh lại, đã qua bốn ngày.

Trên tủ đầu giường có quần áo mới chuẩn bị cho cô. Cô phải tốn chút thời gian mới nhớ lại đây là nơi nào.

Chống đầu bật cười.

Anh không có ở nhà, trên bàn đã chuẩn bị sẵn thức ăn. Chỉ cần nhìn một cái đã biết là do đầu bếp làm.

Đi ra khỏi nhà Thái tử, mới nhớ mở máy. Không vội vàng khởi động máy, hơn mười tin nhắn của Đường Yên oanh tạc tới.

Cô dừng bước, bàn tay đang nắm thân máy chợt dùng sức.

Cô đón một chiếc xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà Hoàng Phủ.

Còn chưa có vào cửa, đã nghe giọng nói tức giận Hoàng Phủ Dận truyền tới.

“Đừng tưởng rằng người khác gọi anh một tiếng Thái tử gia thì không ai trị được anh! Anh chuẩn bị thu tóm cả nhà Hoàng Phủ sao!”

Tiếp theo là tiếng Hoàng Phủ Duyện. “Trước đây, anh làm những chuyện đó với nhà họ Thi, tôi mắt nhắm mắt mở cho qua, Thi Dạ Triều là vì mặt mũi của ông cụ như tôi, anh cũng không cần được voi đòi tiên không buông tha người ta.”

Thái tử hừ lạnh, giọng ngạo mạn nói toạc ra. “Tôi không phải đang hỏi ý kiến các người, đang không rõ tình hình là các người, lão đầu, ông vẫn chưa phát hiện toàn bộ công ty đều là người của tôi? Mệnh lệnh của ông còn ai dám thi hành? Nếu tôi rời khỏi thì Tập đoàn Hoàng thị cũng chỉ là cái vỏ rỗng, còn ai dám hợp tác với ông? Triệt hoàn toàn có thể dễ dàng lật đổ ông, chỉ một mình Phong Hạo là ông không thể ứng phó, thừa nhận đi, ông, không thể. Trừ phi ông ra tay độc ác hơn, phái người giết chết con trai của ông, vẫn còn cách tiểu nhân đó đấy, à đúng rồi, sẵn tiện có thể đoạt lại người phụ nữ Nhan Loan Loan, để cho cô ấy từ em dâu trở thành mẹ kế của tôi, tôi không ngại đâu.”

“Ông cụ, mặt mũi của ông có thể đáng giá bằng mấy đứa con? Ông bán Tiểu Tịch cho Thi Dạ Triều, sao lại không nghĩ tới chỉ một câu nói của Tiểu Tịch thì có thể làm cho Thi Dạ Triều nhẹ nhàng không một tiếng động diệt trừ ông? Hắn ta nể mặt ông? Chi bằng nói rằng là cho Tiểu Tịch mặt mũi, ông chỉ may mắn Tiểu Tịch hạ thủ lưu tình thôi.”

Yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó là âm thanh có vật gì đó bị ném vỡ, bước chân Trữ Dư Tịch đột nhiên dừng lại.

“Cuối cùng anh muốn như thế nào? Muốn tạo phản sao?”

Thái tử bật cười vừa dịu dàng vừa âm hiểm. Ngay cả nét mặt tà tứ của anh cô cũng có thể tưởng tượng ra.

“Tôi chỉ báo cho các người biết, quyền lực thực sự của nhà Hoàng Phủ, đã nằm trong tay tôi, các người tốt nhất đừng có làm những việc vô ít quấy rối tôi. Người ngoài đánh giá tôi, còn chưa có giết cha đoạt quyền, đừng ép tôi phải thêm nó vào.”

“Ngoài ra, dì Yên, Doãn Vệ Hoài và Tiểu Cửu không có ở đây, Tiểu Tịch cũng đã đủ tuổi rồi, con chuẩn bị sắp xếp cô ấy ở bên cạnh con, dì có ý kiến gì không?”

Đường Yên cố gắng kiềm chế, bởi vì lời của Thái tử với thân phận của bà không dám cũng không thể nói gì, thật sự làm hài lòng người khác! Hai tay bà hơi mở ra.

“Đây là trách nhiệm của nhà họ Trữ, tất cả nghe theo sắp xếp của Thái tử.”

Trữ Dư Tịch tựa vào cánh cửa, hít sâu nhiều lần.

Đây không phải đang nói, sau này, cả ngày lẫn đêm đều phải đối mặt với anh sao?