Khuất Phục

Chương 105: Ai hận ai (2)




Hoàng Phủ Triệt trở về nhà trọ, Kỳ Ngải Văn đang vùi trên ghế salon xem tivi chờ anh.

“Anh đã về rồi! Em chờ anh thật là lâu.” Kỳ Ngải Văn chạy về phía anh nhảy lên ôm cổ anh, chân vòng bên hông anh, dùng sức hôn một cái lên mặt anh.

Trên người cô còn mặt áo sơ mi của anh, vừa mới tắm rửa hơi thở thơm mát phả vào mặt.

“Anh uống rượu? Có muốn em chuẩn bị cho anh chút canh giải rượu không?” Kỳ Ngải Văn xuống khỏi người anh, đôi mắt nhu mì nhìn anh.

Hoàng Phủ Triệt vòng qua cô, vừa cởi áo khoác, vừa hạ lệnh đuổi khách. “Tôi nhớ tôi đã nói với cô, không được tới tìm tôi nữa, càng đừng có tự mình đi vào nhà tôi, cô có thể đi rồi.”

Kỳ Ngải Văn nhún vai, đi theo phía sau anh. “Em ở trên bàn làm việc của anh phát hiện cái này, là cho em sao?”

Một khối rubic giơ lên trước mắt anh, mặt trên có chứ W màu vàng. (chữ Văn và chữ Loan đều có phiên âm bắt đầu bằng chữ W)

Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào, nhớ lại trước đây từng đưa cho người phụ nữ kia là sắp xếp thành tên của cô, cô nâng vào ngực bộ dáng như đang coi trọng bảo vật, trong lòng chua chát, không biết thế nào lại buột miệng nói “Tùy cô”.

Kỳ Ngải Văn cười hì hì để lên túi.

……

Nước nóng từ vòi hoa sen phun trào ra, anh đứng trong phòng tắm, tay chống vách tường, trong bức màn nước thấy có cảm giác như nghẹt thở.

Nhan Loan Loan……

Đã bao nhiêu lâu rồi anh không có nghe cái tên này.

Nguyễn Diệc Hàn không phải cũng yêu cô ấy, làm thế nào dễ dàng nói ra như vậy.

Còn anh từ đầu đến cuối cự tuyệt nhớ tới cô. Bọn họ đã chia tay gần tám tháng, có trời mới biết anh vượt qua như thế nào. Anh cho rằng anh đã khống chế rất tốt cảm xúc của mình, chỉ cần anh không nghĩ , cô sẽ không xuất hiện trong tâm trí anh trong lòng anh.

Không ngờ tới từ đầu tới cuối có một số việc một số tình cảm không hề bị lãng quên, chỉ bị anh cất vào một góc, ngày nào đó bị người khác nhắc tới thì anh mới biết cho dù có cất giấu kỹ hơn, một khi thổi bay lớp bụi bên ngoài thì tất cả sẽ trần trụi phơi bày ra. Rốt cuộc giấu không thể giấu, tránh không thể tránh.

Chợt từ phía sau có một đôi tay mềm mại quấn lấy, gần như ngay lập tức anh mở mắt tóm lấy hai cổ tay bẻ gãy ra sau.

Kỳ Ngải Văn thét lên đau đớn, Hoàng Phủ Triệt nghiêm mặt lạnh lùng buông cô ra, trong lòng mắng mình quá mức sơ suất để cho người khác tới gần cũng không phát giác. Nếu đổi thành sát thủ kinh nghiệm dồi dào, sợ rằng anh đã sớm bỏ mạng.

Nhan Loan Loan này, mặc dù bọn họ tách ra lâu như vậy vẫn có khả năng thao túng suy nghĩ của anh!

“Đi ra ngoài.”

Anh có chút không vui, nghiêng người bắt đầu tắm.

Nước xối ướt xuyên thấu áo sơ mi trên người cô, làm cho đường cong cô bại lộ rõ ràng, cô vuốt vuốt cánh tay, dán lên anh lần nữa. “Để em ở lại có được không?”

“Tôi không có tâm trạng, không được phiền tôi.”

“Em sẽ làm anh có tâm trạng…… Triệt……” Cô nhón chân, áp sát vào vành tai anh, hơi thở như lan.

Triệt……

Động tác anh dừng lại, chợt nhớ tới buổi tối kia lúc ra khỏi nhà Trình Diệp, ở trên núi anh cùng Nhan Loan Loan hoan ái hết sức triền miên, cô chau mày ý loạn tình mê gọi tên anh, cầu xin anh nhẹ một chút, rồi lại quấn lấy anh không buông, còn có lúc anh gần đi lại kịch liệt hôn anh, hình như muốn đem cả cuộc đời dâng trọn trong nụ hôn này.

Anh còn tưởng cô vì pháo hoa mà cảm động, bây giờ nghĩ lại, sợ rằng cô biết những việc sắp xảy ra, cho nên mới u sầu triền miên như vậy…… Cô đối với anh, đúng là vẫn không đành lòng không muốn rời xa sao.

Đêm hôm đó ở trong lòng anh, cô bởi vì dục vọng mà thân thể ửng hồng, nét mặt lúc cao trào, khít khao bên trong…… Ý thức anh đã sa vào hồi tưởng.

Anh vẫn không lên tiếng, Kỳ Ngải Văn cho rằng anh ngầm cho phép, đang ra sức trêu chọc anh, của anh trong lòng bàn tay mình đang sừng sững cứng rắn như sắt, cô nhếch môi. Rất tốt, thân thể của đàn ông luôn tách rời với tình cảm, cho dù anh không yêu cô, vẫn có thể như trước đây làm tình với cô.

Lấy một tay cỡi sạch quần áo ướt đẫm, thân thể thơm mềm như rắn cuốn lấy anh, cố gắng để người đàn ông này mất khống chế vì mình.

Hoàng Phủ Triệt chợt kéo cô ra, nâng gáy cô cúi đầu cẩn thận nhìn gương mặt này.

Không, không phải cô ấy.

Người phụ nữ này, anh không muốn,

Dục vọng nhanh chóng bị dập tắt. Nhặt quần áo trên đất ném vào ngực cô. “Kỳ Ngải Văn đây là lần cuối cùng tôi dễ dàng tha thứ cho cô, chúng ta đã chia tay từ lâu, đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi sẽ không cưới cô, vĩnh viễn sẽ không.”

Kỳ Ngải Văn miễn cưỡng nở nụ cười phản bác. “Không làm người yêu, anh cũng cần phụ nữ mà.”

“Cho dù cần, cũng không phải là cô, cơ thể tôi đã chán cô rồi.” Trong lòng càng không có vị trí của cô.

“Làm sao lại như vậy? Anh mới vừa rồi……”

Hoàng Phủ Triệt chợt cười, trong ý cười chỉ có lãnh khốc và tàn nhẫn. “Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, mới vừa rồi tôi muốn không phải là cô.” Anh chỉ chỉ bụng dưới, vẻ mặt vô tội. “Người anh em của tôi không có phản ứng với cô, tôi cũng không có cách nào.”

Cô không thể duy trì nụ cười được nữa, vài lần kìm chế nhưng vẫn khống chế không được rống lên. “Anh cũng chỉ biết nghĩ tới Nhan Loan Loan! Cô ấy là phụ nữ của ba anh! Ba anh nếu cưới cô ấy, cô ấy là mẹ nhỏ! Là trưởng bối của anh! Anh và cô ấy, không thể nào!”

Cô vừa dứt lời, cổ bị một bàn tay to kềm chặt đánh vào tường, đau đến mức cô lập tức chảy nước mặt.

Anh bao phủ trên người cô, vẻ mặt u ám có thể nói là kinh khủng, tròng mắt hung ác nham hiểm đủ để làm cô không dám nói thêm một chữ, mà ngược lại giọng anh phát ra càng thêm êm tai.

“Tôi cho rằng cô là một người phụ nữ thông minh, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nhắc lại cái tên này, tôi thật sự sẽ bóp chết cô, không tin cô có thể làm thử xem.”

Kỳ Ngải Văn biết là anh đang nghiêm túc.

Ngoại trừ công việc rất ít khi thấy anh nghiêm túc với chuyện nào như vậy, thì ra dáng vẻ anh nghiêm túc, làm người khác sợ hãi như vậy.

……

Anh tắm xong đi ra ngoài, Kỳ Ngải Văn cũng đã đổi xong y phục chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút.” Anh mở miệng, đi về phía cô.

Kỳ Ngải Văn mang theo chút kỳ vọng xoay người, mà anh chỉ lấy khối rubic trong tay cô. “Cái chữ này, không phải tượng trưng cho chữ Văn, xin lỗi cô không thể lấy nó.”

Anh nhìn thấy ánh lửa cuối cùng trong mắt cô bị dập tắt, trong lòng không có nửa điểm áy náy, ngược lại là một loại khoái cảm sau khi tàn nhẫn.

Tổn thương một người, sảng khoái như thế, Nhan Loan Loan, có phải trong khoảnh khắc đó em cũng cảm thấy cực kỳ sung sướng hay không?”

……

Không biết là Kỳ Ngải Văn cuối cùng cũng nhận ra mình không có đất diễn, hay là thật sự sợ anh, không có quay trở lại dây dưa với anh.

Thế nhưng anh không thể có được yên tĩnh. Đầu tiên là Hoàng Phủ Nguyệt Như đang du lịch thế giới mang theo con gái lớn năm tuổi tới đây náo loạn anh, sau đó là điện thoại của Thái tử, lời nói đầy ý thăm dò.

“Cậu có muốn trở về một lần không?”

Anh nghĩ cũng không hề nghĩ thẳng thắn từ chối.

Sau đó nữa là điện thoại của Dĩ Nhu. “Anh hai trở về đi, lần này mẹ bệnh rất nghiêm trọng……”

Bởi vì không muốn gặp lại Hoàng Phủ Dận, lại có chút lo lắng Tân Tiệp, nên anh còn đang do dự không biết có trở về hay không, ngay trong đêm khuya, nhận được một cuộc gọi từ một dãy số xa lạ.

Anh làm việc đến rất khuya mới lên giường ngủ, cầm điện thoại lên trong giọng nói chứa đựng sự buồn ngủ nồng nặc. “Ai vậy?”

“……”

Không ai trả lời, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh trong trẻo lại đầy ẩn nhẫn.

Tiếng hít thở này gây kích động một dây thần kình nào đó của anh, cảm giác quen thuộc dâng tràn.

Anh từ từ mở mắt, trong im lặng nhịp tim của anh cũng bắt đầu tăng nhanh, thật cẩn thận lại cố ý dùng giọng nói lành lạnh hỏi một lần nữa. “Ai vậy?”

“…… Cứu cứu em, Triệt, cứu cứu em……”

Cơn buồn ngủ biến mất Hoàng Phủ Triệt ngay lập tức xoay người ngồi dậy, ngón tay cầm điện thoại chợt dùng sức phát ra tiếng khanh khách.

Tiếng khóc thút thít còn có giọng nói hơi khàn của người phụ nữ này, có chết anh cũng không quên.