Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 70: Ngoại truyện 2: Đại học (6)




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Mùng một Tết, Sầm Niệm đi theo ông Sầm tới thăm hỏi họ hàng ở xa.

Buổi tối ông Sầm đưa Sầm Niệm đến quán lẩu ăn tối. Mùng một Tết quán lẩu rất đắt khách, bên ngoài quán treo một dãy đèn lồng đỏ, bên trong chật ních người, còn mở bài hát “Chúc mừng phát tài”.

Mùa đông rét lạnh, cũng bởi vì bầu không khí mừng năm mới náo nhiệt mà trở nên ấm áp.

Sầm Niệm và ba tới sớm, đợi một lúc là tới số của mình.

Ông Sầm đưa thực đơn cho Sầm Niệm, bảo cô gọi món. Sầm Niệm chọn mấy món mà hai người đều thích ăn, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.

Hôm nay người ra ngoài ăn uống rất nhiều, vừa gọi xong nồi lẩu đã được bưng lên nhưng đồ ăn còn chậm chạp chưa bưng lên. Sầm Niệm không sốt ruột, cô rót một ly nước cho mình và ông Sầm rồi hai cha con bắt đầu trò chuyện.

Con gái của chú Sầm Niệm một tháng nữa sẽ kết hôn, bạn trai là bạn học đại học, hôm nay đúng lúc tới chúc Tết chú Sầm Niệm.

Chờ khi đồ ăn bưng lên, ông Sầm nói tới việc này, chuyển đề tài hỏi: “Niệm Niệm à, con ở trường có thích chàng trai nào không? Trưởng thành rồi, nếu có ai thích hợp thì có thể thử xem.”

Sầm Niệm bất ngờ bởi câu hỏi này của ông Sầm, hồi học cấp ba có bạn nam nói chuyện nhiều với cô thì ông Sầm sẽ dặn dò cô: “Bây giờ là lúc học hành, không phải lúc yêu đương.”

Sao vừa lên đại học đã bắt đầu hối thúc rồi?

Sầm Niệm dùng đũa khuấy đĩa dầu, ánh mắt nhìn chằm chằm rau thơm trong bát, cô nhỏ giọng nói: “Không gấp đâu, con mới trưởng thành mà.” Nói xong, Sầm Niệm thử thăm dò hỏi, “Ba, ba muốn con tìm cho ba một chàng rể thế nào?”

Ông Sầm nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Đối xử tốt với con, con thích là được. Điều kiện gì cũng không quan trọng, tìm một người bình thường là được, đừng có gia cảnh quá chênh lệch với nhà chúng ta.”

Bắc Kinh là thành phố lớn không ít gia đình giàu có, trường Sầm Niệm đang học lại là trường có tiếng, trong đó không thiếu gì dân bản xứ. Nhưng ông Sầm không muốn gả Sầm Niệm vào những gia đình đó.

Sầm Niệm khó hiểu, hỏi: “Tại sao ạ?”

Ông Sầm thở dài, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Nếu gả cho gia đình giàu có, con bị ức hiếp thì phải làm sao? Ba sợ mình không có bản lĩnh giúp con trút giận. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình chúng ta bình thường, có một số gia đình thực sự không thể trèo cao.”

Sầm Niệm cái hiểu cái không gật đầu.

Khi hỏi ra vấn đề này, trong đầu Sầm Niệm đều xoay vòng về Tiêu Tân Thâm, bình thường anh lái xe đến trường, cho dù không biết loại xe nhưng cô biết nó không rẻ đâu.

Tuy rằng cô không biết nhưng có thể đoán được gia cảnh sung túc của Tiêu Tân Thâm.

Thật vất vả mới đuổi anh ra khỏi đầu, lại nghĩ tới chuyện nghe được trong buổi họp mặt, đàn chị tài giỏi kia lại tự nguyện làm kẻ thứ ba của người ta.



Kỳ nghỉ đông mau chóng trôi qua, mỗi ngày Tiêu Tân Thâm đều gửi WeChat cho Sầm Niệm.

Có đôi khi gửi vào buổi sáng thức dậy, thỉnh thoảng trước khi ngủ mới gửi, kể cho Sầm Niệm chuyện thú vị xảy ra hôm nay. Cô xuất phát từ sự lễ phép luôn trả lời lại.

Ngoại trừ mấy hôm trước Tiêu Tân Thâm gửi câu “Lễ tình nhân vui vẻ” cho cô. Ngày lễ này chẳng có liên quan gì tới bọn họ.

Mấy hôm nay Sầm Niệm đã nghĩ thông suốt một việc.

Sau khi trở về trường, Sầm Niệm mang đặc sản chia cho hai người bạn cùng phòng trước. Đặc sản thành phố Giang có thể dễ mang mà về lại ngon chỉ có bánh quai chèo. Sầm Niệm chia cho Vu Hoan và Hạ Khuynh Nguyệt mỗi người một bịch. Hạ Khuynh Nguyệt thèm ăn, vừa nhận lấy liền xé bịch ngay.

“Niệm Niệm à, vị chà bông ăn ngon quá, có thể cho chị Hạ một bịch nữa không?” Hạ Khuynh Nguyệt thoáng cái ăn hơn nửa bịch, cô nàng nháy mắt với Sầm Niệm, hai người họ quen thân như vậy chẳng hề khách khí chút nào.

Sầm Niệm lại cho hai người bạn cùng phòng thêm một bịch nữa.

“Niệm Niệm, hai cái túi lớn này cũng là bánh quai chèo hả?” Hạ Khuynh Nguyệt nhìn thấy hai cái túi to khác, trong lòng liền chộn rộn.

Sầm Niệm gật đầu: “Phải, cái này là cho bạn học của lớp bọn em, chị đừng nghĩ tới chúng nữa.”

Hạ Khuynh Nguyệt tiếc nuối rút tay về.

Sầm Niệm thu dọn hành lý xong, gửi WeChat cho Tiêu Tân Thâm: [Anh có ở trường không? Tôi có đồ đưa cho anh.]

Tiêu Tân Thâm mau chóng trả lời: [Tôi đang ở trường, năm phút sau gặp ở dưới lầu phòng ký túc của em.]

Sầm Niệm cất di động vào túi, mang theo hai túi bánh quai chèo lớn xuống lầu. Cô ở dưới lầu vài phút liền trông thấy bóng dáng của Tiêu Tân Thâm. Anh mặc áo len, sau khi thấy Sầm Niệm thì đi nhanh tới.

“Sầm Niệm.” Tiêu Tân Thâm gọi cô từ xa.

Sầm Niệm hơi lúng túng đứng tại chỗ, khi Tiêu Tân Thâm đến gần anh đưa cái túi trong tay mình cho cô. Một cái túi đóng gói xinh đẹp, bên trong là hộp sô cô la kia.

Sầm Niệm nhận sô cô la, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cám ơn, cái này tặng cho anh.”

Tiêu Tân Thâm nhìn thấy hai túi lớn đựng đầy, anh hỏi: “Quà em tặng cho tôi à?”

Bắc Kinh còn đang mùa đông, khi anh nói chuyện thở ra từng làn sương trắng. Sầm Niệm gật đầu, cô nhìn thoáng qua anh rồi mau chóng rụt tầm mắt về.

“Phải, đây là đặc sản thành phố Giang mang về cho anh, anh tặng tôi sô cô la đắt tiền như vậy… Có qua có lại, không thể nhận không.” Ngón tay Sầm Niệm túm ống tay áo, cô chẳng dám nhìn anh thêm cái nào nữa.

Anh quá sáng chói, khi anh mỉm cười với cô, Sầm Niệm cứ cảm thấy nhịp tim mình đập loạn xạ.

Tiêu Tân Thâm mỉm cười, anh nhìn dáng vẻ thẹn thùng câu nệ của cô, nói: “Cám ơn em.”

Đây là món quà đầu tiên Sầm Niệm tặng cho anh.

Sầm Niệm: “Vậy tôi lên trước, tôi còn chưa dọn dẹp phòng nữa.”

Tiêu Tân Thâm nói: “Em mau đi đi, cám ơn em.”

Sầm Niệm: “Cũng cám ơn sô cô la của anh.” Nói xong cô trở về phòng ký túc.

Tiêu Tân Thâm xách đi hai túi bánh lớn, anh nghĩ thầm cũng nặng nhỉ. Sau khi lên xe, anh trịnh trọng đặt ở ghế lái phụ. Tiêu Tân Thâm mở ra nhìn, trong hai cái túi đều đựng bánh quai chèo đặc sản thành phố Giang. Anh mím môi chứa ý cười, trong lòng khỏi nói thỏa mãn biết bao. Anh lấy ra di động chụp vài tấm rồi đăng lên trong nhóm chat.

[Bánh quai chèo cô ấy tặng cho tôi.]

Tiểu Viễn: [Nhiều thế?]

Thẩm Tứ Hành: [Ăn ít thôi, nóng người đó.]

Thẩm Thừa Hành: [Không tệ, có tiến triển rõ rệt, cũng tặng quà cho cậu.]

Tiêu Tân Thâm đắc ý trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc, sau đó anh buông di động xuống lái xe về nhà.



Mỗi ngày Tiêu Tân Thâm ăn một bịch bánh quai chèo, vốn tưởng rằng quan hệ giữa hai người có tiến triển. Nhưng anh phát hiện, Sầm Niệm hình như trốn tránh anh.

Học kỳ này lớp của Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm trùng giờ, anh không thể nào cùng cô đi học.

Trường học có hai sân bóng rổ, dưới lầu phòng ký túc của Sầm Niệm có một cái. Tiêu Tân Thâm không ngại xa, đi qua hơn nửa trường, một tuần chơi bóng rổ ít nhất ba ngày. Nhưng mỗi lần Sầm Niệm nhìn thấy anh, anh còn chưa kịp gọi tên cô thì cô đã chạy đi như cơn gió.

Tiêu Tân Thâm cũng không ngốc, nhìn ra được Sầm Niệm đang tránh anh.

Nhưng anh hỏi nhóm quân sư của mình, mọi người đều nhất trí đưa ra ý kiến ——

Thẹn thùng, cái này khẳng định là thẹn thùng.

Khiến Tiêu Tân Thâm tiếp tục theo đuổi mãnh liệt, thừa thắng xông lên, bình minh thắng lợi đang ở phía trước.

Hôm nay khi Tiêu Tân Thâm đang chơi bóng rổ thì nhìn thấy Sầm Niệm chầm chậm từ khu dạy học trở về phòng ký túc. Hôm nay cô đi rất chậm, hơn nữa thấy anh cũng không chạy đi. Tiêu Tân Thâm vẫy tay chào cô, lớn tiếng gọi tên cô. Sầm Niệm nhìn anh một cái vẫn không chạy đi.

Cậu nam sinh chơi bóng cùng Tiêu Tân Thâm ồn ào kêu la: “Mau đi, đang chờ cậu đấy.”

Tiêu Tân Thâm ném bóng qua cho bạn học bên cạnh, anh đi nhanh qua. Anh đeo băng cột đầu, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú phóng khoáng. Anh vừa đến gần đang định nói chuyện với Sầm Niệm thì có một nữ sinh ở bên cạnh luôn cầm một chai nước đợi anh. Nhìn thấy anh không chơi bóng, cô gái cố lấy dũng khí tiến lên.

“Đàn anh Tiêu, anh…anh mệt rồi, uống nước đi.”

Sầm Niệm đang định đi, Tiêu Tân Thâm giành lấy bình nước trong tay cô.

“Cám ơn, tôi có nước rồi.” Cô gái kia nghe vậy nói câu “Làm phiền” rồi bỏ đi.

Tiêu Tân Thâm nhìn bình giữ nhiệt trong tay, anh còn đang kinh ngạc mùa xuân tới rồi sao Sầm Niệm còn dùng bình giữ nhiệt. Cơ mà anh không nghĩ nhiều, mở nắp ngửa đầu uống một ngụm. Sợ cô để ý, anh không uống sát bình nước.

Sầm Niệm: “Anh…anh làm gì hả?”

Âm thanh nói chuyện của cô hơi nhỏ, anh nhìn cô chằm chằm mới phát hiện sắc mặt cô hơi tái, trông rất yếu ớt.

“Em sao vậy? Khó chịu à? Nước này pha với cái gì?” Môi lưỡi anh cảm thấy hơi đắng, Sầm Niệm thích uống thức uống đắng ư?

Sầm Niệm bất đắc dĩ nói: “Cây ích mẫu, tự anh tra trên Baidu đi.” Nói xong cô giành lại bình nước của mình, rồi đi về phòng ký túc. Cô chịu đựng nỗi đau trong bụng, bước thật nhanh sợ anh còn đuổi theo nữa.

Hai người cứ duy trì mối quan hệ anh theo tôi trốn hai tháng trời, Tiêu Tân Thâm còn đến cửa hàng đồ ngọt Sầm Niệm làm thêm để tìm cô. Kết quả chữa tốt thành xấu, gọi bảy trăm cốc nước ép trái cây làm hại Sầm Niệm mệt mỏi cả đêm.

Cho đến buổi tối sinh nhật của Tiêu Tân Thâm. Đó là lần đầu tiên Sầm Niệm thấy anh hút thuốc, anh dựa vào tường, một người luôn hăng hái hôm nay trông có chút cô đơn, còn hơi đáng thương nữa.

Thế nhưng Tiêu Tân Thâm lại cưỡng hôn cô. Sầm Niệm khiếp sợ nhìn anh, cô còn ở trong nỗi chấn động mất đi nụ hôn đầu tiên vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Sau khi đẩy anh ra, cô mang theo ấm nước chạy về phòng ký túc.

Nhìn thấy bóng dáng Sầm Niệm biến mất ở chỗ rẽ, Tiêu Tân Thâm lấy ra di động gọi điện thoại cho cô. Mấy tháng nay anh gửi WeChat gọi điện thoại cho cô, cô đều phớt lờ. Hôm nay lại đặc biệt nhận máy.

Sầm Niệm còn đang lên lầu, cô ở chỗ rẽ đặt ấm nước xuống, bắt máy nhận điện thoại.

Tiêu Tân Thâm vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc vui mừng, không ngờ Sầm Niệm trực tiếp mở miệng nói: “Tiêu Tân Thâm, tôi nghiêm túc cho anh biết, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp.”

Tiêu Tân Thâm ngẩn người, âm thanh lạnh đi vài phần: “Vì sao?”

Sầm Niệm cắn môi dưới, người đến người đi trong hành lang, cô đè thấp giọng: “Chỉ là không thích hợp, anh đừng hỏi.”

Đầu dây bên kia trầm lặng hồi lâu, Sầm Niệm nghe được tiếng anh mở bật lửa. Sau đó, Tiêu Tân Thâm mới nói: “Tôi sẽ không bỏ cuộc, Sầm Niệm, tôi nhận định em rồi.”

Từng câu từng chữ kiên quyết lại hùng hồn.

Sầm Niệm muốn cúp máy, nhưng cô vẫn không nhẫn tâm xuống tay.

Qua một lát, Tiêu Tân Thâm còn nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, em có thể đừng nói những lời tổn thương được không?”

Anh như là nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Sầm Niệm chậm rãi đáp lại: “Ừm…”

Tiêu Tân Thâm vứt tàn thuốc xuống đất, anh nhìn ký túc xá nữ còn sáng đèn, nghiêm túc nói ——

“Sầm Niệm, tôi rất thích em.”

Nghe vậy, trái tim Sầm Niệm như bị cái gì đó siết chặt. Ngột ngạt, vừa đau lại khó chịu.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.” Tiêu Tân Thâm đột nhiên nói thêm một câu.

Chuyện xảy ra vài phút trước hiện lên trong đầu Sầm Niệm, cô tức tối nói: “Con rùa thối!!”

Tiếng điện thoại bị cúp vang lên, Tiêu Tân Thâm cong khóe miệng cười.

Sầm Niệm, sớm muộn gì em cũng sẽ là của tôi.