Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 48: Tình cờ gặp tại sân bay




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Sau khi uống say Sầm Niệm đặc biệt nghe lời. Tiêu Tân Thâm vốn đang nghĩ về nhà sẽ nghiêm túc thuyết giáo cô một trận. Hôm nay may mà có anh, nếu anh không ở đó, Sầm Niệm uống nhiều vậy tùy tiện để người khác mang đi, cô không biết chuyện này nghiêm trọng bao nhiêu.

Tiêu Tân Thâm hiện tại không chỉ là chông cô, còn phải nhận luôn trách nhiệm của phụ huynh.

Phê bình một trận không thể thiếu được.

Nhưng đợi anh tắm rửa xong, nhận một cú điện thoại rồi trở về phòng ngủ thì nhìn thấy một màn thế này ——

Sầm Niệm dựa đầu giường, sau lưng kê chiếc gối đầu, cái đầu gật gà gật gù trông sắp ngủ rồi, nhưng lại gắng gượng mở mắt ra.

Ngọn đèn đêm trên vách tường được bật lên, ánh đèn mờ nhạt bao phủ thân hình nhỏ bé của Sầm Niệm.

“Anh về rồi.” Sầm Niệm nghe tiếng mở cửa, cô lập tức mở to mắt nhìn Tiêu Tân Thâm.

Sắc mặt Tiêu Tân Thâm không vui nhìn cô: “Ừm.”

Sầm Niệm dang hai cánh tay ra, than thở: “Mau hôn một cái, em đợi anh lâu rồi, hôn một cái để em ngủ, em buồn ngủ lắm rồi.”

Những lời anh đã chuẩn bị giáo huấn cô đều bị nuốt trở về: “Vậy em ngủ trước đi, lần sau đừng chờ anh.”

Sầm Niệm lắc đầu, làm nũng nói: “Không được, không có nụ hôn ngủ ngon của anh em không ngủ được.”

Tiêu Tân Thâm bất đắc dĩ xốc lên góc chăn, ôm lấy thân hình mềm mại của cô vào lòng. Sầm Niệm chủ động tiến đến gần hôn nhẹ lên khóe miệng anh.

“Được rồi, ngủ ngon.” Nói xong, khóe môi Sầm Niệm nhếch lên nụ cười thỏa mãn, cô im lặng nhắm mắt nép vào lòng Tiêu Tân Thâm.

Sầm Niệm uốn éo trong lòng Tiêu Tân Thâm tìm một tư thế thoải mái.

Tiêu Tân Thâm cất tiếng hỏi bên tai cô: “Em khoan ngủ đã, em không phải thích con gấu bông kia à? Tại sao không ôm nó ngủ?”

Anh véo vành tai Sầm Niệm, cố ý dùng sức một chút.

Sầm Niệm nhắm mắt, cơn buồn ngủ thổi quét, cô giống như đang nói mớ: “Anh ở đây em ôm gấu bông làm gì chứ? Có anh ôm một người là đủ rồi. Đừng véo lỗ tai em nữa, em thật sự buồn ngủ lắm rồi, ngày mai lại chơi với anh.”

Tiêu Tân Thâm chẳng hề có chút tâm tư chỉ đơn thuần muốn phê bình Sầm Niệm một trận. Kết quả bị dăm ba câu của cô bóp méo thành ý tưởng này. Ngọn lửa trong lòng anh bị kiềm nén, nhìn chằm chằm Sầm Niệm, nhưng cô cứ vậy ngủ mất rồi.

Tiêu Tân Thâm ôm người con gái của mình trong lòng, tiếng hít thở đều đặn truyền đến, anh cũng không nhẫn tâm đánh thức cô nữa.

“Ngủ ngon Tiêu Tân Thâm, anh còn chưa nói ngủ ngon với em.” Sầm Niệm nửa mê nửa tỉnh, cố gắng xốc lên tinh thần nói ngủ ngon với anh.

Tiêu Tân Thâm: “…”

“Ngủ ngon.”

Anh thực sự bị cô mài mòn chẳng còn chút cáu kỉnh nào.



Ngày kế, bởi vì là cuối tuần nên Sầm Niệm không cần dậy sớm, cô ngủ thẳng tới nửa buổi sáng mới thức dậy. Cô động đậy, phát hiện mình bị Tiêu Tân Thâm ôm từ phía sau, nằm trong lồng ngực của anh.

Tiêu Tân Thâm không ngủ sâu, Sầm Niệm vừa nhúc nhích thì anh cũng tỉnh theo.

“Chào buổi sáng.” Sầm Niệm ngáp một cái.

Tiêu Tân Thâm: “Chào buổi sáng.”

Sầm Niệm trở mình trong lòng anh, cánh tay ôm lấy cổ anh, còn cọ cọ chiếc cằm của anh mọc râu lúng phúng.

“Tối qua em nằm mơ, mơ thấy ba về rồi, em hôn anh còn bị ba bắt gặp.” Sầm Niệm vân ve cúc áo trên đồ ngủ của Tiêu Tân Thâm, nhỏ giọng kể cho anh nghe.

Đôi mày kiếm của Tiêu Tân Thâm nhướng lên, nói: “Sầm Niệm, hôm nay là ngày hai mươi mốt.”

Sầm Niệm nghi hoặc hỏi: “Đúng vậy, hôm nay là ngày hai mươi mốt thì làm sao?”

Nói xong, ký ức tối qua ùn ùn kéo đến, trong đầu tự động phát ra hình ảnh tối qua lần nữa.

Cô mở to hai mắt nhìn Tiêu Tân Thâm: “Đó không phải là giấc mộng sao?”

Tiêu Tân Thâm gật đầu, vươn tay bấm công tắc của bức màn. Bức màn che ánh nắng tự động mở ra, hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng bên ngoài xuyên qua tấm màn vải mỏng. Trong phòng ngủ là màu vàng ấm áp dào dạt, xua tan đi ý lạnh của mùa đông.

Sầm Niệm trở mình ngồi dậy, cô cào tóc: “Trời ơi trời ơi? Làm sao bây giờ?”

Cô lại ở trước mặt ông Sầm quấn quýt Tiêu Tân Thâm đòi hôn!

Tiêu Tân Thâm túm lấy tay cô, kéo cô vào lòng: “Bây giờ biết sợ rồi à? Hôm qua khi em hôn anh còn nói anh không cho em hôn thì để anh ngủ ở sô pha.”

Sầm Niệm tựa đầu trên lồng ngực anh, khóc không ra nước mắt: “Xin anh đừng nói nữa, trước kia ba không cho em nói chuyện nhiều với bạn học nam, lần này làm sao đây?”

Tiêu Tân Thâm bất đắc dĩ nói: “Sầm Niệm, em và anh kết hôn sắp ba năm rồi, chẳng lẽ em cảm thấy ba em còn có thể cho rằng chúng ta chỉ là quan hệ bạn cùng phòng đơn thuần sao, ở cùng một chỗ thì thôi ngủ cùng một giường còn muốn đặt một cốc nước ở giữa giường để không vượt ranh giới ư?”

Sầm Niệm: “…”

Hình như là đạo lý này, nhưng cô thật sự rất chột dạ.

“Được rồi Sầm Niệm, em đã cảm thấy tuổi tác hiện giờ của mình ngay cả ở trước mặt ba mình cùng người chồng hợp pháp hôn môi cũng tính là chuyện lớn, vậy tối qua chuyện em uống nhiều rượu như vậy, chúng ta có phải nên tính sổ không.” Tiêu Tân Thâm dựa vào đầu giường, mặt không biểu cảm khiêm tốn.

Sầm Niệm nhận ra tâm trạng Tiêu Tân Thâm bất thường, loáng thoáng có chút tức giận. Cô lùi về sau tự bảo vệ mình, nhưng bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại.

“Em xin lỗi em sai rồi lần sau em không bao giờ uống rượu nữa!” Sầm Niệm lay cổ tay, nhưng Tiêu Tân Thâm chẳng hề có ý buông tay. Cô lại yếu ớt nói, “Anh đừng bắt nạt em.”

Tiêu Tân Thâm nghe thấy Sầm Niệm phản công, cơn giận dâng tới trên đầu, anh lạnh lùng nói: “Em uống bao nhiêu em biết không? Ngay cả chuyện tối qua cũng không nhớ rõ, nếu anh không ở đó, có phải cứ mặc người nào đến thì em đều đi theo phải không?”

Sầm Niệm tự biết đuối lý, tối qua hình như cô thực sự uống rất nhiều, sáng nay thức dậy đầu vẫn còn đau. Ngay cả chuyện xảy ra tối qua cô cũng tưởng là nằm mơ.

“Em sai rồi, lần sau em không uống rượu nữa, có mặt anh em cũng không uống, có người lấy dao đặt trên cổ anh nói em không uống thì sẽ cho anh một dao em, cũng, không, uống!” Thái độ nhận sai của Sầm Niệm rất thành khẩn, cô ngồi xếp bằng trên giường cúi đầu nhận lỗi.

Tiêu Tân Thâm không định cùng cô đi sâu vào vấn đề này, cô có thể nhận biết lỗi lầm là tốt rồi. Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Sầm Niệm, cộng thêm buổi sáng tinh lực vốn tràn đầy, làm cho anh không nhịn được nổi lên tâm tư không đứng đắn.

“Không được, anh phải dạy dỗ em một chút, bằng không em không biết sự việc có bao nhiêu nghiêm trọng.” Tiêu Tân Thâm tỏ vẻ nghiêm khắc nói.

Sầm Niệm ngoan ngoãn hỏi: “Hả? Dạy dỗ gì chứ?”

Tiêu Tân Thâm nghiêng người về trước, mờ ám nói bên tai Sầm Niệm: “Dùng cách xử phạt thể xác, phạt em mừng sinh nhật sớm.”

Lỗ tai Sầm Niệm bị hô hấp anh phả vào làm ngứa ngáy, nghe nói thế cô lập tức có phản ứng ngay, bật dậy nhảy xuống giường.

“Con rùa thối anh, em đi rửa mặt!” Nói xong, cô giống như chạy trốn tới phòng tắm, đóng cửa lại một cách nặng nề.

“Cạch”, tiếng khóa cửa truyền đến, vì sự an toàn Sầm Niệm trực tiếp khóa trái cửa lại.

Tiêu Tân Thâm cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Mùng một Tết sắp tới rồi, Sầm Niệm đã tự đào sẵn cái hố cho mình, đến lúc đó xem cô còn có thể trốn thế nào.



Mấy hôm nay Tiêu Tân Thâm luôn ở cùng Sầm Niệm, cô chưa có thời gian qua thăm ông Sầm, ông luôn muốn nói chuyện riêng với cô cũng chưa tìm được thời gian.

Dạo này Tiêu Tân Thâm có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, công ty còn chút chuyện đều giao cho Chu Nham xử lý. Anh dứt khoát làm tài xế mỗi ngày đưa đón Sầm Niệm đến công ty.

Buổi họp thường niên đã khiến Sầm Niệm trở thành đề tài chính trong công ty khoảng thời gian này. Nhưng tính tình cô kín đáo, mọi người tám chuyện vài hôm thì phát hiện không còn gì để nói nữa, nhiệt độ đề tài liền giảm xuống.

Thời gian một tuần trôi qua nhanh chóng, sau khi hoàn thành công việc còn lại trong tay, dưới sự phê chuẩn đặc biệt của Quan Lan, kỳ nghỉ Tết của Sầm Niệm được bắt đầu sớm nửa tháng.

Gần tới cuối năm, dạo này máy bay công vụ cung không đủ cầu, Tiêu Tân Thâm chỉ có đặt vé máy bay hạng thương gia quay về Bắc Kinh. Lúc này Sầm Niệm mới cảm nhận được sự phiền não của kết hôn. Hóa ra tiết mục Xuân Vãn không hề gạt người, quay về nhà anh mừng Tết hay là về nhà em mừng Tết hết sức phiền toái.

Ngày đó khởi hành, Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm đang ở khu vực chờ máy bay, điện thoại của anh vang lên, anh nói một tiếng với Sầm Niệm rồi sang một bên nhận điện thoại.

Sầm Niệm nhân lúc này gọi điện thoại cho ông Sầm.

“Niệm Niệm ngoan, con đã tới sân bay chưa?” Ông Sầm nhận được điện thoại của con gái, niềm vui trong giọng nói xuyên qua ống nghe.

Sầm Niệm: “Tới rồi ạ, đang ngồi chờ.”

Ông Sầm lại nói vài câu với Sầm Niệm, đều là những lời dặn đi dặn lại nhưng tri kỷ.

Trước khi cúp máy, ông Sầm nói với cô: “Niệm Niệm, sau khi con quay về thành phố Giang có rảnh thì tự mình đến thăm ba.” Nói xong ông nhấn mạnh, “Đến một mình.”

Sầm Niệm loáng thoáng cảm thấy ông Sầm có việc giấu cô. Sau khi cô cúp máy, loa phóng thanh của sân bay vang lên nhắc nhở lên máy bay.

Trải qua chuyến bay ngắn hai tiếng đồng hồ, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Bắc Kinh.

Xuống máy bay, hành lý còn chưa chạy tới, hôm nay Tiêu Tân Thâm ăn mặc khá tùy ý, bên trong áo khoác là áo len màu tối. Anh đang chờ trước băng chuyền lấy hành lý, Sầm Niệm muốn đi toilet.

“Em đi đi, anh ở đây chờ hành lý, đừng đi lạc đó.” Tiêu Tân Thâm nói.

Sầm Niệm cười cười đáp lại: “Biết rồi em sẽ không đi lạc đâu, em cũng không phải con nít.”

Sầm Niệm ra khỏi phòng vệ sinh đang rửa tay, bên cạnh là một người phụ nữ tóc dài đang soi gương, chị ta thử thăm dò gọi một tiếng: “Sầm Niệm?”

Sầm Niệm nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngẩng đầu nhìn chị ta.

Đồng Thư mỉm cười nói: “Thật đúng là em rồi, dạo này em thay đổi nhiều quá, chị cũng không nhận ra.”

Sầm Niệm không nhớ người phụ nữ này là ai, cô khách khí trả lời: “Đã lâu không gặp.”

Nói như vậy chắc là không sao chứ?

Đồng Thư cười nói: “Phải đó, sau hôn lễ của chị chúng ta chưa từng gặp lại, dạo này em sao rồi?”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài. Từ trong lời nói Sầm Niệm đoán được trước đây hai người chắc là rất quen thân, cô còn từng tham dự hôn lễ của chị ta. Chắc là bạn hồi đại học hay là bạn trước đây.

Cách đó không xa một người đàn ông đeo mắt kính xách theo một chiếc va ly, khí chất lịch thiệp, rất mang phong thái của người tri thức. Sau khi nhìn thấy hai người, anh ta ung dung tiến lên.

“Sầm Niệm?” Người đàn ông dường như hơi kinh ngạc, “Thật đúng là em rồi.”

Đồng Thư khoác cánh tay người đàn ông nói: “Ban nãy em cũng tưởng mình nhìn nhầm rồi, không ngờ thực sự là Sầm Niệm đấy.”

Sầm Niệm nhìn thấy Tiêu Tân Thâm đã lấy hành lý, anh đang đi về phía cô, bước chân hơi gấp gáp.

Cô nhẹ nhàng thở ra, cô không nhớ tên của hai người này rất sợ lỡ miệng nói lung tung.

Giọng người đàn ông rất dịu dàng giống như cảm giác mà anh ta cho người khác: “Em đổi số di động rồi sao? Lần trước tôi tìm Trì Nghênh Nghênh hỏi số di động của em, cô ấy cũng không biết số mới của em.”

Sầm Niệm nghe anh ta nói lời này, trong nháy mắt có phản ứng.

Đây, đây chẳng lẽ chính là…

“Văn Ích Dương, đã lâu không gặp.” Âm thanh của Tiêu Tân Thâm vang lên, trong mắt lộ ra ý lạnh lẽo.

Anh đứng bên cạnh Sầm Niệm, vươn tay nắm bờ vai cô, biểu thị công khai chủ quyền của mình. Cánh tay anh dùng sức khiến Sầm Niệm không thể động đậy.

Sầm Niệm: ……

Đây là bạn trai trước trong truyền thuyết của cô sao?