Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 3: Di động




Edit: Spring13

Sáu giờ chiều Tiêu Tân Thâm rời khỏi tòa cao ốc của tổng bộ Tiêu thị.

Chu Nham lái chiếc xe Maybach mà Tiêu Tân Thâm thường ngồi chờ ở dưới lầu công ty, lúc này đang vào giờ tan tầm, nhân viên tại Tiêu thị đều lặng lẽ liếc mắt thảo luận sôi nổi.

Hôm nay hai vị Tiêu tổng nhỏ đồng thời xuất hiện tại công ty, thật là dịp lớn trăm năm khó gặp. Chủ tịch Tiêu mang bệnh trong người, đã lâu không xuất hiện ở công ty, có lời đồn rằng chủ tịch Tiêu sẽ chọn ra một vị chủ tịch tân nhiệm giữa hai vị Tiêu tổng nhỏ, cũng không biết cuối cùng ai sẽ tiếp nhận tập đoàn Tiêu thị. Nhưng mà nhanh thôi bọn họ sẽ biết được đáp án.

Tiêu Tân Thâm ngồi ở hàng ghế sau, anh mặc bộ âu phục đặt làm riêng vừa người, tùy tay lật xem tạp chí. Hôm nay anh ngồi họp cả ngày, buổi trưa lại dành thời gian trở về nhà cũ một chuyến. Hơn nữa tối qua anh không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt hơi mệt mỏi.

Thời gian tan tầm, dòng xe cộ kéo dài không dứt trên đường cao tốc, đèn xe hắt sáng xen lẫn làm nền tựa như ngân hà phản chiếu ở nhân gian.

Tiêu Tân Thâm tùy tiện cởi ra một khuy áo rồi ném tạp chí sang bên cạnh. Anh vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng vừa nhắm mắt thì nhớ tới lời bác sĩ nói với anh sáng nay, anh liền cảm thấy phiền muộn hơn.

Sáng nay, Tiêu Tân Thâm hẹn gặp bác sĩ điều trị chính của Sầm Niệm.

Bác sĩ điều trị chính của Sầm Niệm là chủ nhiệm khoa não tốt nhất toàn thành phố, đã về hưu nhiều năm, không dễ dàng đến khám bệnh riêng. Bác sĩ kia cũng là đồng đội cũ của ông nội Tiêu Tân Thâm, nếu không thì tuyệt đối chẳng mời được ông ta đến xem bệnh cho Sầm Niệm.

Chủ nhiệm Lý đẩy mắt kính, mái tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn: “Theo ảnh chụp CT, việc tổn thương não bộ của bệnh nhân không nghiêm trọng lắm, nhưng có chấn động não rất nhỏ, máu bầm cũng không rõ ràng, tuy rằng đó là một tin tức tốt, nhưng đây cũng là điểm khó giải quyết nhất trước mắt. Trí nhớ hiện tại của cô ấy dừng tại năm học cấp ba, thậm chí có thể nói ra ngày tháng chính xác. Nếu việc mất trí nhớ đi theo tính ngược chiều không phải vì não bộ có máu bầm, thế thì là mất trí nhớ do tâm lý.”

“Nói cách khác, chính là tâm lý gặp phải đả kích rất nghiêm trọng, não bộ được bảo vệ hoặc là cơ chế bảo vệ tâm lý của bệnh nhân gây ra việc mất trí nhớ. Như vậy sau ngày hôm đó nhất định đã xảy ra sự việc khiến cô ấy tới giờ vẫn không muốn đối mặt. Hơn nữa trước khi xảy ra tai nạn một chuyện nào đó đã kích thích cô ấy, dẫn đến sự lựa chọn mất trí nhớ hiện nay. Vụ tai nạn giống như ngọn lửa làm bùng nổ.”

“Tôi đã từng gặp rất nhiều tình huống mất trí nhớ, dựa vào kinh nghiệm ngày xưa, cô ấy rất khó khôi phục.” Nói xong, chủ nhiệm lại trấn an Tiêu Tân Thâm, “Có điều cháu cũng đừng nản lòng, không loại trừ khả năng trải qua sự kích thích của nhân tố bên ngoài cô ấy sẽ nhớ lại một số ký ức ngắn và dài, về phần có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ hay không thì còn phải xem bản thân cô ấy.”

Tiêu Tân Thâm im lặng lắng nghe chủ nhiệm Lý nói, anh lễ phép hỏi: “Ông Lý, ý của ông là cô ấy rất có khả năng không thể nhớ lại ư?”

Chủ nhiệm Lý: “Trước mắt xem ra rất có khả năng là vậy. Thế nhưng đây cũng không phải là chuyện trăm phần trăm. Y học nhân loại hiện tại còn chưa có nhận thức đầy đủ về não bộ, chỉ là ở trong giai đoạn khám phá, rất nhiều căn bệnh về não bộ đều đang trong quá trình đột phá, bao gồm mất trí nhớ.”

Lúc này, không biết tại sao anh lại nhớ tới “ngày 30 tháng 12 hồi năm cấp ba” mà chủ nhiệm nhắc tới, trong lòng dâng lên đợt sóng hoảng loạn.

Anh đương nhiên nhớ ra chuyện sau ngày hôm ấy. Nhưng Sầm Niệm cứ vậy mà quên mất.

Mà lại bắt đầu từ ngày hôm ấy.

Hai người nói chuyện rất nhiều, Tiêu Tân Thâm lắng nghe lời dặn dò của bác sĩ xong thì lễ phép nói cảm ơn, rồi rời khỏi văn phòng bác sĩ.

Khi anh trở lại phòng bệnh thì Sầm Niệm vẫn còn ngủ, anh để lại tờ giấy rồi rời khỏi.

Nhớ tới những lời của chủ nhiệm Lý, Tiêu Tân Thâm cười mỉa mai, anh nhìn dòng xe đông nghịt ngoài cửa sổ xe. Dòng xe từ tốn lại tắc nghẽn, tiếng còi không dứt bên tai. Vừa qua năm mới không bao lâu, sau khi trở lại làm việc Bắc Kinh vẫn chen chúc như mọi ngày, mùa xuân se lạnh nhưng thành phố đã náo nhiệt.

“Chu Nham.”

Chu Nham đột ngột bị gọi tên tinh thần lập tức phấn chấn: “Tiêu tổng.”

“Bình thường tôi rất hung dữ sao?” Tiêu Tân Thâm nhớ tới hôm qua Sầm Niệm rất ấm ức phàn nàn.

“Đương nhiên không rồi.” Chu Nham nói chắc chắn.

Tiêu Tân Thâm: “Hửm?”

Chu Nham nhỏ giọng nói: “Có lẽ một chút thôi, ngày thường thỉnh thoảng hơi nghiêm túc.”

Tiêu Tân Thâm ngắm nghía chiếc di động mới toanh trong tay, tuy rằng khuôn mặt anh không mang biểu cảm nhưng anh dường như rất nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Chu Nham.

Chu Nham không nghe được câu trả lời của Tiêu Tân Thâm, anh ta âm thầm gạt mồ hôi, chỉ sợ cái miệng bất cẩn của mình làm mất bát cơm.

Cũng may trên đường tới bệnh viện Tiêu Tân Thâm không hỏi thêm gì nữa.

Vào lúc mặt trời lặn Chu Nham đi theo Tiêu Tân Thâm tới bệnh viện. Anh ta làm việc hai năm trời, chỉ gặp được Sầm Niệm vài lần. Tuy rằng bên ngoài có rất nhiều lời đồn về “cô bé lọ lem” Sầm Niệm, nhưng sự hiểu biết của Chu Nham về cô lại rất ít.

Tới cửa phòng bệnh, Chu Nham đương nhiên không được phép tiến vào. Nếu hiện tại anh ta theo vào, trừ phi anh ta không muốn công việc này nữa.

Tiêu Tân Thâm đi đến trước cửa, đang vươn tay muốn mở khóa cửa. Trong phòng bệnh liền truyền đến âm thanh của Sầm Niệm.

Hôm nay cô truyền dịch mấy lần, cứ luôn nằm trên giường. Thật vất vả mới truyền xong, Sầm Niệm muốn tìm người nói chuyện để hỏi về những năm cô quên mất đã xảy ra việc lớn gì.

Y tá phụ trách chăm sóc cô đã đổi sang vài vị lớn tuổi hơn, bác sĩ vẫn là ông cụ tóc hoa râm và mấy vị ngày hôm qua. Nhưng mọi người đều giống nhau, ngoại trừ lời dặn của bác sĩ thì chẳng ai nói thêm câu nào với cô, Sầm Niệm đã một ngày không trò chuyện với người khác.

“A a a a, nói đưa di động cho mình mà cả ngày trời còn chưa tới, thật là nhàm chán quá đi!” Sầm Niệm truyền dịch xong, sau khi xác nhận mình không bị lừa bán và lấy thận móc tim thì cô ở phòng bệnh xem phim truyền hình cả ngày.

Hiện tại trong tivi đang phát tin tức thời sự, lúc này không có phim truyền hình xem, cô nhàm chán đến mức chỉ có thể ngồi trên giường nói chuyện với gối đầu.

Không có di động, không ai đến thăm cô.

Sầm Niệm vốn là người không chịu ngồi yên, cả ngày ở phòng bệnh sắp mốc meo rồi.

“Tại sao mình vừa tốt nghiệp đại học là kết hôn chứ?” Sầm Niệm đột nhiên lẩm bẩm. Hơn nữa hình như “người chồng hợp pháp” này chẳng hề quan tâm tới cô.

Khoảnh khắc Tiêu Tân Thâm kéo nắm cửa thì nghe được âm thanh trong phòng, sắc mặt vốn thả lỏng đột nhiên nhăn nhíu, anh khôi phục lại vẻ lạnh băng ngày thường. Anh rút về bàn tay đặt trên nắm cửa.

“Chu Nham, cậu đi vào đưa di động cho cô ấy, đừng nói tôi đã tới.” Tiêu Tân Thâm đi tới trước mặt Chu Nham đang chờ ở đầu cầu thang, giọng điệu không tốt nói.

Chu Nham không biết tại sao Tiêu Tân Thâm đã tới cửa phòng lại không đi vào, nhưng đây không phải là chuyện anh ta nên hỏi. Anh ta gật đầu, nhận lấy di động. Ngay sau đó anh ta đi đưa di động.

Tiêu Tân Thâm ở trong xe chờ anh ta.

“Tiêu tổng, tiếp theo đi đâu?”

Tiêu Tân Thâm ngồi phía sau, một lúc sau mới trả lời: “Đưa tôi trở về khách sạn Đông Phương.”

Khách sạn Đông Phương là khách sạn nằm bên cạnh tòa cao ốc của tân tổng bộ Tiêu thị, tên đầy đủ là khách sạn Thiên Thịnh Đông Phương, cũng là khách sạn lớn thứ nhất mà Tiêu thị xây dựng tại trung tâm thương mại CBD mấy năm trước sau khi Tiêu thị từ thành phố Giang quay về Bắc Kinh.

Đường phố Bắc Kinh bốn phía thông suốt đan xen, mà tòa cao ốc Tiêu thị nằm tại vành phía Đông thành phố, vị trí địa lý rất tốt, nhân viên tổng bộ lên tới vạn người.

Tòa lầu khách sạn và tổng bộ đứng sóng vai, phong cách kiến trúc hiện đại, tòa lầu cao ngất trong mây, chênh lệch với những tòa cao ốc dày đặc nằm bên cạnh, xen kẽ nổi bật.

Một tòa lầu tựa như cột mốc tại Bắc Kinh, giá cả ở một đêm là năm con số. Mỗi ngày có bao nhiêu người đi ngang qua dưới lầu, thường dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn nó.

Tiêu Tân Thâm có một căn phòng ở lâu dài tại nơi này, anh thường xuyên ngủ lại đây. Tuy rằng nơi này cách nhà anh ở khu nhà cao cấp Hải Việt chỉ có hai cái đèn giao thông.

“Vâng.” Chu Nham khởi động xe, sau khi nhận ra tâm trạng không vui của Tiêu Tân Thâm, anh ta không dám nói lời nào, từ tốn đạp chân ga rời khỏi bệnh viện.

Thật lâu sau Tiêu Tân Thâm mới cất tiếng hỏi: “Cô ấy có nói gì không?”

“Cô ấy” đương nhiên chỉ Sầm Niệm.

Chu Nham: “Phu nhân nói cám ơn anh đã mua di động mới cho cô ấy.”

Tiêu Tân Thâm giương mắt lên, lạnh lùng nói: “Nói nguyên văn cho tôi.”

Chu Nham: “…Nguyên văn?”

Tiêu Tân Thâm: “Nói.”

Anh ta hắng giọng, bỏ bớt câu hỏi đề phòng của Sầm Niệm ban đầu, cùng phần anh ta tự giới thiệu và dạy Sầm Niệm sử dụng di động.

Chu Nham trực tiếp chỉnh lý nội dung chủ yếu, bắt chước giọng điệu của cô, anh ta nói rất sinh động: “Anh là trợ lý của Tiêu Tân Thâm đúng không? Anh hãy cho tôi biết anh ta thật là người chồng hợp pháp của tôi sao? Không đến thăm tôi để tôi một mình ở bệnh viện thì thôi đi, đưa di động cũng phải cả ngày mới đưa tới, chẳng lẽ anh ta tự mình đến nhà máy lắp ráp rồi mới đưa cho anh đem sang hả?”

Chu Nham bắt chước y chang vẻ oán trách và ngờ vực của Sầm Niệm.

Tiêu Tân Thâm nghe xong, anh cũng thấy được mình bị ngớ ngẩn đầu kẹp vào cửa rồi mới cho rằng sau khi mất trí nhớ Sầm Niệm trở nên ngoan ngoãn.