Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 8




Trời nắng ấm, gió thổi nhè nhẹ.

Những đám mây trắng lững lờ trôi giữa trời không xanh thẳm, nghịch ngợm biến ảo thành các loại hình dáng, đùa không còn biết trời đâu đất đâu.

Giang Lê đã đăng ký dự thi thành công đang cầm trong tay một quyển sách, làm ổ ở salon trong phòng khách đọc chăm chú.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến cuộc thi, cậu quyết định thừa dịp còn chưa bắt đầu thi đấu, cẩn thận củng cố một chút tri thức lý luận trồng trọt.

Fleck không biết đi đâu, trong phòng khách chỉ có một mình cậu.

“Giang Lê —— cậu ở đâu —— “

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Wayne.

“Tới đây —— “

Giang Lê vừa đáp lại, vừa để quyển sách xuống, đứng dậy đi ra cửa.

Cửa mở ra, trong tay Wayne cầm một cái vợt cá nhỏ xinh, vui vẻ rủ Giang Lê: “Giang Lê, chúng ta tới suối chơi đi.” Nói xong, hắn giơ cái vợt cá ra trước mặt, biểu diễn cho Giang Lê xem: “Nhìn nè, cha tớ làm cho tớ! Cực kỳ đẹp!”

“Oa! Thật đẹp!” Giang Lê nói, vợt bắt cá làm rất tinh xảo, màu sắc rực rỡ như cầu vồng sau cơn mưa.

Wayne cười, nhìn Giang Lê nói: “Cha tớ nói gần đây bên dòng suối xuất hiện rất nhiều cua, Giang Lê, chúng ta đi bắt một ít ăn đi!”

Giang Lê nghe vậy sáng mắt lên, món ngon này rất khó gặp được, sau đó lại do dự, cậu vẫn chưa đọc sách xong.

Cậu chần chừ chốc lát, ngẩng đầu nói với Wayne: “Wayne, tớ còn phải đọc sách, không có thời gian đi tới suối…”

“Đọc sách?” Wayne gãi đầu một cái, nghi ngờ hỏi, “Sách gì? Gấp lắm sao?”

“Sách liên quan tới trồng trọt, ” Giang Lê đáp, “Tớ báo danh giải thi đấu trồng trọt đế tinh, giờ đang chuẩn bị cho nó.”

“Giải thi đấu trồng trọt!” Wayne kinh ngạc thốt lên, “Tớ biết cuộc thi này!”

Ngay sau đó, hắn hơi khó hiểu một chút, “Nhưng, tớ nhớ cái giải thi đấu kia có yêu cầu phải có độ hoà hợp thực vật cấp D trở lên mới có thể tham gia…”

Nói tới chỗ này, hắn đột nhiên dừng lại, hỏi: “Giang Lê, cậu kiểm tra thiên phú của cậu rồi sao? Là cấp D trở lên sao?!”

Giang Lê có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.

“Oa! Siêu thế!” Wayne kích động: “Cậu xem, lúc trước tớ đã nói rồi mà, cậu chắc chắn sẽ trở thành một chủng thực sư mạnh mẽ! Quả nhiên là như vậy!”

Vành tai Giang Lê ửng đỏ, không biết đáp sao, nói: “Tớ còn chưa phải là chủng thực sư đâu, tớ hiện tại ngay cả chứng minh trồng trọt sơ cấp cũng không có.”

Wayne không phản đối: “Vậy thì có sao, tớ tin rằng cậu nhất định có thể lấy được chứng minh trồng trọt, cây vạn niên thanh của tớ là do cậu chữa khỏi mà!”

Cây vạn niên thanh của hắn ngay cả chủng thực sư trên phố lớn cũng không chữa được đâu, kết quả Giang Lê tới nhà hắn nhìn một cái lập tức biết được nguyên nhân, thật lợi hại!

Wayne có lòng tin vô cùng lớn với Giang Lê.

“Được rồi, cám ơn cậu đã tin tưởng, tớ sẽ cố gắng.” Giang Lê có chút bất đắc dĩ, từ khi cậu chữa cho cây vạn niên thanh đó, mỗi lần Wayne nhìn thấy cậu, sẽ tự động chèn thêm hình ảnh thiên thần.

Wayne vỗ vai Giang Lê, vô cùng kì vọng nói: “Cậu phải cố gắng lên nha, Yir đại sư sẽ phù hộ cậu!”

Hắn nói rồi thu tay về: “Vậy tớ tìm những người khác đi tới suối chơi, hẹn gặp lại nha.”

“Hẹn gặp lại.” Giang Lê trả lời.

Nhìn bóng lưng Wayne rời đi, Giang Lê lẩm bẩm: “Yir đại sư…”

Yir Elton, một vị chủng thực sư nắm giữ độ hoà hợp thực vật cấp S, ông ấy là niềm kiêu ngạo của tinh cầu Toran.

Tuy rằng ông ấy đã qua đời trăm năm, thế nhưng ông vẫn sống ở trong lòng mọi người.

Giang Lê đóng cửa lại, trở về phòng khách, cầm sách lên tiếp tục đọc.

Có một trăm ngàn tinh tệ đang chờ cậu, Giang Lê tràn đầy động lực.

Nhóm cây trồng sau vườn còn cần cậu nuôi, cậu phải cố gắng mới được.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sương mù mỏng từ sườn núi lặng lẽ xuất hiện, mặt trời dần về Tây.

Ánh nắng cuối ngày ấm áp dịu nhé từ cửa sổ chiếu vào đại sảnh, rơi vào quyển sách trên tay Giang Lê, vẽ ra một mảng nhỏ đầy vết lốm đốm.

Giang Lê ngẩng đầu lên từ trong trang sách, bỗng nhiên phát hiện trời đã tối từ bao giờ.

Cậu đem một chiếc lá kẹp vào làm thẻ đánh dấu trang, khép lại quyển sách.

Lúc này, cảm giác tê cứng khoan thai đến chậm, cậu không nhịn được a một tiếng.

Bởi vì vẫn luôn vẫn duy trì một tư thế đọc sách, tứ chi của cậu phát ra kháng nghị.

Giang Lê xoa tay chân có hơi cứng ngắc, chậm rãi đứng lên, giữa những tia nắng còn sót lại của trời chiều vươn vai một cái.

Cậu tìm trong đại sảnh vẫn không nhìn thấy Fleck đâu.

“Fleck?”

Không có ai trả lời.

“Người đâu rồi?” Giang Lê cầm lấy cuốn sách trên ghế salon cầm về phòng ngủ, chờ sau khi ăn cơm xong tiếp tục xem.

Bên trong phòng ngủ, giá để đổ ban đầu trống rỗng, hiện tại đã được đặt thêm vài cuốn sách, có sách bởi vì thường xuyên lật xem nên bìa sách đã có chút mòn.

Tại tinh tế, khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, rất nhiều người lựa chọn các phương thức nhanh và tiện hơn như sách điện tử, chìm đắm trong trải nghiệm ảo hoặc là video biểu diễn các loại.

Như Giang Lê, một người còn lưu giữ cách đọc cổ xưa, có thể nói gần như không còn.

Giang Lê biết có cách đơn giản hơn, chỉ là cậu vẫn lựa chọn phương thức mình yêu thích.

Khi còn bé, hồi còn ở tiên thôn nhỏ, cậu thường thấy ông cầm trong tay một cuốn sách đọc, lúc đó cậu cảm thấy rất thần kỳ, mấy cái chữ vuông đó cậu không thấy nó chơi vui chút nào.

Sau đó, cậu biết chữ mới hiểu được ảo diệu bên trong.

Đó là một thế giới thần kỳ.

Ông tuy rằng lớn tuổi, tóc tai và râu mép đều trắng, thế nhưng tinh thần ông vẫn minh mẫn, mỗi ngày đều vui cười hớn hở.

Giang Lê cảm thấy ông là người bác học nhất tiên thôn.

Đặt sách lại lên giá, Giang Lê đi tới vườn cây xanh ở sân sau.

“Chủ nhân!”

Mới vừa đẩy ra cánh cửa vườn hoa, Giang Lê đã nghe thấy tiếng hoan hô của hoa Muscari sát cửa.

Giang Lê hơi cong khoé môi, vuốt ve lá cây Muscari một chút, “Hoa Muscari, chào buổi tối nhé.”

“Chủ nhân, làm sao bây giờ ngài mới đến, chúng em vẫn luôn mong nhìn thấy ngài đó.” Hoa Muscari dùng lá cây ôm lấy ngón tay Giang Lê đưa qua, làm nũng nói.

Giang Lê cảm thấy có chút áy náy, giải thích: “Anh đang chuẩn bị cho giải thi đấu trồng trọt, định đọc sách một lúc rồi đến thăm các em, kết quả không cẩn thận để tới bây giờ, thật xin lỗi.”

“Giải thi đấu trồng trọt?” Hoa Muscari nghiêng đầu, “Đó là cái gì thế?”

Giang Lê chọt đầu của nó một cái, nói: “Đó là một cuộc tranh tài, chờ anh thắng được thưởng là có thể cho các em rất nhiều đồ ăn ngon rồi.”

“Oa!” Hoa Muscari lung lay bông hoa, cả cây đều kích động, “Chủ nhân cố lên, mua thật nhiều đồ ăn ngon!”

Giang Lê cười nhẹ đáp lại: “Được, anh hiểu rồi.”

Cúc PingPong nghe đối thoại của Muscari cùng chủ nhân, không nhịn được lên tiếng: “Chủ nhân, ngài không cần quá khổ cực, chúng em không có ăn ngon cũng không sao.”

Hoa tử đằng cùng hoa hướng dương bên cạnh nói theo: “Uhm, đúng đấy, chủ nhân hạnh phúc mới là quan trọng nhất!”

Giang Lê nghe chúng nó nói, trong lòng ấm áp cực kỳ, cậu động viên nói: “Mọi người không cần lo lắng cho anh, anh rất tốt, tham gia giải thi đấu trồng trọt cũng có thể tăng cao trình độ trồng trọt của anh, như vậy anh mới có thể chăm sóc mọi người càng tốt hơn.”

Giang Lê nói xong câu đó rồi đi tới trước mảnh đất chôn Tiểu May Mắn.

Tiểu May Mắn vẫn một chút động tĩnh cũng không có, cậu bắt đầu lo lắng.

Tại sao vẫn không có dấu hiệu gì chứ, nó còn có thể khoẻ mạnh lớn lên sao?

“Chủ nhân, ngài đang nhìn cái gì thế?” Hoa hướng dương bên cạnh thấy Giang Lê ngồi xổm ở trước một khu vực trống, bất động thật lâu, hiếu kỳ hỏi.

Giang Lê nhìn hoa hướng dương, đáp: “Nơi này có một viên hạt giống, anh gieo xuống đã mấy ngày, nó đến bây giờ vẫn không có phản ứng gì, anh có chút lo lắng.”

“Hạt giống?” Hoa hướng dương nhúc nhích lá cây một chút, ló đầu nhìn: “Chúng em không cảm ứng được sự tồn tại của nó, nó có vẻ vẫn chưa thức tỉnh.”

“Chủ nhân không nên quá lo lắng, nó sẽ không có chuyện gì đâu, chúng em sẽ giúp ngài chăm nom nó.” Hoa hướng dương an ủi Giang Lê nói.

“Cảm ơn các em.” Giang Lê chân thành cảm ơn.

Cỏ xấu hổ vẫn luôn không nói lời nào, len lén đưa ra lá cây, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Lê, tựa hồ đang an ủi cậu.

Lo âu trong lòng Giang Lê nhất thời tiêu tán một ít.

Những cây xanh này đều thật đáng yêu thật tốt bụng, cậu sao có thể không thích chúng nó đây.

Vì chúng nó, cậu cũng sẽ cố gắng kiếm tiền.

Đế quốc chủ tinh.

Reg sau khi về đến nhà lập tức đi gặp em trai của mình.

Claude xoắn xuýt mãi mới nói cho anh cái tin tức bất hạnh ấy.

Chủ tiệm biến mất.

“Anh, em ngồi trước cửa hàng đợi mấy tiếng, cửa hàng vẫn không mở cửa.” Claude nhìn Reg, có hơi đau lòng cho anh trai, “Sau đó em đi kiểm tra lịch sử ghi chép cửa hàng, cửa tiệm kia sau khi em mua không bao lâu thì không tiếp tục kinh doanh nữa.”

Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Sắp tới cửa hàng sẽ bị tinh não thu về, cửa hàng kia là thuê miễn phí, rất nhanh đến hạn.”

“Được, anh biết rồi.” Lông mày Reg hơi nhăn lại.

Claude nhìn Reg tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, có chút không đành lòng, an ủi: “Hai người chỉ là duyên phận chưa tới, khi duyên phận đến chắc chắn sẽ gặp được.”

Reg nghe vậy ngẩng đầu: “Claude, em đang nghĩ gì vậy?”

Em trai của mình thi thoảng sẽ lên cơn, đối với tình huống như thế anh đã sớm quen rồi.

Claude một bộ em hiểu mà, nói: “Em không suy nghĩ gì hết, anh nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”

Nói rồi, Claude đi khỏi phòng, rất chu đáo mà đóng cửa phòng lại cho hắn.

Reg: “…”

Reg đứng lên, đi khỏi phòng làm việc, về phòng ngủ.

Hoa Pansy bên cạnh cửa sổ, tựa hồ không có gì thay đổi so với trước khi anh rời đi.

Không, có biến hóa, nụ hoa của nó tuy rằng vẫn ở kích cỡ như hạt gạo, thế nhưng cái nhuỵ hơi lớn hơn một chút so với sáng sớm.

Vì tinh thần lực của anh cấp SSS, anh có thể nhớ kỹ bất cứ nội dung gì, bất kỳ chi tiết nhỏ nào trong khoảng thời gian ngắn.

Reg đụng hoa Pansy một cái, hoa Pansy nhẹ nhàng lay động theo cường độ ngón tay anh.

Anh thu ngón về, đứng chắp tay, ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ.

Bóng đêm bao phủ trời đất, tinh không lộng lẫy, vạn vật yên tĩnh.

“Tôi sẽ tìm được cậu.” Anh đứng bình tĩnh trong phút chốc, nói với vũ trụ mênh mông ngoài cửa sổ.

Sau đó anh quay người, đi vào phòng tắm.