Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor’s note: Các chương trước mình có edit tên cây hoa anh công nhận được là Khiên Nguyệt Lan theo bản QT. Khi mình tìm theo google và baidu thì chỉ nói chung chung là cây hoa lan còn goole image thì nó ra đủ thứ hoa luôn Vậy nên để cho mọi người dễ hình dung, mình sẽ đổi tên cây Khiên Nguyệt Lan thành tên của cây hoa trong kết quả đầu tiên và nhiều nhất trong các cây hoa mình tìm được: Hoa Pansy.

Xin lỗi mọi người vì sự sai sót này.

—-

Hoa Muscari thấy chủ nhân bị doạ sợ liền lay động một cái lá cây: “Ai nha, hình như em doạ sợ chủ nhân mất rùi.”

“Muscari ngu ngốc, mi hù sợ chủ nhân!”

“Cúc PingPong, cậu nhanh quản quản nó nha.”

“Chủ nhân chủ nhân, em là hoa hướng dương!”

“Tui chỉ vui quá thôi mà, cúc PingPong làm sao nỡ trách tui? Hu hu hu…” Hoa Muscari nghe các bạn bè nói, có chút thương tâm, cả cây thực vật đều trở nên hơi ủ rũ.

Giang Lê nhìn Muscari lầm bầm lầu bầu, có chút ngổn ngang trong gió.

À, không đúng, nó không phải đang lầm bầm lầu bầu, nó hẳn là đang nói chuyện cùng cúc PingPong bên cạnh, chỉ là cậu không nghe được tiếng cúc PingPong.

Giang Lê suy nghĩ một chút, thu lại ngón tay đụng vào hoa Muscari, đưa bàn tay hướng về phía cúc PingPong bên cạnh nó.

Giây khắc tay vừa đụng tới cúc PingPong, cậu nghe được âm thanh của hoa cúc, không giống với hoa Muscari điệu đà, thanh âm của nó rất ngọt ngào.

“Chủ nhân, em là cúc PingPong của người, chủ nhân không cần phải sợ, chúng em đều là hoa rất ngoan.”

Giang Lê nghe vậy, trong lòng ấm áp, cũng bị chọc cười.

Cậu lại được một cây hoa an ủi.

Chúng nó là tự tay cậu gieo xuống, từng chút nhìn chúng nó lớn lên, dù cho vừa mới thật sự bị dọa, thế nhưng cậu tin chúng nó là sẽ không làm thương tổn cậu.

Ngạc nhiên qua đi, Giang Lê rất nhanh mà tiếp nhận sự thật huyền huyễn sự này.

Ừ, thực vật cậu gieo xuống thật sự thành tinh.

Giang Lê đột nhiên nhớ tới thời điểm mình kiểm tra độ hoà hợp thực vật, bên trong không gian kia nhìn thấy một nhóm cây trồng.

Bây giờ nghĩ lại, những thực vật kia cũng thành tinh nhỉ.

Cậu nhớ, tại thời điểm cuối cùng, có một gốc cây bụ bẫm đưa cho mình một hạt châu xanh bích sáng lấp lánh êm dịu.

Vành tai của cậu có chút đỏ lên, gốc cây nhỏ kia… trước khi biến mất còn thơm mình một cái.

Giang Lê đưa tay ra, xoè bàn tay, lòng bàn tay trắng nõn nà.

Lúc đó, cậu nhìn tận mắt thấy hạt châu kia biến mất tại lòng bàn tay của cậu, giống như tan vào trong thân thể của cậu.

Lẽ nào bởi vì hạt châu kia, cậu mới có thể nghe được thực vật nói chuyện?

Nghĩ tới đây, Giang Lê thầm nói một tiếng cảm ơn chân thành với gốc cây đó.

Giang Lê lần lượt đổ dịch dinh dưỡng thực vật cho từng cây, nhóm thực vật cũng dồn dập lần lượt hướng Giang Lê giới thiệu bản thân.

Hoa Muscari nói chuyện đầu tiên là cái cây thứ hai thức tỉnh ý thức trong vườn, cây đầu tiên thức tỉnh là hoa cúc PingPong vừa an ủi cậu, cây thứ ba là tử đằng, cây thứ tư là hoa hướng dương, cây thức tỉnh cuối cùng là cỏ xấu hổ.

Thông qua đối thoại với chúng, Giang Lê mới biết thì ra vào thời điểm cậu gieo chúng nó xuống khoảng một tháng, chúng nó liền tỉnh tỉnh mê mê lần lượt có ý thức.

Từ đó trở đi, chúng nó có thể trao đổi với nhau.

Chúng nó có thể nhận biết hoàn cảnh xung quanh, có thể nghe hiểu chủ nhân, nhưng không cách nào nói chuyện với chủ nhân cả.

Mà hôm nay không biết tại sao Giang Lê đột nhiên nghe được âm thanh của hoa Muscari.

Giây phút Giang Lê bị Muscari doạ sợ kia, chúng cũng bị phản ứng của chủ nhân làm cho ngây ngốc.

Sau đó chính là mừng như điên!

Chủ nhân có thể nghe được thanh âm của bọn nó rồi!

Chúng nó rốt cục có thể nói chuyện cùng chủ nhân rồi!

Giang Lê thẳng thắn chuyển năm gốc cây đến cùng một chỗ, ngồi khoanh chân, cùng chúng nó trò chuyện giết thì giờ.

Cúc PingPong vững vàng giữ vị trí lão đại trong bọn chúng, thận trọng tỉ mỉ, hoa Muscari là một đứa bé lanh lợi, tử đằng rất chăm chỉ, hoa hướng dương thích ngủ nướng dưới ánh mặt trời, “team” cỏ xấu hổ như tên là quỷ nhát gan.

Giang Lê ngạc nhiên phát hiện, nếu như khoảng cách giữa cậu và nhóm thực vật đủ gần, không cần chạm vào chúng nó, chỉ cần trong lòng cậu suy nghĩ là có thể nghe đến âm thanh của chúng.

Lúc này Giang Lê còn không biết mình đã vô sự tự thông học xong cách sử dụng tinh thần lực.

Mặt trời trên không trung dần dần lên cao, ánh mặt trời chiếu vào bên trong vườn cây xanh, làm Giang Lê cùng nhóm cây trồng như dát lên một tầng hào quang dìu dịu.

Giang Lê hơi rủ mắt xuống, nhìn nhóm hoa cỏ còn đang trò chuyện náo nhiệt, cười nhẹ.

Cậu chưa bao giờ biết đến.

Thì ra, vườn hoa của cậu, là náo nhiệt như thế.

Đế quốc chủ tinh.

Trong phòng ngủ phong cách châu Âu, quần áo có giá trị không nhỏ bị quăng tuỳ ý trên thảm trải sàn màu trắng, mô hình cơ giáp bản limited trên bàn sách sáng ngời rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Bên cửa sổ, mấy chậu hoa chỉnh tề bày ra ở nơi đó, cây xanh sinh cơ bừng bừng, hiển nhiên được chủ nhân chăm sóc rất tốt.

Trên giường kingsize, chăn một nửa ở trên giường, một nửa trên đất, một thiếu niên có mái tóc màu vàng óng nhạt đang ôm nó như gối mà ngủ.

“Cốc cốc cốc.”

Claude lăn từ đầu giường thẳng cuối giường, lại lộn đến giữa giường, trong lúc ý thức mơ hồ nghe được tiếng gõ cửa phòng ngủ.

“… Ai vậy?” Hắn trở mình, ý thức liền từ từ rơi vào giấc mộng, “Không nên quấy rầy tôi… Ngủ…”

“Anh của cậu.”

Claude trong nháy mắt ôm chăn ngồi dậy.

Hoàn toàn tỉnh táo.

Mở cửa phòng, Claude nhìn thấy Reg quần áo sạch sẽ.

“Anh, có chuyện gì không?” Claude không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à?

Sáng sớm bị anh trai gõ cửa gọi dậy, từ lúc sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên đó nha.

Claude có chút thụ sủng nhược kinh. (được thương mà sợ)

Reg nhìn em trai đầu ổ gà áo ngủ mặc lung tung, trong mắt chợt lóe lên sự bất đắc dĩ một lời khó nói hết.

“Hoa Pansy, em mua ở đâu?” Anh lời ít mà ý nhiều hỏi.

“Hả?” Claude sững sờ, trong nháy mắt hiểu được, “À, trên tinh võng đó, chính là cửa tiệm hôm qua em nói cho anh.”

Reg hỏi: “Có phương thức liên lạc của chủ tiệm không, đưa cho anh.”

Một lát nữa anh còn phải đi quân bộ xử lý một ít chuyện, so với tự mình đi tinh võng tìm cửa tiệm kia, trực tiếp hỏi Claude hiển nhiên là tiết kiệm thời gian hơn.

Claude khổ sở nói: “Anh, anh biết mà, trên tinh võng, thông tin người dùng đều được bảo mật chặt chẽ, trừ phi tự nguyện, bằng không căn bản không có khả năng lấy được được thông tin của đối phương.”

Thời đại tinh tế, mọi người càng chủ trọng thông tin cá nhân của mình, mà tinh võng là một nơi ngư long hỗn tạp, càng yêu cầu bảo mật cao.

Ví dụ như khi mua đồ trên tinh võng, nếu như gửi qua bưu điện mà không muốn để cho đối phương biết được thông tin của mình, lựa chọn bảo mật thông tin, đối phương chỉ có thể nhìn thấy số đơn chuyển phát nhanh cùng tiến độ, thời gian chuyển phát bưu kiện, tuyệt đối không tra được chuyển phát nhanh là từ đâu gửi tới.

Đồng dạng, nếu như người mua không muốn tiết lộ thân phận, người bán cũng không nhìn thấy bất kỳ thông tin gì của đối phương, còn địa chỉ gửi, người bán chỉ cần đưa mã đơn hàng cho bưu điện, trí não chuyển phát nhanh tinh tế sẽ tự động xử lý.

Trên tinh võng, tất cả giao dịch và hoạt động đều chịu sự quản chế của tinh não nghiêm mật, nếu có người dám trái với điều lệ liên minh tinh tế lập ra, không nghi ngờ chút nào, người này sẽ bị truy nã toàn quốc.

Thông tin cá nhân bảo mật cao làm cho các loại giao dịch trên tinh võng vô cùng sinh động, đặc biệt là phòng đấu giá, giao dịch rất nhiều trên tinh võng.

Reg nghe vậy, nhíu mày lại, “Không phải em nói em và chủ tiệm quan hệ rất tốt sao?”

Claude ưỡn ngực: “Đó là đương nhiên!”

Lúc đó bọn họ nói chuyện với nhau vui vẻ lắm, chủ tiệm chính là điều đưa hắn tới cửa tiệm đó.

“Quan hệ rất tốt, nhưng ngay cả phương thức liên lạc cũng không có? Cậu ta không chủ động đưa, em cũng sẽ không chủ động hỏi?” Reg có chút cạn lời nhìn Claude.

Trong tình huống bình thường, chủ tiệm làm ăn trên tinh võng đều tình nguyện đưa phương thức liên lạc của mình cho khách hàng, khách hàng bất cứ lúc nào cũng dễ dàng biết được các mặt hàng trong tiệm để có thể đặt mua, đây là một loại thủ đoạn đẩy mạnh kinh doanh mọi người đều biết.

“Ừ nhỉ,” Claude gãi gãi đầu ổ gà, một mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Em có thể xin cậu ấy.”

Hắn nhìn Reg, chân thành dào dạt, “Anh, anh thật thông minh quá đi.”

Reg: “…”

Reg liếc mắt nhìn thời gian trên trí não cổ tay, quay người rời đi, xa xa ném lại một câu: “Phương thức liên lạc của chủ tiệm mau đưa cho anh.”

Anh cực kỳ muốn biết cái cây này đến cùng có chỗ nào khác biệt, chủ cửa hàng kia có lai lịch gì.

Claude nhìn thân ảnh sải bước đi xa, đứng ở cửa lẩm bẩm nói: “Anh trai bị sao thế?”

Hắn chưa từng thấy anh trai vội vã tìm ai đó như vậy

Cơn buồn ngủ kéo tới, hắn không nhịn được dụi dụi con mắt, đột nhiên, trong đầu chợt lóe một cái suy đoán lớn mật: “Lẽ nào, yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì thích cây hoa Pansy mình đưa, nên ông anh thích luôn cả chủ tiệm?”

Claude tự cho là biết được chân tướng, trong nháy mắt thanh tỉnh.

Không thể tin được, cây gậy sắt ngàn năm cũng muốn nở hoa rồi!

Claude quay người thẳng về phòng ngủ, đội mũ, tiến nhập tinh võng.

Đại sự hạnh phúc chung thân của anh trai, làm em trai ngoan, hắn nhất định phải trợ giúp một tay.

Trên tinh võng trước sau như một ồn ào náo nhiệt phồn hoa, thỉnh thoảng có người bất ngờ xuất hiện ở trên đường phố, đợi load thông tin rồi trở thành một phần tử trong tinh võng sinh động.

Sau khi xuất hiện tại phố chính của tinh cầu Riscott, Claude lập tức chạy tức khu bán cây trồng.

“Cửa hàng cây xanh May Mắn” yên tĩnh nằm trong góc, lặng im, khiêm tốn, không hề bắt mắt chút nào.

Khung biển số nhà hình đám mây đang hiện ba chữ cái màu đỏ lớn: Đang nghỉ ngơi.

Hiển nhiên, chủ tiệm ngày hôm nay không kinh doanh.

Claude đứng trước cửa tiệm nhỏ, có chút buồn bực, giờ này rồi cửa hàng sao vẫn chưa mở bán hả.

Hắn đi mấy bước sang bên phải, nhìn xuyên qua tủ kính, thấy nội thất bên trong trống rỗng.

Hàng hoá trên kệ sạch sành sanh, một cây cũng không có.

“???” Claude kinh ngạc trợn to hai mắt, xảy ra chuyện gì?

Cửa hàng có các loại dấu hiệu như vậy nói cho Claude biết tiệm này e rằng sẽ không buôn bán nữa.

Chẳng bao lâu cửa tiệm sẽ biến mất trên tinh võng.

Trên tinh võng, cửa hàng cung cấp miễn phí có thời gian hạn chế, chỉ cho dùng trong một tuần “thử miễn phí”, nếu như quá hạn không giao tiền thuê sẽ bị thu hồi ngay lập tức.

Claude đi tới lui trước cửa vài bước, liếc mắt nhìn con đường chính phía trước cửa hàng người qua kẻ lại không dứt, không khỏi có chút mất mát.

Hắn rất thích vị chủ tiệm lúc nào cũng cong khóe miệng kia.

Nghĩ đến anh trai mình, mặt Claude nhất thời nhăn thành mướp đắng, hắn nên làm gì để có thứ giao cho anh đây?

Ái tình của anh trai mới nảy sinh, sẽ không chết yểu như vậy chứ?

Đột nhiên đau lòng cho anh quá.

Chú thích
  1. Hoa Muscari




2. Hoa cúc pingpong



3. Hoa tử đằng: ở trong truyện cây hoa này không phải là cái cây khổng lồ đâu, chỉ là size mini trồng được trong chậu hoặc làm dây leo thôi nhé.



4. Hoa hướng dương



5. “Team” cỏ xấu hổ: ý chỉ là nhiều bụi, tất cả từng cây trong bụi đều thức tỉnh, không chỉ một bụi như những hoa trên.



6. Hoa Pansy (hoa Păng-xê, hoa bướm)