Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 34




Yên tĩnh đứng không tới hai mươi phút đã có mấy đứa ngất xỉu trên sân, nhân viên y tế luôn túc trực bên cạnh nhanh chóng chạy tới trị liệu cho người đó.

Nửa tiếng sau, bắp chân Giang Lê bắt đầu run lên, lượng nước trong thân thể dần bốc hơi, cậu cảm giác mình như con cá rời nước, chấp niệm cần nước chưa bao giờ mãnh liệt tới vậy.

Cậu vẫn có duy trì tư thế cao đầu ưỡn ngực, dù đã không thể đứng thẳng được nữa nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Cậu nhìn huấn luyện viên đang đi tới đi lui phía trước hàng của cậu, trong đầu không ngừng tự nhủ, phải kiên trì một chút, kiên trì một chút nữa.

Hôm nay là ngày quân huấn đầu tien, cậu không muốn thất bại.

Thời gian trôi vô cùng chậm, mỗi giây trôi qua vô cùng gian nan.

“Còn mười phút.”

Âm thanh của huấn luyện viên trưởng Vedder Kelsen trên đài cao như vọng tới từ xa xăm, lạnh lùng.

Hai tay đặt sát ống quần của Giang Lê bắt đầu run run mất không chế, chân vừa mỏi vừa đau, mồ hôi chảy vào mắt rát buốt.

Còn mười phút, kiên trì thêm một chút là được rồi.

Trong hàng của cậu lại có một nam sinh ngã xuống đất, nhân viên y tế nhanh chóng mang đi.

Vedder đứng ở trên đài nhìn xuống đám nhóc, trong lòng có chút thỏa mãn.

Hắn tất nhiên là hiểu, nhìn như đang đứng bình thường, nhưng thời gian càng dài, sự nhẫn nại sẽ càng tăng cao.

Vedder nhìn mặt trời khổng lồ, đây là thời điểm hoàn cảnh ác liệt nhất.

Xung quanh sân luyện tập, một vài anh chị khóa trên dù đang đứng hay ngồi ở khán đài cũng dần dần bỏ đồ ăn vặt trong tay xuống.

Phương thức mở màn quân huấn năm nay có hơi khác.

Đây mới là ngày thứ nhất mà các đàn em đã phải chịu huấn luyện như ngày thứ ba, thứ tư của họ.

Trong lúc vô tình, thái độ xem cuộc vui đã biến mất, bọn họ bắt đầu bội phục những đứa trẻ còn kiên trì ở đây từ tận đáy lòng.

Nếu như là bọn họ, liệu họ có kiên trì được đến thế không?

Bọn họ không nói chắc được.

“Còn năm phút.”

Giang Lê cảm giác như thân thể không còn thuộc về mình nữa, tê dại, cừng ngắc, chua xót, trời đất quay cuồng, chỉ muốn ngất xỉu.

Cậu cắn chặt răng, không muốn chịu thua.

Vào giờ phút này, cơ thể cậu liên tục phát ra tín hiệu nguy hiểm, nhưng sự kiên trì của cậu cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cậu cảm giác ý thức và thân thể mình bắt đầu chậm rãi tách ra, thân thể lảo đảo, còn ý thức đã hơi mơ hồ của cậu lại trở nên tỉnh táo, bình tĩnh.

Lại có mấy tân sinh ngã xuống.

Giang Lê hé mắt, chợt cậu nghe thấy tiếng gió, nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây quanh đó, nghe thấy tiếng chim hót trong rừng, nghe thấy tiếng hít thở của mọi người xung quanh.

Cậu không biết đây là cảm giác gì, tất cả đột nhiên trở nên chậm chạp, những âm thanh vốn cậu không hề để ý đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Trong cõi mơ đó, Giang Lê hình như cảm nhận được gì đó.

“Đã hết giờ! Tự do hoạt động mười phút! Sau mười phút tập trung lại ở chỗ cũ!”

Lúc Giang Lê đang muốn tiếp tục thăm dò, âm thanh của huấn luyện viên vang lên, mạnh mẽ kéo cậu từ thế giới khó hiểu kia ra ngoài.

Âm thanh của huấn luyện viên kết thúc, những đứa trẻ như những người sắp chết khát trong sa mạc bỗng thấy được ốc đảo, thân thể căng thẳng thả lỏng lại, cảm giác như khởi tử hoàn sinh.

Giang Lê ngồi thụp xuống đất, lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển.

Cậu vừa bóp tay chân thả lòng, vừa nhìn khắp nơi tìm nguồn nước.

Khát quá, muốn uống nước.

“Cho cậu.”

Một bình nước đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Giang Lê ngẩng đầu thấy Walter đang mỉm cười nhìn cậu, tay hắn cầm một bình nước, mái tóc đỏ dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.

“Khát lắm đúng không, uống trước đi rồi chúng ta tới chỗ nào râm mát nghỉ ngơi.”

Giang Lê cảm kích nhận lấy, cười cười với hắn, lúc này ngay cả nói chuyện cậu cũng không làm được.

“Nhớ lúc trước, buổi đầu tiên chúng tớ chỉ học xếp hàng đơn giản, sau đó lần lượt giới thiệu bản thân là xong rồi.”

Giang Lê uống nước, chớp mắt mấy cái, cảm giác như được sống lại lần nữa.

Tuy rằng thân thể có đau đớn mệt mỏi nhưng sức lực đang dần quay trở lại.

“Cảm ơn nhé Walter.” Giang Lê rốt cục đã lên tiếng được: “Chúng ta tới chỗ nào mát mát đi, ở đây nóng quá.”

Giang Lê đứng lên, hai người chỗ râm.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc rất nhanh, su mười phút, hàng ngũ một lần nữa tập hợp lại.

“Hôm nay là ngày quân huấn thứ nhất, tôi hi vọng các cậu có thể học được ít thứ từ buổi quân huấn này.”

Vedder Kelsen đứng trên đài cao, nói với nhóm tân sinh phía dưới: “Vừa nãy huấn luyện đứng yên một giờ, không có bạn học nào bỏ cuộc giữa đường, các cậu làm rất tốt, tốt hơn so với tưởng tượng của tôi.”

Bên dưới, các sinh viên mới ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào.

“Tôi hi vọng các cậu có thể tiếp tục duy trì sức mạnh này.”

“Buổi huấn luyện trưa hôm nay đến đây là kết thúc, hai giờ chiều, tất cả tập hợp tại chỗ cũ, giải tán!”

Theo âm thanh “giải tán”, các đội ngũ nhanh chóng tản ra.

Giang Lê đứng giữa đoàn người tìm kiếm Walter, lúc thấy một thiếu niên tóc đỏ vẫy tay với mình, cậu mới cười đi tới hướng đối phương.

“Chúng ta đi mau, chị của tớ cũng vừa tan lớp, tớ vừa nhắn tin rồi, bảo chị tới thư viện.”

“Ừ, chúng ta cùng đi.”

Tối qua Giang Lê đọc tài liệu có vài chỗ không hiểu liền nhắn tin qua trí não cho Walter, Walter lập tức đi hỏi chị gái Alan. Alan có bảo là ở thư viện có phim thực tế ảo giảng về cái này, có thể tới xem.

Thế là cả bọn hẹn nhau ở thư viện.

Lúc hai người tới được thư viện, Alan đã ở đó rồi.

Ba người không trì hoãn mà trực tiếp chạy lên khu chiếu phim tầng sáu.

Bởi vì khu chiếu phim này chỉ sinh viên năm hai mới được xem, Giang Lê với Walter không đủ điều kiện nên không thể làm gì hơn ngoài nhờ Alan năm hai giúp.

Alan giúp Giang Lê vào khu chiếu phim xong lập tức nói với hai người một tiếng rồi vội vàng rời đi.

“Walter, chị của cậu đang bận à?” Giang Lê nhìn bóng lưng chạy đi kia, có hơi hoang mang.

Có phải cậu đã làm phiền họ rồi không?

“Hả? À, chị ấy hả,” Walter đang nhìn đĩa phim mới lấy từ quầy ra, nghe Giang Lê thì nhẹ giọng bảo: “Chị tớ dạo này đang thí nghiệm trồng trọt, không cần để ý chị ấy đâu.”

“Đi,” Walter cầm đĩa phim bảo với Giang Lê, “chúng ta đi xem phim.”

Hai người tới khu nhận phòng.

Bởi vì đã đặt từ trước, hai người họ chờ không lâu đã được đưa tới căn phòng họ đặt.

Gian phòng hình bán cầu, cửa cũng hình bán cầu, độ rộng vừa đủ cho từng người đi vào.

Giữa phòng là hai khoang giả lập hình bầu dục màu trắng.

Sau khi vào phòng, Walter đặt đĩa lên rãnh đặt giữa hai khoang giả lập.

Hai người sau đó đội mũ lên, nằm vào khoang giả lập.

Sau một phút, ánh sáng trong phòng bắt đầu tối dần, ngày càng mờ, cuối cùng đen hoàn toàn.

Giang Lê nằm trong khoang giả lập, vì nóc khoang là trong suốt nên cậu có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Cậu trơ mắt nhìn ánh sáng trong phòng dần tối.

Giang Lê trong bóng tối bắt đầu hoảng loạn, muốn gọi tên Walter.

Đột nhiên, một trận choáng váng kéo Giang Lê đi.

Tỉnh lại, Giang Lê phát hiện không gian quanh mình đã thay đổi.

Lúc này cậu đang ở giữa một khu rừng mưa nhiệt đới.

Cậu có thể cảm nhận được độ ẩm trong không khí, có thể ngửi thấy mùi mục nát của lá cây khắp nơi, có thể nghe được tiếng côn trùng kêu râm ran.

Giang Lê giơ tay đụng vào chiếc lá dính trên mặt mình, xúc cảm vô cùng chân thật.

Giang Lê hơi nghi hoặc, chẳng lẽ cậu lại xuyên không rồi?

Nghe lúc Giang Lê đang tự hỏi, cách đó mấy mét bỗng có tiếng gọi “Giang Lê”, hơi run rẩy.

Giang Lê vui vẻ quay đầu về hướng có âm thanh, Walter cũng ở đây!

Sau đó, cậu thấy Walter cứng đờ người ở đó, không nhúc nhích.

“Walter, cậu đang làm gì thế?” Giang Lê vừa đi vừa hỏi.

Đi chưa được mấy bước, Giang Lê đột nhiên ngừng lại, che miệng.

Một con rắn lớn đang quần quanh cành cây, thè lưỡi trước mặt Walter. Nghe thấy tiếng Giang Lê, nó xoay đầu nhìn sang cậu.

Thân thể Giang Lê cũng cứng ngắc, cậu chầm chậm đảo mắt nhìn Walter.

Walter nói với cậu gì đó, qua khẩu hình cậu hiểu được.

Đếm ngược 3 giây rồi chạy!

Giang Lê nháy mắt một cái với Walter bảo rằng đã hiểu, trong lòng cũng bắt đầu đếm ngược, thân thể đang từ từ dồn sức.

Lúc bọn họ đang nhìn nhau, con rắn lớn kia hơi nghiêng người về phía trước, tựa như đang cân nhắc xem ai ăn ngon hơn.

“Chạy!”

Theo tiếng gào của Walter, Giang Lê và Walter cùng nhau cử động, như mũi tên lao về hai hướng khác nhau.

Giang Lê thở dồn dập, bên tai là tiếng gió, dưới chân là tiếng cành lá khô bị giẫm vỡ vụn, thân thể bị cành cây quẹt vào ran rát.

Quá chân thật!

Giang Lê cứ chạy về phía trước không dám quay đầu lại.

Mãi cho tới khi Walter kêu dừng, cậu theo quán tính vẫn lao về phía trước vài mét nữa rồi mới kịp phanh lại.

Hai người thở hồng hộc nhìn nhau, đột nhiên cùng cười, lúc này bọn họ đều thấy đồng cảm với nhau.

Vì mệt mỏi, trông hai người có hơi tàn tạ.

Vào lúc này Walter cũng hiểu được vì sao phim thực tế ảo không dành cho sinh viên năm nhất, vì nó quá thật.

Người nhát gan hoặc vận may không tốt có thể bỏ mạng ngay đầu bộ phim.

“Walter, phim này liên quan tới rừng nhiệt đới à?” Giang Lê hỏi.

Hôm qua cậu hỏi Walter về vấn đề liên quan tới động thực vật, mà rừng nhiệt đới đúng là thiên đường của động thực vật.

“Đúng, trời ơi, vừa rồi sợ muốn chết.” Walter sợ hãi không thôi, tay vỗ vỗ ngực: “Tớ vừa mới mở mắt đã nhìn thấy con rắn nhìn chúng ta, thật đáng sợ.”

Giang Lê dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn: “Bây giờ không sao rồi, chúng ta bỏ xa nó rồi.”

“Ừm.” Walter nhìn ra phía sau, không thấy bóng dáng con rắn lớn nữa.

Điều chỉnh hô hấp, hai người tiếp tục đi trong khu rừng.

Bởi vì trí não trên cổ tay đã mất tín hiệu, họ không thể gửi tin cầu cứu cho ai, chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Không khí ẩm ướt còn oi bức nhưng họ không dám cởi quần áo, vì nếu không có quần áo bảo vệ chắc chắn sẽ bị côn trùng đốt.

Họ không biết mình muốn đi đâu, họ chỉ biết rằng mình không thể dừng lại.

Phải không ngừng tiến lên mới có thể tìm được hi vọng sống.