Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 22




Biển sao mênh mông.

Tinh hạm chở khách khổng lồ chậm rãi bay trong vũ trụ.

Giang Lê ngồi bên bàn nhỏ trong phòng của mình, nhìn ngân hà lộng lẫy ngoài cửa sổ.

Cậu chống cằm, hàng mi dày hơi rung rung, cậu đang nhớ lại cảnh tượng lúc kết thúc thi đấu.

Cuộc thi kéo dài trong 15 ngày, nói dài không dài mà nói ngắn không ngắn.

Sau khi cuộc thi kết thúc ngày cuối cùng, thanh âm của MC Kate lại vang dội toàn bộ tinh cầu Martin.

Lần này, tiếng của MC không vang lên vào buổi sáng nữa mà là buổi tối.

“Các thí sinh thân mến, tôi là MC Kate Clarence. Bây giờ tôi chính thức tuyên bố giải thi đấu trồng trọt đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã nỗ lực hết mình trong thời gian qua. Mọi người có thể đăng nhập tinh võng vào trang web của giải thi đấu trồng trọt để xem bảng xếp hạng, hiện tại, các bạn có thể tùy ý ra khỏi nhà nhỏ. Trên quảng trường chúng tôi đã chuẩn bị cho các bạn tiệc tối lửa trại vô cùng phong phú, xin mời mọi người thoải mái hưởng thụ!”

Kate nói xong, toàn bộ đồng hồ bấm giờ trên mỗi căn nhà đồng loạt biến mất.

Giang Lê không tham gia vào tiệc lửa trại trên quảng trường, cậu xách một cái ghế nhỏ ra sân ngồi bên những cây trồng.

Trên đỉnh đầu là tinh không long lanh lấp lánh, dưới chân là đất đai ẩm xopps, bên cạnh là những cây xanh được chăm sóc sinh trưởng vô cùng tốt.

Cậu ngồi ở đó, mở trí não cổ tay ra vào trang web của cuộc thi.

Trong lúc thi đấu, để đảm bảo tính công bằng, tín hiệu trên tinh cầu bị chặn hết, những thí sinh không thể nào biết được mọi thứ bên ngoài qua trí não.

Vào trang web, nhập số báo danh của mình, cậu thấy tên mình đứng ở thứ 79.

Cậu thở dài, giống với dự đoán.

Giang Lê cười cười, thoát khỏi trang web.

Cậu nhìn những cây thực vật mình tận tay chăm sóc, nói: “Ngày mai anh phải rời khỏi nơi này, anh phải về nhà rồi.”

Dừng một chút, cậu nói tiếp: “Các em phải thật khỏe mạnh biết không, các em sẽ được gặp chủ nhân mới, họ sẽ chăm sóc tốt cho các em thôi.”

Trong quy định của giải thi đấu trồng trọt đã nói rõ, Giang Lê không được phép mang những cây mình trồng được về, sau khi cuộc thi kết thúc chúng sẽ được bán trên Internet.

Lần tranh tài này Giang Lê không lọt vào top 20, cậu không nhận được bất kỳ phần thưởng nào.

Nhưng cậu có thể mua cây mình trồng trên website, cơ mà rõ ràng hiện tại Giang Lê không có tiền mua lại chúng nó đem về nhà.

Cậu nhìn những cây mình tỉ mỉ chăm sóc lớn lên, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

Nếu như cậu có thật nhiều tiền thì tốt rồi, như vậy cậu và chúng nó không cần chia lìa.

Không cần thật nhiều tiền cũng được, chỉ cần đủ mua lại chúng nó.

Cậu lẳng lặng ngồi trong sân, nhíu mày lộ ra vài phần ưu thương.

Sau một lúc, Giang Lê đứng lên, quyết định cẩn thận chào tạm biệt từng đứa chúng nó.

Mỗi cây đều sinh trưởng trong không gian riêng, Giang Lê đứng ngoài không gian nhìn, cũng y như đứng trước tủ kính, có thể nhìn mà không thể sờ.

Cậu ấn nút lệnh bên cạnh, tiến vào từng không gian.

Cứ như vậy, Giang Lê đi vào một không gian, rồi lại đi ra, rồi lại đi vào không gian khác, nhiều lần như vậy, trò chuyện chia tay với từng cây.

Cuối cùng, cậu vào không gian của “ruby”.

Giang Lê nhẹ nhàng vuốt ve nó, cười nói: “Ôn Ngọc à, chúng ta sắp chia xa rồi, anh vẫn không biết em là cây gì đây.”

Cậu mở trí não ra: “Để anh tra thử xem nhé.”

Cũng không mất bao lâu, Giang Lê đã tìm được thông tin, trong miệng lẩm bẩm: “Dục hỏa phượng hoàng…”

Giang Lê ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vui vẻ: “Thì ra em là dục hỏa phượng hoàng! Đây thực sự là một cái tên hợp với em, đẹp lắm.”

Cậu lại nói tiếp với dục hỏa phượng hoàng: “Nhưng anh vẫn thích gọi em là Ôn Ngọc hơn.”

Đứng nói chuyện với dục hỏa phượng hoàng có hơi mệt, Giang Lê đơn giản ngồi thụp xuống, khoanh chân.

Cậu nhìn dục hỏa phượng hoàng, trong mắt tràn ngập mong đợi.

Thời gian trôi đi, dục hỏa phượng hoàng cũng chậm rãi biến hóa, lá cây vốn êm dịu như ngọc đã bắt đầu dài ra, dần dần trở nên hẹp dài, có góc cạnh.

Lá cây màu vàng kim nhạt, giữa lá cây lại đỏ như huyết ngọc, mỗi một chiếc lá như một ngọn lửa nhẹ nhàng lay động, như hỏa diễm đang nhảy nhót.

Giang Lê nghỉ, chờ Ôn Ngọc lớn lên chắc chắn lá của nó sẽ đẹp như lông phượng hoàng.

Lá cây của nó hiện tại đã mơ hồ có dáng vẻ của lông chim phượng rồi.

Giang Lê tưởng tượng hình ảnh của Ôn Ngọc sau khi trưởng thành, không nhịn được bật cười.

Nếu đúng là như vậy, Ôn Ngọc sẽ thành một cây Hỏa Phượng Hoàng rồi.

Hỏa Phượng Hoàng… Cậu lại đặt cho nó một cái tên “Ôn Ngọc”, nghe chẳng hào nhoáng gì cả.

Nhưng cậu vẫn thích gọi nó là Ôn Ngọc.

Cậu dùng ngón tay chọt lá cây, liên tục gọi vài tiếng “Ôn Ngọc.”

Đêm nay, Giang Lê chưa hề rời khỏi sân sau, chưa từng về phòng nghỉ ngơi.

Cậu cùng nhóm cây trồng trải qua một đêm dài dằng dặc mà lại ngắn ngủi.

Trên quảng trường, lửa trại bùng lên mãnh liệt, nhiều người đang ăn mừng kết thúc cuộc thi, vui vẻ sắp được về nhà.

Lửa trại, mỹ thực, nhảy múa, champagne, quần áo đẹp đẽ lộng lẫy.

Có người khóc, có người cười, có người hoan hô, có người yên lặng.

Đây là một đêm thức trắng vui vẻ.

Trong một vài căn nhà có thí sinh đã ngủ sớm, có người vẫn đang suy nghĩ miên man, chưa định chợp mắt.

Ở nơi mọi người không biết, giới tư bản lại một lần lặng yên cơ cấu lại.

Cuộc thi trồng trọt này như một con bướm, nhẹ nhàng đập cánh lên từng tinh cầu, từng thế lực, từng quốc gia, thậm chí là từng cá nhân.

Biến hóa, đang lặng lẽ phát sinh.

Cuộc tranh tài này sẽ trở thành hối ức khó quên với tất cả mọi người.

Giang Lê xòe tay ra, cảm giác như đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Ôn Ngọc.

Cậu và chúng nó đã cách xa.

Sợ rằng, cậu sẽ không bao giờ gặp lại chúng nó nữa.

“Giang Lê, cậu không đi ăn tối à?” Một tiếng gọi vang lên ngoài cửa, đánh gãy suy nghĩ của Giang Lê.

Giang Lê ngẩng đầu, nhìn chàng trai mặt tàn nhang, phía sau còn có một cặp chị em, cười nói: “Tới ngay đây.”

Cậu đứng dậy ngay lập tức, đi tới hướng Nori, Walter và Alan.

Không sai, trên đường về, cậu lại gặp được những người bạn kia trên tinh hạm.

Càng trùng hợp là họ lại cùng chung một phòng.

Khác biệt duy nhất là lần này cậu không nằm giường dưới nữa, cậu nằm giường trên.