Khu Vườn Nhỏ Của Tể Lão

Chương 14




Thời gian trôi qua chậm rãi.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Giang Lê cũng xử lý xong ba viên hạt giống trong tay.

Cậu chùi mồ hôi không biết toát ra từ bao giờ, thở phào một cái.

Sau đó, cậu cẩn thận bỏ chúng vào chậu ủ, dựa theo những gì trong sách viết mà điều chỉnh điều kiện thích hợp.

Mấy năm trước, việc tìm kiếm hoàn cảnh thích hợp để gieo hạt giống là một sự việc vô cùng khó.

Sử sách ghi chép lại, thời Trái Đất cổ đại, mọi người chỉ cần dựa theo biến đổi bốn mùa là có thể trồng trọt thành công, không có cái gọi là cấp độ cao cấp gì cả.

Mà ở tinh tế, hoàn cảnh khác hoàn toàn, hơn nữa hạt giống còn biến dị hết, để trồng ra một cây con phải tốn hết công phu mới được.

Rất nhiều người ra sức tìm kiếm các hành tinh nhỏ có điều kiện tương tự như Trái Đất hoặc mô phỏng lại môi trường của Trái Đất, tìm cách để giải quyết khốn khó trong việc trồng trọt hiện nay.

Nhưng rất nhiều năm qua đi, không có một phương pháp nào thành công.

Chậu ủ có thể coi là phát minh đột phá lớn lao nhất trong lịch sử trồng trọt thời đại tinh tế.

Nó giúp con người không cần phải bôn ba tìm những tinh cầu thích hợp để gieo giống nữa, tiết kiệm tiền bạc và sức lực vô cùng nhiều.

Hiện giờ, Giang Lê đã xử lý xong chín hạt giống, chỉ còn lại viên “ruby” kia.

Trong lúc xử lý những hạt giống trước, Giang Lê vẫn suy nghĩ làm sao để gieo trồng hạt ruby kia, tuy rằng đã có một cách nhưng cậu vẫn không chắc chắn lắm.

Cậu cầm “ruby” trong tay, tỉ mỉ quan sát.

Bên ngoài viên “ruby” là một lớp vỏ trong suốt, rất cứng, ở giữa lớp vỏ là một hạt vật chất mà đỏ, vừa phản xả vừa khuếch tán qua lớp vỏ trong suốt, mộng ảo như mơ.

Nhìn hạt giống trong lòng bàn tay, Giang Lê cảm thấy thật yêu thích nó.

Hạt giống này giống như… giống như… giống như một cây đuốc giữa trời đông.

Mộng ảo, nóng bỏng, ngọt ngào, làm người si mê.

Giang Lê không khỏi nghĩ tới Tiểu May Mắn của mình. Ngay lúc cậu nhận lấy nó từ trong tay ông, cậu cũng có cảm giác như thế.

Không, cảm giác khi đó còn mạnh mẽ hơn lúc này.

Không giống với cảm giác của “ruby” đem tới, cậu cảm nhận được từ Tiểu May Mắn là: thần bí, mạnh mẽ, tràn đầy vui mừng, có cả đáng yêu.

Vừa nghĩ tới Tiểu May Mắn, Giang Lê có chút đứng ngồi không yên, chỉ muốn bỏ hết tất cả chạy về tinh cầu Toran.

Không biết Tiểu May Mắn có nảy mầm không, không biết Fleck có chăm sóc khu vườn cẩn thận không, không biết Fleck có nhớ cậu không.

“Nếu như em nhìn thấy em ấy chắc chắn sẽ thích nó thôi.” Giang Lê nói thầm với viên “ruby”.

Cậu có trực giác rằng nếu như hai hạt giống này có thể gặp nhau chắc chắn sẽ rất thú vị.

“Đã đến thời gian nghỉ ngơi, thí sinh có thể lựa chọn tạm dừng nghỉ ngơi hoặc không. Nếu lựa chọn nghỉ ngơi, không gian sẽ tạm dừng vận chuyển, duy trì nguyên trạng, khi thí sinh quay lại không gian mới tiếp tục tính giờ thi.”

Tiếng máy móc vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Giang Lê.

“Ục – ” Bụng cũng kêu lên đúng lúc.

Giang Lê sờ sờ bụng, hơi ngạc nhiên, đã lâu như vậy rồi à?

Cậu không do dự, nhanh chóng lựa chọn: Tạm dừng nghỉ ngơi.

Còn hơn mười ngày thi nữa, không cần vội.

Lúc Giang Lê lựa chọn nghỉ ngơi, đồng hồ bấm giờ trên nóc nhà cậu cũng dừng lại.

Nếu như ở trên cao nhìn xuống tinh cầu Martin, mọi người sẽ thấy hiện tại toàn bộ tinh cầu này đã trở thành nơi so tài.

Mỗi một căn nhà là một võ đài, trên võ đài đó các tuyển thủ không nhìn thấy nhau nhưng vẫn ra sức chiến đầu, hướng tới cùng một mục tiêu.

Đồng hồ bấm giờ trên nóc các căn nhà cũng thay đổi, có nơi dừng lại, có nơi vẫn tiếp tục chuyển động như cũ.

Lựa chọn nghỉ ngơi xong, Giang Lê ra ngoài phòng khách.

Cậu tới chỗ lấy suất ăn quen thuộc, xác nhận thân phận rồi lấy đồ ăn từ bên trong ra.

Hai món mặn, một món chay, một món canh, có có một đĩa hoa quả.

Nhìn đủ loại thức ăn bên trong, Giang Lê cười tới nhắm tịt mắt, vô cùng vui vẻ.

Triết lý sống của Giang Lê: Điều hạnh phúc nhất đời người là gì, đương nhiên là được làm chuyện mình thích, được ăn món mình thích nhất.