Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Chương 32: Xa nhau để mai gặp lại




Điều trước tiên Nhi phải làm là gọi bố đến với mẹ.

Khi bố đến hỏi chuyện gì đã xảy ra, với mớ cảm xúc hỗn độn, Nhi cố gắng tường thuật câu chuyện lại cho bố. Trông bố không có vẻ bất ngờ. Nhi đoán là bố cũng đã biết từ lâu.

Cùng bố đi vào xem tình hình của mẹ, Nhi thấy các cô y tá đang đo cái gì đó. Mẹ đã tỉnh lại vì Nhi nghe tiếng mẹ rên nhẹ. Bố chạy lại nắm tay và khẽ vuốt tóc, vuốt mặt mẹ âu yếm. Cho dù có ra sao, bố vẫn yêu thương mẹ.

Nhi tiến lại gần, vừa thấy bóng dáng của Nhi, mẹ chầm chậm nhấc tay lên, muốn với tới Nhi. Hiểu chuyện, Nhi nắm lấy tay của mẹ.

“Nhi ơi...Nhi...mẹ...”

“Con biết rồi, mẹ đừng nói kẻo mệt. Mẹ nghỉ ngơi đi.”

“Con ở đây với mẹ.” Mẹ Nhi năn nỉ.

“Con sẽ ở đây.”

Nghe Nhi nói như vậy, mẹ yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Bố có phần ngạc nhiên với phản ứng của mẹ, rồi bố mỉm cười và xoa đầu Nhi. Đã lâu rồi mới được cảm nhận lại cảm giác gia đình này.

Bố ở với mẹ đến chiều thì phải đi vì có việc của công ty. Nhi đã xin nghỉ làm nguyên ngày để lo cho mẹ. Kết quả kiểm tra cho thấy mẹ bị hạ huyết áp, cần lưu lại bệnh viện qua đêm. Họ chuyển mẹ vào một phòng riêng, có chỗ cho người nhà ở lại theo dặn dò của bố. Bố lúc nào cũng rất chu đáo với mẹ.

Đến bữa tối, bệnh viện giao đến phòng hai bát cháo thịt bò bằm, một bát cho mẹ và một bát cho Nhi. Nhi gọi mẹ dậy và đút mẹ ăn từng thìa. Ăn được một nửa thì mẹ không ăn nổi nữa. Cho mẹ uống tí nước để sạch miệng, Nhi đỡ mẹ nằm xuống nghỉ ngơi tiếp rồi cầm bát cháo còn lại để ăn bữa tối của mình. Cháo của bệnh viện nấu rất nhạt, làm Nhi cũng không có chút hứng thú, nhưng vì đói nên Nhi cũng ráng ăn cho qua bữa.

Xong xuôi, Nhi trèo lên chiếc giường cạnh mẹ, và lấy điện thoại mình ra. Hình Tú và Nhi hiện lên khi điện thoại được mở khoá. Nhi bấm vào danh bạ và nhìn vào tên của Tú. Cuộc gọi cuối cùng là vào tháng Hai. Đã hơn nửa năm rồi, Nhi nghĩ, đã hơn nửa năm rồi từ ngày Nhi rời khỏi Tú. Khoảng thời gian đó còn lâu hơn là khoảng thời gian hai người quen biết nhau.

Nhưng sao bốn tháng quen biết Tú cứ ngỡ như là bốn năm.

Nhìn mãi cái tên và số điện thoại nhưng vẫn chưa dám bấm gọi. Người ta, như anh Hà chẳng hạn, biết được chuyện chắc chắn sẽ mắng Nhi và hỏi đến nước này tại sao lại còn chần chừ gì nữa mà không gọi?

Nhưng cảm giác trong Nhi lúc này có đầy đủ từ băn khoăn, sợ sệt, day dứt đến xấu hổ, tự ti, và mất niềm tin. Nhi đã có lỗi với Tú quá nhiều và cảm thấy mình không xứng với tình cảm Tú dành cho mình nữa. Đã lâu rồi, từ ngày hôm đó gặp nhau ở cửa hàng, Tú đã không còn giữ liên lạc. Nhi có cảm giác như Tú đã dần quên mình. Nếu bây giờ đột ngột gọi cho Tú, chẳng phải là lại khuấy động vào cuộc sống có thể đang trở nên yên ả của Tú hay sao? Cũng không chắc là Tú sẽ muốn nói chuyện với Nhi khi lần đó Tú nghĩ Nhi đã có người yêu mới? Tú có hận Nhi hay không? Và rồi nếu như, nếu như Tú đã có một mối quan hệ mới, gọi cho Tú vào lúc này chẳng phải là quá ích kỷ sao?

Cảm thấy đầu mình bắt đầu nhức lên vì căng thẳng, Nhi bỏ điện thoại qua một bên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Kết thúc một ngày vẫn với một mớ cảm xúc hỗn độn.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Nhi đã không thấy mẹ nằm ở giường bệnh nữa. Chạy ra ngoài xem thì mới biết bố đã ghé sang và đang đưa mẹ đi làm thêm vài xét nghiệm kiểm tra sức khỏe. An tâm, Nhi trở về phòng bệnh của mẹ và tìm xem điện thoại. Nấc pin đã yếu vì tối qua quên để sạc. Đang tự trách mình về tính lơ đễnh thì thấy số cô Hiền gọi vào.

“Dạ con nghe ạ.” Nhi bắt máy.

“Mẹ sao rồi con?” Cô Hiền hỏi thăm.

“Bố đưa mẹ đi kiểm tra rồi, nhưng mà con thấy mẹ cũng đã đỡ hơn nhiều. Cô dạo này thế nào? Cô vẫn khoẻ chứ? Còn Bin? Con nhớ nó quá. Vườn hoa của con cô có giúp con chăm sóc không?” Nhi đưa ra những câu hỏi vồn vập.

“Úi cha, hỏi từ từ. Cô khoẻ, cảm ơn con nhiều. Bin thì cũng vậy, mà không có con nó làm biếng lắm, ăn rồi nằm vậy đó. Vườn hoa của con vẫn tươi, cô không cần chăm sóc gì cả, con biết mà, có người tự động làm việc đó rồi.”

“Dạ, con chỉ hỏi như vậy thôi.” Nhi bối rối trả lời.

“Sao, còn muốn hỏi gì nữa không? Thôi để cô nói luôn cho. Dạo này thấy Tú nó trưởng thành hẳn. Nó cũng đi làm suốt nên cô cũng ít thấy nó ở nhà. Chắc là môi trường làm việc tốt vì thấy nó cũng không còn buồn rầu ủ rũ như xưa mà đã bình thường trở lại.” Cô Hiền kể.

“Vậy thì con vui rồi.”

“Ừ, cô thấy nó vậy cô cũng vui, chứ lúc đầu khi con mới đi, cô đã buồn mà nó còn buồn hơn. Nó qua nói chuyện với cô mà chỉ toàn cô phải khuyên nó thôi.”

“Cô đã quen chưa ạ?” Nhi hỏi, muốn xem đối với cô Hiền thì sáu tháng đã đủ làm quen chưa. Với Tú thì sáu tháng đã đủ chưa.

“À thì rồi cũng quen. Đã sáu tháng rồi. Con người mình phải tập thích nghi với mọi hoàn cảnh mà con. Một, hai tháng còn chưa quen, chứ sáu tháng rồi thì không muốn cũng phải quen thôi con. Nhưng mà—”

Cô Hiền nói đến đây thì điện thoại chợt tắt. Hết pin rồi. Nhi thở dài và lấy sợi dây trong túi xách ra để sạc điện thoại. Tuy không thể nghe hết lời của cô Hiền, nhưng Nhi cũng hiểu rằng, đã sáu tháng thì ai cũng có thể thay đổi. Nhi đã kéo dài nó đến sáu tháng, nên bây giờ lấy tư cách gì mà bước vào cuộc sống của Tú một lần nữa?

***

Ngày 8 tháng 9

Ngày đầu tiên của năm học. Lịch học cũng may không dày lắm, nhưng có điều phải trở về đi làm bán thời gian so với lúc hè có thể làm toàn thời gian. Mà không sao, dù sao cũng chỉ là việc làm thêm.

Ngày 13 tháng 9

Hôm nay là thứ 6 ngày 13, thấy may mắn lạ thường. Sáng thì bị công an thổi nhưng may mắn không bị mất đồng nào. Chiều vào đi làm thì phát hiện con mèo ở tiệm đã sinh 2 đứa. Đợi tụi nó đủ lớn, sẽ xin một con về làm bạn với Bin. Đang làm việc thì được một cô tặng cho phiếu giảm giá khi mua vé phim vì cô nói thấy mình làm nhớ đến con gái của cô đang du học ở nước ngoài. Khi nào rảnh sẽ dẫn mẹ đi xem.Ngày 24 tháng 9

Đột nhiên muốn đi bơi, muốn đi tắm biển, muốn đi ngâm hồ. Không biết rủ ai đi cùng. Bạn mới thì chưa đủ thân để rủ. Còn Phương dạo này đang thích một em trai sinh viên năm một nên chỉ thích giành thời gian “theo dõi” trên mạng xã hội.

Thôi vô bồn tắm ở nhà ngâm rồi tự nghĩ đến một bãi biển xanh vậy.

Ngày 2 tháng 10

Quán hôm nay không đông như mọi hôm nên có thời gian viết vài dòng. Hai con mèo con nay dễ thương lắm, tụi nó đ—

“Ui da!” Tú ôm đầu khi có cái gì đó đánh xuống đầu mình.

“Sao còn rảnh quá ngồi viết nhật ký vậy?” Phương hỏi to, trên tay cầm quyển sách Phương vừa dùng để đánh vào Tú.

“Ủa, mày tới hả? Sao không báo trước.” Tú đóng quyển nhật ký lại, tiếp chuyện với Phương.

“Gọi điện thoại có bắt đâu. Nhắn tin thì không bao giờ mày chịu đi vô trọng tâm, toàn chạy vòng tròn ở ngoài.”

“Muốn gì đây?”

“Chỉ hỏi một câu. Còn theo hay đã buông?”

Tú biết Phương muốn hỏi về việc gì.

“Mày hỏi làm gì. Bây giờ không còn quan trọng nữa.”

Quyển sách lại vào đầu Tú một lần nữa. “Tỉnh lại coi Tú.”

“Đau đó!” Tú ôm đầu.

“Đánh cho tỉnh. Nhìn mặt mày chỉ thấy có một chữ Nhi trên mặt thôi, mà ở đây còn nói không quan trọng nữa.”

Tú mím chặt môi, rồi thở dài.

“Đợt trước thấy người ta có người mới rồi, đành phải chúc phúc cho người ta chứ sao.”

“Mà mày có chắn chắn hay không? Hay là chỉ nhìn qua rồi đoán vậy?”

“Thì...nhìn thôi.”

Phương định giơ quyển sách lên lần nữa nhưng Tú kịp giữ tay Phương lại.

“Trời ơi.” Phương tức giận nói. “Mày tưởng là mày gặp được Nhi dễ lắm à? Là nhờ có duyên hết đấy biết chưa. Nếu mày không trở về Sài Gòn mày có gặp lại được Nhi không? Chỉ năm ngày ngắn ngủi tại một nơi xa lạ mà mày tìm thấy Nhi mặc cho không có thông tin gì, vậy mà không biết tận dụng duyên trời để nói cho rõ ràng, lại yếu đuối bỏ đi như thế. Mày không biết nắm lấy cơ hội ông trời cho mày thì mốt đừng ngồi đó mà than tại sao ổng ác với mày nha.”

Phương nói lớn quá làm một số khách ít ỏi của quán đều nhìn về phía hai người.

“Mày nhỏ tiếng lại được không? Chứ bây giờ mày bảo tao phải làm sao?”

“Tao khuyên mày nên ra gặp Nhi một lần nữa để làm sáng tỏ mọi chuyện đi. Trước khi mọi thứ quá muộn.”

Tú ngẫm nghĩ về những gì Phương vừa nói. Nếu phải thú nhận thì thật ra Phương nói đúng lắm. Lúc đó, Tú chỉ quan sát rồi bỏ đi, cũng không chắc chắn biết được người đó là gì của Nhi. Con người cũng thật lạ, khi mà không muốn chấp nhận điều gì đó thì sẽ tìm cách trốn chạy. Thà sống với những suy nghĩ nửa trắng nửa đen còn hơn là nhận được sự thật đau lòng. “Ừ thì...từ từ rồi tao tính. Mới vô học trở lại, tao phải xin phép cái đã.” Tú nói với Phương. Đúng là Tú nên ra Hà Nội thêm một chuyến nữa. Lần này tìm hiểu rõ ràng, không hấp tấp, uỷ mị như lần trước.

Không dây dưa nữa.

Có tiếng nói của khách bước vào. Tú để Phương đứng đó và chạy ra ngoài đón khách. Thấy Tú để lại quyển nhật ký, tò mò, Phương mở ra xem vài trang. Chỉ vài trang thôi mà Phương thấy bất ngờ với những gì Tú đã ghi lại trong này. Thì ra ngoài mặt như vậy mà trong lòng lại chất chứa nhiều nỗi niềm đến thế. Quyết định làm một việc gì đó để giúp Tú, Phương lấy điện thoại ra và chụp lại những trang nhật ký mà Tú đã ghi cho Nhi một cách nhanh nhất có thể, trước khi Tú trở lại. Phương biết làm vậy thì có hơi xâm phạm đời tư của Tú, nhưng Phương cũng biết rõ có người cần phải đọc được những dòng chữ này.

Thấy Tú trở vào, Phương lật đật đóng quyển nhật ký lại và hành động như chưa có chuyện gì xảy ra.

***

Cũng đã hơn một tháng kể từ ngày Nhi biết được sự thật từ mẹ. Mẹ ở viện được vài ngày thì bác sĩ cho xuất viện. Sau khi về nhà, tinh thần của mẹ có phần thoải mái hơn, nhưng bố và Nhi cũng ít nhắc đến chuyện em Quân nữa, trừ khi mẹ tự nhắc đến. Có hôm đang ăn cơm với gia đình, mẹ nói Quân rất thích ăn tôm rim. Lúc đó mẹ có mỉm cười nhẹ. Bây giờ mẹ có thể tự nhắc đến Quân mà không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Nhi biết cả cuộc đời này mẹ sẽ không bao giờ thứ lỗi cho chính mình vào ngày hôm đó, nên Nhi không trách mẹ về những cư xử mẹ đã đối với Nhi trong những năm tháng qua. Thay vì nhìn lại quá khứ mà không thể thay đổi được gì, thôi thì cứ nhìn về tương lai. Nhi vẫn là con của mẹ, trong tương lai thì cả hai vẫn có thể bù đắp tình cảm cho nhau.

Có đôi lúc vào buổi tối, khi Nhi cho mẹ uống thuốc xong, mẹ lại dặn dò Nhi nhiều điều. “Con nghỉ làm đi đừng đi làm nữa, bây giờ chú tâm học thôi. Cần tiền thì bố mẹ đưa. Con ốm quá.” Mẹ đã nói. Nhưng Nhi giải thích với mẹ rằng, Nhi đi làm để lấy kinh nghiệm, để học hỏi thêm. Có chút tiền tiêu vặt cũng tốt, dù gì cũng đủ lớn để có thể tự lập.

“Chừng nào có bạn trai, nhớ về giới thiệu với bố mẹ. Lần này bố mẹ sẽ không phản đối nữa đâu.”

Lúc ấy, Nhi gượng cười sau câu nói đó của mẹ. Nhi chẳng biết bao giờ mới có thể mở lòng mình với một người khác. Chắc thời gian sẽ trả lời tất cả.

Hôm nay Nhi xin nghỉ làm buổi chiều để tiễn bố mẹ ra sân bay đi du lịch. Bố nói cũng đã lâu không đưa mẹ ra nước ngoài thư giãn cho khuây khoả đầu óc nên bố đã đăng ký một tour du lịch Châu Âu trong hai tuần để đi cùng mẹ. Nhi thấy hạnh phúc dùm bố mẹ, vì trải qua bao nhiêu sóng gió, bố vẫn ở đấy, làm điểm tựa cho mẹ. Cứ suy nghĩ ở trên đời này có câu chuyện tình cổ tích nào không, mà không nghĩ được rằng bố mẹ chính là câu trả lời cho câu hỏi đó của Nhi.

Trở về căn hộ trên tầng thứ tám, Nhi nấu một ly mì và đứng nhìn thành phố qua cái ban công. Trời bây giờ đã tối nên thành phố cũng đã lên đèn. Bây giờ cô đơn ở nhà một mình làm Nhi bỗng nhớ Sài Gòn đến lạ. Hà Nội và Sài Gòn thật sự khác nhau lắm. Nhất là ở điểm Sài Gòn có một người nào đó, còn Hà Nội thì không. Nhi nhớ những khoảng thời gian cả hai hay đứng ở ban công trò chuyện. Muốn ngắm thành phố thì lên căn gác mái. Còn khu vườn, nơi đó cũng gắn liền nhiều kỷ niệm. Ở đây bây giờ chẳng có căn gác mái, cũng chẳng có khu vườn nào.

Nhi hút từng sợi mì, hoàn cảnh này làm Nhi nghĩ đến ngày hôm ấy. Lúc đó giữa thành phố bộn bề, Nhi cũng đã từng trải qua cảm giác cô đơn như thế này. Nhưng khác ở chỗ, cuối ngày Tú lại đến với Nhi, lại ở bên Nhi. Bây giờ thì có ăn hết ly mì, có uống hết bia trong tủ lạnh, thì cuối ngày cũng chẳng có Tú.

Mỗi lần nghĩ đến Tú, Nhi lại cảm thấy tự trách bản thân. Gió thổi càng lúc càng mạnh làm ly mì của Nhi cũng mau nguội. Nhìn lên bầu trời tìm những đốm sáng, tìm những chiếc máy bay bay ngang qua, Nhi ước giá như mình cũng có đủ dũng khí quay về.

Điện thoại của Nhi bỗng kêu lên, báo hiệu hộp thư có thư mới vừa được gửi vào. Nhi chạy lại, bỏ ly mì xuống bàn và cầm điện thoại lên xem. Tên người gửi là Phương. Nhi có hơi bất ngờ vì cũng đã lâu Nhi đã không trò chuyện với Phương, không biết Phương gửi gì cho mình.

Mở hộp thư ra, trong đó Nhi thấy có khoảng tám cái email được gửi từ Phương. Mỗi cái đều có khoảng năm tấm hình gửi kèm. Mở ra xem thì Nhi nhận ra được ngay là nét chữ của ai.

Từng nét, từng chữ đều là của Tú.

Tay run run, Nhi kéo từng tấm hình lên xem. Nó là những dòng nhật ký. Những dòng nhật ký của Tú toàn nhắc về Nhi, viết cho Nhi. Vừa đọc mà rát buốt trong lòng, vừa thấy tim nhói đau. Vừa có tí hạnh phúc đan xen chút xót xa. Xót xa thay cho Tú khi Nhi đã tuyệt tình đến như vậy, mà những dòng Tú dành cho Nhi vẫn dịu dàng và đầy vị tha. Chẳng phải Tú đã quá tốt với Nhi rồi sao?

Nhi kéo những dòng nhật ký đọc từ từ, chú ý từng chữ một. Hơn bảy tháng qua Nhi đã không thể ở cạnh Tú để được nhìn thấy cuộc sống của Tú mỗi ngày. Hỏi thăm cô Hiền thì cũng chỉ dám hỏi vài câu qua loa. Bây giờ cuộc sống của Tú trong những ngày qua lại hiện diện trước mắt Nhi, và điều đó làm Nhi rưng rưng nước mắt. Những ngày của tháng Ba, Tú đã đau khổ như thế nào, rồi tháng Ba qua tháng Tư, đến Năm rồi Sáu. Câu kết của mỗi dòng nhật ký đều nhắc đến Nhi. Chữ “em” thân thương Tú ghi ở mỗi ngày làm Nhi đọc không khỏi thấy xót xa. Nhi nhớ hồi ấy khi mới biết nhau, Tú chỉ gọi tên Nhi. Khi yêu nhau rồi Tú mới chuyển sang “em“. Một tiếng gọi em lúc nào cũng chứa đầy đủ yêu thương. Chỉ là chữ “em” đơn giản thôi, nếu từ những người khác thì là bình thường, nhưng từ Tú thì nó rất đặc biệt.

Đọc từng dòng Tú viết, biết được trong những ngày đó chuyện gì đã xảy ra, Tú đã làm những gì, cảm nhận của Tú ra sao khiến Nhi tự hình dung rồi lâu lâu lại bất giác mỉm cười. Cứ mãi chú tâm đọc những trang nhật ký mà không để ý đến tin nhắn Phương gửi cho Nhi ở cuối cùng. Đến khi Nhi đọc hết và kéo xuống tận dưới mới thấy.

“Tui chỉ có thể làm tới đây. Mọi việc bây giờ là ở bạn đó. Tú nó lên máy bay rồi. 8 giờ 45 nó sẽ đáp xuống tới sân bay. Ra mang nó về an toàn nha. Chúc hai đứa may mắn.”

Quá bất ngờ, Nhi nhìn ngay vào đồng hồ ở trên điện thoại. Đã gần 8 giờ. Bây giờ nếu chạy liền ra sân bay thì sẽ mất khoảng gần một tiếng. Hoảng hốt, Nhi vội vã vào trong lấy túi xách và chạy ngay ra cửa, chạy đến với Tú. Hy vọng không bị tắc đường vào giờ này.

Hy vọng mọi thứ vẫn còn kịp.

-Hết chap.32-