Khu Vườn Bí Mật

Chương 7-2: Nội tâm của Yoon Seul




Ban nãy gặp anh Dong Gyu, em mới biết anh sẽ ra đảo Jeju. Đến lúc này mà Dong Gyu vẫn tận tụy với anh thật, dù lên thiên đường rồi xuống địa ngục chỉ cách nhau một bước chân. Anh ấy cũng nói, anh chẳng hề trưởng thành dù lớn đến đâu đi nữa. Dong Gyu không lẩm cẩm đến mức phải tìm đến cả em năn nỉ khẩn thiết như thế nếu không có việc gì nghiêm trọng. Phải, chính là Dong Gyu chứ không ai khác.

Anh là người làm em tổn thương, nhưng nhớ lại lúc chúng ta còn yêu nhau, Dong Gyu đã tìm đến và cố gắng thuyết phục em chia tay với anh không biết bao nhiêu lần. Anh ấy nói, tại em mà cổ phiếu của công ty anh bị rớt giá. Mỗi lần nghĩ lại, trái tim non trẻ của em đã đau khổ biết nhường nào. Khi ấy em đúng là một cô gái dễ thương, nhỉ!

Mấy hôm trước, anh Dong Gyu đến văn phòng tìm em với bộ dạng phờ phạc. Có vẻ vì anh mà anh ấy đã buồn phiền lo lắng rất nhiều.

- Việc quay MV lần này đành nhờ đạo diễn Yoon vậy.

- Ồ, thì ra anh đang tìm đạo diễn.

- Khó khăn lắm mới mời được đạo diễn mà vô duyên vô cớ anh ta lại từ chối…

- Vậy sao? Chắc là anh buồn lắm.

- Choi Woo Young, cái thằng không ra gì đó đã trốn thẳng đến đảo Jeju rồi. Tôi cũng mới biết hôm qua thôi.

- Đảo Jeju à? Anh ấy đến đảo Jeju làm gì?

- Tôi không biết. Cậu ta nói muốn đào tạo người mới, nhưng tên nhóc được chọn lại cố tình chọc tức cậu ta, thế là cậu ta nhất quyết phải tóm lấy thằng bé. Cậu ta là kiểu người muốn gì làm nấy, chẳng cần biết trước sau. Bây giờ nếu muốn phát hành album và công bố bài hát sớm thì bằng mọi cách, nội trong tuần sau phải tiến hành quay MV cho bằng được.

- Thời gian hơi cấp bách nhưng nếu giao cho em làm thì sẽ ổn cả thôi. Và chuyện giám đốc đang lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra đâu, anh cứ yên tâm.

Tò mò thật. Khi em xuất hiện trước mặt anh với tư cách đạo diễn MV thì phản ứng của anh sẽ như thế nào?

Bộ nhớ đặc biệt của Oska

Nhà riêng. 1 giờ trưa, thứ Sáu

Tôi đang ăn trưa thì Jong Heon đến, mang theo tin tốt lành. Cậu ấy nói đã lần ra dấu vết của Han Tae Seon. Thằng nhóc đang ở Sungsanpo trên đảo Jeju. May thật, nơi này nằm trong phạm vi dễ tấn công, phải mau đến đó dạy cho thằng nhóc kiêu căng một bài học mới được.

Sungsanpo, đảo Jeju. 4 giờ chiều, thứ Sáu

Han Tae Seon mặc đồ thủy thủ, đứng trên thuyền đánh cá và đang gỡ những con cá ra khỏi lưới.

- Không phải là anh đến tận đây để tìm tôi đấy chứ?

- Phải đấy. Đến tìm để đập cho cậu một trận thừa sống thiếu chết. Tại sao cậu lại cúp máy kiểu đó? Hỗn láo vênh váo quá thể!

- Anh không thấy tôi đang làm việc hay sao? Tôi bận lắm, biến đi.

- Cậu hãy nghĩ lại đi. Ai bận hơn chứ? Tôi là ngôi sao Hallyu đây này!

- Này, anh ngôi sao Hallyu quý tộc. Chẳng phải album vol 7 quan trọng với anh lắm sao? Khi chưa hết thời thì phải lo làm gì đó đi chứ, còn đứng đây lãng phí thời gian nữa à?

- Coi thằng nhóc nào đang nói kìa. Rõ ràng là biết tôi mà dám bảo không biết. Nói thật đi. Cậu là người hâm mộ của tôi đúng không?

- Đồ điên…

- Được thôi. Bao nhiêu? Cậu cần bao nhiêu thì sẽ hợp tác với tôi? Hay tôi cho cậu một tờ chi phiếu khống nhé?

- Tôi không có hứng thú, mà có thì cũng không làm với anh. Tôi đã nói rồi phải không, âm nhạc của anh là thứ rác rưởi.

- Này, cụ thể thì tôi dở ở đâu? Giọng hát? Giai điệu? Tiết tấu? Hay là lúc hát live?

- Giọng hát thì sao chép lại giọng Mỹ, chỉ đem chỉnh sửa một chút. Giai điệu toàn chạy theo dòng nhạc thì trường. Còn tiết tấu hả? Thu bằng máy tính trong phòng thu âm thì làm gì có cái gọi là tiết tấu? Còn nữa, hát live thì đều là hát nhép đúng không? Đã ghi âm sẵn trong phòng thu, sau đó hát nhép ngoài sân khấu. Không phải sao?

Tôi có thể thông cảm cho những người không biết tôi là ai. Nếu không biết, dù họ có nói “A, thuốc canxi Oscal à?” tôi vẫn có thể bỏ qua. Nhưng với những người biết rõ tôi mà còn coi thường tôi thì không thể nào nhịn nổi. Han Tae Seon chính là một kẻ như vây. Chắc chắn cậu ta là một trong những anti-fan của tôi. Nếu không thì cậu ta không thể nào biết nhiều về tôi như vậy. Đúng là một thằng nhóc nguy hiểm. Trong phút chốc, quyết tâm kéo bằng được cậu ta về hợp tác bùng lên như ngọn lửa.

Khách sạn The Seaes. 9 giờ tối, thứ Sáu

Tôi và Jong Heon ngồi trong xe, đợi đến khi Tae Seon làm hết việc trên thuyền đánh cá thì bám theo như điệp viên 007. Tôi còn tưởng mình phải nhịn đói đến chết ấy chứ. Tae Seon đến Seogwipo-si và vào khách sạn The Seaes. Cậu ta ban ngày thì đánh cá, đêm xuống lại làm ca sĩ, thật là cuộc sống hai mặt hoàn hảo. Từng câu từng chữ cậu ta nói đều đúng, cứ như hạng ma xó biết hết mọi thứ.

“Anh không phải là loại người có thể dạy dỗ được người khác. Anh chỉ muốn bản thân mình được tỏa sáng. Tôi không muốn là kẻ giúp anh nhận được sự chú ý. Hiểu chưa?”

Nhà hàng tại khách sạn The Seaes. 10 giờ tối, thứ Sáu

Tôi ngồi nghe Han Tae Seon hát. Đúng rồi, chính là cậu ta. Chính là giọng hát thiên thần mà tôi nghe được ở quán bar Cheongdamdong. Hành động và lời nói của cậu ta thì lạnh lùng mà sao giọng hát lại ngọt ngào đến thế.

Tôi đang say trong giọng hát của Han Tae Seon thì một người phụ nữ gợi cảm ở đâu đến gần, chắc là người hâm mộ của tôi. Những lúc thế này, bản tính không biết từ chối phụ nữ tự nguyện tỏ ra thật hữu dụng.

Sở cảnh sát thành phố Seogwipo. 12 giờ đêm, thứ Sáu

Kể từ hôm nay, thói quen không từ chối phụ nữ tự nguyện của tôi phải thay đổi thôi. Người phụ nữ lúc nãy chính là tình nhân của tên trùm băng đảng ở Seogwipo-si. Đụng độ loại này thật xui xẻo! Người bị đánh là tôi, người bị đưa vào đồn cảnh sát cũng là tôi. Điên mất thôi!