Khu Vườn Bí Mật

Chương 19-2: Cây cam của Ra Im




Đã một tuần trôi qua mà chẳng có giọt mưa nào, chỉ thấy tuyết rơi liên tục. Vì trông ngóng những cơn mưa mà cô có cơ hội nhìn lên trời nhiều hơn. Thậm chí cô còn nghĩ, không biết có nên làm gì đó tương tự như lễ cầu mưa không.

Ra Im đứng thẫn thờ bên cửa sổ nhìn lên trời như mọi ngày. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trên bàn reo lên. Tin nhắn của Jong Su gửi đến. Jong Su báo đoạn phim thử vai đã được thông qua và dặn cô bắt đầu luyện tập cho buổi thử vai ngay lập tức. Chuyện này cứ như giấc mơ vậy. Ra Im vui mừng đến nỗi khi chỉ còn một mình trong văn phòng của Joo Won, cô phấn khích nhảy tưng tưng. Nếu đang ở trường võ thuật thì cô đã ôm chầm lấy các anh em, và mọi người sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ra trò, nhưng giờ thì cô chỉ có thể chia sẻ niềm vui với một người duy nhất. Ra Im liền gọi ngay cho Joo Won.

- Đoạn phim thử vai của em được chọn rồi đấy. Họ nói em có thể tham gia buổi thử vai cuối cùng!

- Hả?

- Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Chúng ta phải xếp lại lịch luyện tập thôi. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải tập trung hết sức.

- Em đang nói gì vậy? Ý em là để anh tham gia buổi thử vai đó thật đấy à?

- Cả tuần này anh vẫn đang luyện tập đấy thôi.

- Cái đó... thì là... anh không muốn em buồn nên mới luyện tập, chứ làm sao anh tham gia buổi thử vai thật sự được? Nói chuyện gì nghe có lý hơn chút đi chứ. Không lẽ em thực sự nghĩ là anh có thể đậu được buổi diễn thử vai đó à?

- Không. Đâu phải em thi vì muốn được nhận. Dù chính em tham gia thì cũng chưa chắc đã đậu.

- Vậy thì vì cái gì?

- Vì em không thể ngồi yên không làm gì. Được đứng trong một trường quay thử vai như thế là ước mơ cả đời của em. Chỉ cần anh thay em đến đó đứng thôi cũng được rồi. Dù là vòng thử vai không được công bố, nhưng người tham gia có thể dẫn theo một người nữa vào cùng. Có thể đến xem một buổi thử vai như thế cũng đã là một kinh nghiệm quý giá rồi. Em nhờ anh đấy.

- Đây không phải việc mà cứ nhờ cậy vào ai đó là có thể toại nguyện. Anh rất hiểu cảm giác của em, nhưng anh không làm được đâu. Đến thang máy anh còn không dám đi nữa là.

- Anh không thể đi thang máy?

- Ừ, thật đấy. Được thôi. Nếu trước buổi thử vai chúng ta trở lại bình thường thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Chừng nào đến thì tính sau.

- Thật không?

- Ừ, anh sẽ tham gia. Nếu em nói không cần đậu cũng được. Em đã muốn đến đó đến thế, và đó còn là ước mơ cả đời của em nên anh sẽ làm. Biết đâu cứ cố rồi đến lúc đó lại có kỳ tích xuất hiện cũng nên.

- Cảm ơn anh.

- Nhưng anh có một điều kiện.

- Điều kiện?

Điều kiện mà Joo Won nói chính là việc cả hai dọn về sống cùng nhau. Nếu nghĩ kỹ thì, đơn giản chỉ là bản thân anh ấy muốn sống ở nhà mình thôi. Nhưng hiện giờ họ còn đang bị hoán đổi thân thể, nên đứng ở vị trí người thứ ba nhìn vào thì rõ ràng là Gil Ra Im dọn đến nhà Kim Joo Won sống còn gì. Vì lý do đó, cô không thể vui vẻ nhận lời Joo Won được. Vậy mà Joo Won chẳng thèm nghĩ trước ngẫm sau, cứ cứng đầu lôi kéo cô cho bằng được.

- Anh đang làm gì vậy?

Joo Won tay xách nách mang, lôi đồ đạc từ nhà Ra Im đến bày đầy ngay trước cửa biệt thự của anh. Hai cái va li to đùng, hai cái ba lô leo núi, thêm một túi giấy kềnh càng chứa đầy những món đồ linh tinh nữa. Tất cả đều là đồ dùng cá nhân của cô. Đến cả con mèo bông mà cô luôn ôm khi đi ngủ anh cũng mang tới. Hầu như tất cả vật dụng sinh hoạt của cô đều được chuyển đến đây. Ah Young mà biết chắc sẽ hoảng lắm.

- Anh đã bảo chúng ta sống chung mà. Chẳng phải đã nói hết rồi sao. Chuyển hành lý xong tay anh tê hết rồi này, xoa bóp cho anh đi.

- Này, nếu không phải giữ gìn nhan sắc vì buổi thử vai thì em đã cho anh một đấm rồi đấy.

- Em phải nói chuyện dễ thương một tí thì buổi thử vai mới suôn sẻ được chứ.

- Anh còn không quay về ngay đi?

- Vậy anh sẽ không tham gia buổi thử vai nữa.

- Này!

- Nhà chỉ có một chiếc giường thôi, ngủ chung nhé!

- Anh điên à?

- Vậy anh sẽ không đến buổi thử vai nữa. Phòng tắm cũng chỉ có một, cũng phải dùng chung thôi, đúng không?

- Anh muốn ăn đòn thật đấy à?

- Vậy thì anh sẽ không tham gia buổi thử vai.

- Muốn chết không?

- Từ giờ anh cũng sẽ không bắt em đi làm nữa. Anh đã gửi mail cho thư ký Kim rồi. Bắt đầu từ ngày mai các cuộc họp sẽ diễn ra tại nhà. Những buổi họp đó, chỉ dựa vào diễn xuất của em thôi thì không ổn. Nên kể từ giờ, chúng ta sẽ dính lấy nhau hai bốn trên hai bốn luôn.

- Ơ hay!

- A a, sớm làm vậy thì tốt biết mấy. Sao anh không nghĩ ra nhỉ? Anh đi tắm đây. Còn không đi theo à? Đã nói là sẽ tắm chung mà.

- Anh muốn ăn đòn luôn một lần đấy à?

- Vậy thì anh sẽ không tham gia buổi thử vai nữa.

- Này!

Trong lúc Joo Won vừa cười ha hả vừa bước lên lầu hai, Ra Im lôi con mèo bông trong túi giấy ra ôm vào lòng. Cô coi nó như người bạn thân thay cho cha mình. Cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày giỗ của cha cô rồi.

Ra Im nằm im ở phía bên kia giường, mắt nhắm tịt. Joo Won nằm nghiêng mình bên cạnh, chống khuỷu tay nâng đầu cao hơn. Hai người như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình nên chẳng ai nói gì. Bỗng Joo Won thì thầm vào tai cô:

- Đúng là càng nhìn càng thích!

Cô giật mình, che tai lại và nhảy phóc ra khỏi giường.

- Anh làm cái trò gì thế?

Joo Won thản nhiên cười rồi đáp:

- Anh vừa nói trông anh thực sự rất đẹp trai! Làm sao mà mọi người có thể bình thản nói chuyện với anh được nhỉ? Không phải là sẽ hồi hộp lắm sao?

- Đồ điên!!

Ra Im liếc xéo Joo Won rồi lại nằm lên giường.

- Anh chỉ kiểm tra xem em đã ngủ chưa thôi.

Cô cũng không thể ngủ được y như anh vậy. Cùng ở trong một căn phòng, cô cũng đã thấy tim mình đập loạn cả lên rồi. Giờ lại nằm cạnh nhau thế này, người cô như đông cứng lại, căng thẳng đến mức thở không nổi. Cô cố lấy lại bình tĩnh rồi hỏi:

- Có chuyện này em rất tò mò.

- Chuyện gì?

- Lọ thuốc trong phòng tắm... rốt cuộc là thuốc gì thế?

- Lọ thuốc nào?

- Nghiêm trọng đến mức anh phải giấu em à?

Joo Won không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Ra Im. Rồi cất giọng chậm rãi, anh nặng nhọc đáp:

- Em đã từng nghe đến chứng sợ không gian hẹp chưa?

- Là chứng bệnh khi ở nơi chật hẹp thì người ta sẽ cảm thấy bất an khó chịu phải không?

- Nếu chỉ cảm thấy bất an thôi thì khỏe quá. Anh không chỉ dừng ở mức bất an, mà là cực kỳ sợ hãi. Vì thế anh mới không thể bước chân vào thang máy được. Đứng trong đó, anh sẽ mất dần ý thức, hoặc khó thở dẫn đến co thắt huyết quản, nghiêm trọng hơn thì có thể bị tê liệt tim. Đây là bí mật. Chỉ mình em biết thôi đấy.

- Hèn gì lúc em đi thang máy mọi người đều rất kinh ngạc.

- Em từng đi thang máy sao?

- Lần đầu tiên chúng ta bị hoán đổi, vào ngày đầu tiên đi làm luôn. Vì em hoàn toàn không biết điều đó...

- Nhờ có em mà thường vụ Park chắc lại một phen rối loạn đầu óc. Làm tốt lắm. Có muốn anh cho gối đầu lên tay không?

- Đó là tay em!

- Con gái gì mà khô khan quá đi. Gối đầu lên tay anh ngủ đi này! Em có chịu quay mặt qua đây ngủ không hả?

Đêm càng khuya. Đến cả chim rừng và côn trùng cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có những ngôi sao được dính chặt trên bầu trời đen kia vẫn đang kín đáo rót vào tai nhau câu chuyện thầm thì đầy bí mật của đôi tình nhân, và bắt đầu giũ mình làm tan những bông tuyết bám dai dẳng.

Trước ngày thử vai, Ra Im đến trường võ thuật, cũng đã khá lâu rồi. Ra Im biết trong suốt thời gian qua, vì muốn cô được xuất hiện ở Hollywood mà Jong Su đã đổ bao nhiêu tâm huyết nên cô nghĩ trước khi đi thử vai, cô phải đến chào anh một tiếng. Cô nhớ cứ mỗi khi nói chuyện, Jong Su chính là chỗ dựa tinh thần cho cô.

- Ô, Joo Won giỏi kiếm tiền của chúng ta đến rồi hả?

Jeong Hwan đang luyện tập cùng các đồng nghiệp. Mọi người thấy Ra Im bước vào thì đều vui vẻ chào.

- Đạo diễn có trên văn phòng không anh?

Jeong Hwan ngạc nhiên một cách lộ liễu trước thái độ lịch sự lễ phép của Ra Im và chỉ tay ra ngoài đáp:

- Giờ đạo diễn đang ở ngoài trường quay mà. Sao cậu lại tìm đạo diễn vậy?

- Tại em cảm thấy bất an quá nên mới đến thôi.

- Joo Won lễ phép thế này còn làm tôi bất an hơn đấy.

Ra Im che miệng lại cười khúc khích.

- Vậy chắc bạn trai em đã gây ra nhiều tội lỗi lắm nhỉ.

- Bạn trai?

- À không có gì đâu. Em đi trước đây.

Jeong Hwan nói với theo Ra Im khi cô vừa quay lưng đi.

- Cậu có biết ngày mai Ra Im đi thử vai không?

- Em biết chứ. Hôm nay đoàn làm phim ở Hollywood đến rồi mà. Em vừa cầu vừa đợi mà chẳng thấy tí mưa nào cả. Em cũng sắp phát điên lên rồi đây.

- Mưa? Cậu nói gì vậy. Joo Won của chúng ta hôm nay sao thế nhỉ?

Ra Im cười gượng gạo, chào Jeong Hwan một lần nữa và ra khỏi trường võ.

Ngày hôm sau, rất nhiều người tập trung trước khu vực thử vai. Một đạo diễn nổi tiếng thế giới trực tiếp đến Hàn Quốc phụ trách tuyển trọn, nên chỉ cần tham gia buổi thử vai thôi cũng đủ để lên báo rồi. Joo Won vừa khởi động cơ thể vừa quan sát các nhân viên và những người tham gia chộn rộn ra vào. Có vẻ như anh ấy đang rất căng thẳng. Thấy Joo Won như vậy, Ra Im bỗng cảm thấy biết ơn và có lỗi với anh vô cùng. Cô liền lấy lon nước giải khát ra đưa cho anh.

- Ấm lắm đấy. Anh uống đi. Run lắm đúng không?

- Em đúng là cô gái kỳ lạ nhỉ? Anh mới là người làm người khác run đây này. Nhìn anh giống người đang căng thẳng lắm sao?

- Hôm nay trông cậy hết vào anh đấy. Vào trong thôi.

Ra Im cười nhẹ, vỗ lên vai anh như động viên. Đúng lúc đó, điện thoại Joo Won báo có tin nhắn đến. Là thư ký Kim. Anh ta nhắn đột nhiên chủ tịch đến công ty và nói Joo Won phải về công ty ngay.

- Ông tới khu trung tâm thương mại rồi. Nếu ông biết anh không đi làm thì sẽ có chuyện lớn cho mà xem.

- Vậy thì cứ có mặt là được thôi. Chắc khoảng một tiếng là được, giờ em đi ngay đây.

- Vậy anh thì sao? Không lẽ anh vào thử vai một mình?

- Em đi rồi sẽ quay lại ngay. Em cứ nói phải đến hội thảo kinh doanh là được đúng không? Dạo này cũng có nhiều buổi như thế mà. Đưa chìa khóa cho em.

- Em có làm được không đấy? Có chắc là không để lộ ra thái độ kỳ lạ không?

- Em làm được mà. Chẳng phải giờ em đang làm rất tốt sao. Bên ngoài lạnh lắm, anh vào trong đi. Em đi đây.

Ra Im cầm chìa khóa phóng nhanh đến bãi đỗ xe. Không hiểu sao cô cứ cảm thấy bất an trong lòng. Vừa khởi động xe, cô vừa ngước lên nhìn trời. Bầu trời hôm nay âm u khác thường, cô nhìn thấy một đám mây đen đang vần vũ. Lẽ nào trời đã thấu lòng cô mà cho mưa xuống? Nghĩ vậy, cô liền lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết. Rõ ràng bảng tin thời tiết vẫn báo không có mưa.

Về đến trung tâm thương mại, Ra Im hớt ha hớt hải chạy lên phòng giám đốc. Ông ngoại Joo Won vừa đến và đang ngồi đợi ở ghế xô pha. Ông vừa thấy Ra Im thì đã nổi cơn thịnh nộ.

- Rốt cuộc cháu có đầu óc hay không hả! Lần sau ông sẽ tới kiểm tra bất cứ lúc nào. Tới lúc đó cháu còn dám vắng mặt thử xem!

- Cháu xin lỗi. Ông về cẩn thận.

Ra Im không có thời gian để thở nữa, cô lại chạy như bay ra hành lang. Đầu óc cô chỉ nghĩ đến buổi tuyển chọn. Còn ba mươi phút nữa là đến giờ thử vai, mà mất đến mười phút mới ra khỏi trung tâm thương mại được. Điện thoại cô reo lên. Là Joo Won. Anh bảo cô hãy mau đến đi, ở đó một mình căng thẳng chết mất. Cô vừa nghe vừa bước ra khỏi phòng giám đốc, và bảo anh vào trường quay trước. Nhưng Joo Won lại kiên quyết nói sẽ đứng chờ ở ngoài đến khi nào cô tới thì thôi.

Ra Im nóng lòng chạy ngay đến chỗ thang máy. Thường vụ Park đang đứng trước thang máy với vẻ khó chịu ra mặt. Cô nhẹ cúi đầu chào, cất điện thoại vào túi rồi phấp phỏng đứng khẽ bấm thang máy. Thường vụ Park nở nụ cười bí hiểm, hỏi cô đang định vào thang máy hay sao. Tự nhiên Ra Im nhớ lại việc thường vụ Park đang lăm le chiếc ghế của Joo Won, cô liền nhếch mép cười và đáp:

- Trước đây tôi muốn tiếp kiệm năng lượng nên mới đi thang cuốn, nhưng do hôm nay có việc gấp.

- À vâng... vậy xin mời.

Nói xong, thường vụ Park quay lưng bỏ đi. Cô bỗng có cảm giác không yên tâm về ông ta. Nhưng việc đó lúc này không quan trọng nên cô cũng không để tâm nữa và bước vào thang máy. Cô đang thấp thỏm nhìn đồng hồ thì thang máy rung lên rồi đột ngột dừng lại. Ơ? Sao lại thế này? Dù ấn nút mở cửa hay nút khẩn cấp cũng không có phản hồi gì. Cô ấn mạnh vào nút khẩn cấp rồi hét lên.

- Này! Có ai ở đó không? Này! Này! Không có ai sao? Có người bị kẹt ở đây!

Nhưng ngay lúc đó, một cảm giác kỳ lạ xẹt qua người cô. Mọi thứ trước mắt cô dần dần chuyển thành màu trắng xóa. Đúng rồi! Chắc chắn thứ cô thấy trên trời lúc nãy là mây đen.

Cô từ từ mở mắt ra. Ra Im nhìn quanh một lượt. Cô đang đứng trước trường quay, những giọt mưa lạnh mùa đông thấm vào ướt hết cả áo trong của cô. Cô quên mất cả cái lạnh rét mướt, giơ cao hai tay như đón mừng cơn mưa. Cô đưa tay sờ loạn xạ khắp người mình và nhảy lên sung sướng. Giờ thì cô có thể trực tiếp tham gia buổi thử vai rồi.

- Mình quay về rồi... Mình đã quay về! Đúng là do mưa thật. Đúng là mưa mà!

Cô chạy về phía mái hiên của tòa nhà để tránh mưa. Được tự mình trực tiếp tham gia buổi thử vai, với cô vẫn như giấc mơ vậy. Cô định nói chuyện với Joo Won một lát rồi vào trong nên lấy điện thoại ra, khi ấy cô mới nhận ra đó không phải điện thoại của cô. Thang máy!

Lúc này cô mới nhớ ra, chỉ vài phút trước thôi cô vẫn còn đang ở trong thang máy. Cô cũng nhớ Joo Won có chứng bệnh sợ không gian hẹp. Cô áp điện thoại lên tai với gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.

- A lô? A lô! Kim Joo Won! A lô!

- Anh... đã nói... không... không được... đi... thang... thang máy... mà...

Tít tít tít tít...

- A lô! Kim Joo Won! Kim Joo Woooon!!

Nội tâm của Yoon Seul

Đối với em, anh là một người rất đáng ghét, nhưng thật lòng, em chẳng hề ghét anh chút nào.

Em không những không thể vứt bỏ tình cảm dành cho anh, ngược lại, em ngày càng luyến tiếc.

Nhưng dù có hối hận bao nhiêu, đau khổ đến mức nào, em cũng không còn được nghe câu an ủi động viên từ anh nữa rồi.

Càng tiến về phía trước, khoảng trống trong lòng em càng thu hẹp.

Như ly rượu soju? Hay như chiếc tách trà?

Nếu có không gian nào nhỏ hơn thế, thì đó chính là khoảng trống trong trái tim em.

Sợ bị tổn thương nên lúc nào em cũng thấp thỏm lo âu, để rồi ghét bỏ những tính toán ngu ngốc của bản thân mình.

Đêm qua, trước khi đến nhà anh, em đã đi lang thang một mình không biết bao lâu.

Trái tim thì đã dừng trước nhà anh, chờ đợi, nhưng cơ thể lại chẳng thể di chuyển được.

Anh có biết tại sao không? Vì em sợ lại bị tổn thương.

Buồn cười nhỉ?

Em chẳng phải cô gái trẻ trung tuổi hai mươi, nhưng sao lại sợ hãi như thế này?

Vừa thấy anh ngồi một mình trong văn phòng, lặng lẽ mở gói bánh quy được fan tặng, nước mắt em suýt tuôn trào. Anh có biết vì sao không?

Không phải vì trông anh thật đáng thương. Vì em thực sự cảm thấy có lỗi với anh. Trong lúc anh đau khổ mệt mỏi, em chỉ biết đến những phiền muộn của mình, chỉ nghĩ đến những toan tính của bản thân em mà thôi.

Em xin lỗi. Anh. Hãy cố lên.

Bộ nhớ đặc biệt của Oska

Văn phòng. 2 giờ chiều, thứ Sáu

Những người hâm mộ của tôi vẫn không chịu hoàn lại vé buổi diễn. Họ nói vẫn tin và chờ đợi một Oska mới, dẫu chỉ là một kẻ nói dối hóa thành quân lừa đảo. Trong hai ngàn người, có một trăm ba mươi hai người đã hoàn vé, số còn lại thì nói vẫn sẽ đợi Oska. Tôi là một kẻ bất tín, một thằng đối xử tệ bạc với phụ nữ, vậy mà họ vẫn nói sẽ luôn luôn tin tưởng tôi.

Lẽ ra đây là lúc tôi phải thấy cảm động, nhưng tại sao tôi chỉ cảm nhận được nỗi đau buồn nhức nhối?

Hội trường biểu diễn. 7 giờ chiều, thứ Sáu

Anh Dong Gyu báo đã hủy buổi diễn và nhận số tiền còn lại. Nhìn gương mặt buồn bã của anh ấy, tôi thấy sự áy náy như đang cào nát ruột gan mình.

- Xin lỗi anh.

- Thằng này, ai sống trên đời cũng gặp phải chuyện này chuyện kia thôi. Dù sao mọi sự cũng đã rồi, nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi ba ngày đi.

- Xin lỗi anh. Thực sự xin lỗi anh.

- Gì mà xin lỗi. Lấy lại tinh thần đi. Giáng sinh mà tên nhóc này!

Văn phòng. 10 giờ tối, thứ Sáu

Tôi ngồi thẫn thờ một mình, mở hộp bánh quy mà người hâm mộ gửi tặng, cảm thấy cực kỳ hổ thẹn. Bỗng cánh cửa bật mở, Seuli bước vào.

- Em lo cho anh nên mới đến xem sao. Em nghĩ có ai đó ở bên vẫn tốt hơn ở một mình. Vì hôm nay là Giáng sinh.

Lẽ nào cô ấy là món quà mà ông già Noel gửi đến tôi?

Nhà riêng. 5 giờ chiều, thứ Hai

Joo Won và Ra Im hoán đổi thân thể cho nhau. Đây cũng không phải là lần đầu. Hai đứa này, phải kể chuyện gì dễ tin hơn một chút để người ta còn biết đường gật đầu chứ, nói như thế này thì biết phản ứng ra sao đây? Tôi biết Kim Joo Won là thằng điên, nhưng lẽ nào đến cả Gil Ra Im cũng bị lây nhiễm rồi?

Tôi không muốn nghĩ Gil Ra Im - cô gái đã dạy tôi leo núi, dù chỉ trong một thời gian ngắn - là người điên, nên tạm thời cứ tin lời họ cái đã.

Văn phòng. 8 giờ tối, thứ Ba

Tôi và anh Dong Gyu ngồi đối diện, cùng nhau liệt kê những sai lầm của Oska để gửi lời xin lỗi. Chúng tôi đã quyết định sẽ gắn sao theo mức độ nặng nhẹ những việc làm sai trái mà tôi từng gây ra. Nhìn vào cái danh sách ấy, chính tôi cũng phải thốt lên ngạc nhiên khi khám phá ra một Oska mà bản thân chưa từng biết.

- Em từng gây sự với cả đạo diễn của Inkigayo[1] luôn à? Lúc nào vậy?

[1] Chương trình ca nhạc của đài SBS.

- Lúc ra album vol 6 đấy, cậu hứa sẽ biểu diễn vào buổi phát sóng đầu tiên ở Inkigayo, nhưng rốt cuộc lại chạy đến nơi khác làm người ta tức điên lên.

- Vậy nên ông ta mới từ chối, không cho em biểu diễn giới thiệu album vol 7 à? Chu choa, nhỏ mọn thật đấy.

- Họ nói đã để Big Bang diễn cuối cùng rồi, vậy mà cậu còn từ chối hai tuần liền nữa.

- Cái gì? Em đã từng gây gổ với Big Bang nữa sao? Đúng là háu đá thật đấy.

- Này, nhưng sao cậu lại muốn xin lỗi hả?

- Để trở về với Seuli.

- Hả?

- Dù hiện giờ đang là Joo Won, nhưng khi Ra Im là Ra Im, cô ấy đã nói với em rằng, nếu em không phải người anh lớn hơn cô ấy mười tuổi thì chắc bây giờ em khoảng mười bảy tuổi. Em muốn sửa sai, xin lỗi, nhanh trở thành người lớn và trở về bên Seuli.

- Cậu đang nói gì vậy?

- Xem nào. Tội lỗi ở mức cao nhất, năm sao, đối tượng cần xin lỗi có tổng cộng hai người, là Choi Dong Gyu và Yoo Jong Heon ư?

- Danh sách này rõ là chuẩn của chuẩn, đánh giá công bằng quá còn gì, đúng không?

- Đúng vậy. Suốt thời gian qua, hai người đã phải chịu nhiều cực khổ vì em, thật lòng xin lỗi hai người. Từ giờ em sẽ không để cả hai thiệt thòi nữa. Nếu có một điều ước, em mong đến hai mươi năm sau, anh và Jong Heon vẫn là người sắp xếp lịch biểu diễn cho em. Coi như hai người đã chấp nhận lời xin lỗi của em rồi đấy, nhé?

Văn phòng tại đài truyền hình. 4 giờ chiều, thứ Năm

Kết quả của những lời “xin lỗi” đã bắt đầu xuất hiện. Ở hiền gặp lành, sống lương thiện thì sẽ được báo đáp. Sao trước đây tôi không biết điều này nhỉ.

- Bốn năm trời làm đạo diễn của chương trình âm nhạc, đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời xin lỗi như thế đấy. Chưa có ca sĩ nào trực tiếp xin lỗi thay vì nhờ quản lý cả. Vì vậy, cuộc gọi hôm qua khiến tôi rất cảm động.

- À vâng. Tôi là người làm gì cũng xuất sắc mà.

- Hôm nay tôi muốn gặp anh vì tôi hiện đang có một thông tin có lợi cho anh. Tôi biết chuyện này cũng khá lâu rồi nhưng chẳng có lý do gì để nói cho anh hết. Tuy nhiên, sau chuyện tối qua thì đủ lý do rồi.

- Thông tin gì thế ạ?

- Nữ tác giả của bản nhạc đạo làm anh điêu đứng vì tin đồn đấy. Theo tôi thấy thì cô ta không chỉ bán mỗi bản nhạc đó cho anh, mà đã bán cho rất nhiều ca sĩ khác để nhận tiền. Trước khi anh bị lộ ca khúc trên mạng thì cũng đã có người thu âm bài này rồi. Anh thử tìm gặp những người ấy xem sao. Biết đâu sẽ tìm được thông tin hữu ích.

- Ha! Thật không? Đó là ai vậy?

- Là Cherry.

- Gì cơ? Cherry à? Cherry của “Ticker to The Moon” ấy à?

Quán cà phê. 7 giờ tối, thứ Năm

Nhờ sự giúp đỡ của đạo diễn chương trình âm nhạc mà tôi đã hẹn gặp được Cherry ở quán cà phê trước đài truyền hình.

- Em đã nghe hết rồi. Anh cần sự giúp đỡ của em đúng không? Nhưng làm sao bây giờ? Em rất ghét những người tên bắt đầu bằng chữ “O”. Oska, Oh Seung Ah.

- Anh cũng không thích những người tên “Che” đâu. Cherry, Chae Rim...

- Anh đến nhờ vả người ta mà thái độ thế đấy à?

- À, xin lỗi. Em cũng mua ca khúc từ cô ta phải không?

- Ừm. Em nói muốn thành ca sĩ và nhờ cô ta tìm giúp một ca khúc, thế là cô ta đưa em bản nhạc này. Em vừa ghi âm xong xuôi hết thì xuất hiện vụ lộ nhạc của anh. Nghe thử, em thấy bài hát đó giống y của mình. Nếu anh không vướng phải chuyện này trước thì chắc em cũng tự bôi tro trát trấu vào mặt mình rồi. Ngày mai, văn phòng bên em sẽ đưa tin về chuyện này, hy vọng anh cũng lấy lại được danh dự. Em đi đây.

- Ừ, cảm ơn em nhé. Anh sẽ mời em ăn cơm. À không, sẽ tặng em một chiếc túi.

Văn phòng Seuli. 6 giờ tối, thứ Sáu

Tôi đã xin lỗi hết tất cả những người có trong “Danh sách xin lỗi của Oska”. Có những người chấp nhận lời xin lỗi, cũng có vài người phản ứng kiểu như tôi là thằng điên. Tôi vừa thấy biết ơn họ, vừa hối tiếc. Rồi cũng đến người cuối cùng, Seuli. Tôi mua một bó hoa hồng mang đến văn phòng cô ấy. Tôi đã sẵn sàng nhận lỗi, dù có phải quỳ xuống mong cô ấy tha thứ.

- Anh đã nhớ ra tất cả. Tại sao em bị tổn thương, tại sao em lại từ chối lời cầu hôn của anh, tại sao em bất ngờ xuất hiện để khiến anh đau khổ... anh đã hiểu hết rồi. Nỗi day dứt làm anh ăn ngủ không yên, cảm thấy có lỗi với em vô cùng. Anh giận bản thân mình, giận đến mức chỉ muốn chết đi. Tội lỗi anh gây ra lớn đến mức này, dù có quay ngược thời gian anh cũng không thể xóa bỏ. Không ngờ câu nói không thật lòng đó lại làm em tổn thương đến vậy. Lúc đó anh vẫn còn quá trẻ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Anh đã tự mình đánh mất em mà không hề biết. Anh xin lỗi. Anh có lỗi với em nhiều quá... đến ngay câu xin lỗi cũng... Anh xin lỗi!

- Em cứ tưởng em là một người xấu xa và đáng ghét, nhưng xem ra không phải rồi. Em không thích dáng vẻ hối lỗi này của anh. Rất đáng thương.

Nói rồi Seuli rơi nước mắt, lại là những giọt nước mắt vì tôi. Seuli, món quà Giáng sinh của tôi, cô ấy đã chấp nhận lời xin lỗi. Cuối cùng tôi đã tìm lại được tình yêu của cô ấy. Có lẽ đây chính là kỳ tích mà những lời nói chân thành mang lại.