Khu Vườn Bí Mật

Chương 1-2: Nội tâm của Yoon Seul




Hôm nay, em đã gặp em họ anh. Thì ra anh ấy là người thú vị như vậy. Quả nhiên, dòng máu lúc nào cũng trung thực. Xét mọi mặt, anh ấy có nhiều điểm giống anh. Lòng tự tin tràn đầy, chẳng quan tâm đến đối phương, sẵn sàng nói như tát nước vào mặt người khác hoặc cư xử lạnh nhạt.

Mười năm trước, nhờ anh mà em đã học được rất nhiều điều. Có lẽ vì vậy, khi đối mặt với Kim Joo Won, một người rất giống anh, em cảm thấy dễ dàng hơn. Hôm nay, em đã có một buổi xem mắt với anh ấy. Anh cũng biết là điều kiện nhà em chẳng thua kém gì gia đình anh mà. Em đã suy nghĩ rất nhiều, nên tiếp cận thế nào, trả thù thế nào. Anh sẽ dính vào cái bẫy em giăng ra hay là sẽ tránh được, điều đó đến giờ vẫn là ẩn số.

Một cô gái như em, đối với anh chỉ là cơn gió thoảng, mọi kế hoạch của em đều trở nên vô ích, không mảy may tác dụng. Nhưng dù chỉ chiếm được một góc nhỏ ở đâu đó trong trái tim anh thôi, em sẽ trả thù. Em mong muốn trả thù bằng chính trái tim đầy sợ hãi và run rẩy của mình. Em đến xem mắt Kim Joo Won trên một con đường có những hàng cây xanh gần bảo tàng mỹ thuật. Đó chính là nơi anh và em từng hẹn hò, cũng là nơi mà em luôn muốn cũng anh đến. Mỉa mai thay, nó lại trở thành chỗ xem mắt giữa em với em họ anh.

Em nghĩ, biết đâu, ông trời cũng ủng hộ em thì sao!

Đột nhiên em nhớ lại câu chuyện vừa nói với Joo Won. Có lẽ mong muốn trả thù đã hối thúc em thăm dò anh ta bằng một câu hỏi, “Anh nghĩ gì về một cuộc hôn nhân không có tình yêu, chỉ có điều kiện trao đổi qua lại?” Anh ấy dường như chẳng đắn đo gì, đáp ngay, “Tình yêu ư? Đương nhiên điều đó cũng quan trọng với một số người. Tại căn bệnh hoóc môn mà nhiều người mê muội không màng đến gia cảnh, học vấn, năng lực, thậm chí là không thông hiểu nhau, điều kiện cũng không phù hợp, nhưng vẫn bất chấp hết để đổi lấy việc môi kề môi, cô nghĩ vậy là đúng à?”

Anh ấy trả lời như thế đấy. Giọng điệu đầy công kích nhỉ! Có lẽ vì không lường được rằng mình sẽ phải nhận một câu trả lời như vậy, nên em bị anh ta tấn công mà không hề phòng bị. Em cũng chẳng đau buồn. Suy cho cùng, Kim Joo Won không liên quan gì đến em cả. Và dù là ai đi nữa thì người đó cũng không có khả năng khiến em đau khổ được như anh. Chỉ là việc tiếp cận anh thông qua Kim Joo Won không dễ như em đã nghĩ, vô thưởng vô phạt.

Mặt khác, em cảm thấy Joo Won thật đáng thương. Quan niệm “tình yêu là căn bệnh hoóc môn” khiến em vừa thấy tội nghiệp, vừa tò mò về con người ấy.

Còn anh, anh nghĩ tình yêu là gì?

Bộ nhớ đặc biệt của Oska

Phòng làm việc. 11 giờ sáng, thứ Ba.

Tôi đang tranh luận với anh Dong Gyu về việc quay video nhạc cho album vol 7. Anh ấy muốn thực hiện video này ở trong nước, còn tôi lại nhất quyết phản đối.

Tôi đã nói với Dong Gyu rằng, ngôi sao Hallyu Oska có một không hai trên đời này lại phải quay video âm nhạc với bối cảnh trong nước mà nghe được sao. Vị trí như thế mà lại nói rằng không liên hệ với đạo diễn, đúng là chuyện phi lý.

Rõ ràng anh ấy đang giả vờ một cách vô nghĩa.

Rốt cuộc thì tại sao mấy cái tên đại diện cho đạo diễn không chịu làm việc với mình chứ? Ngoài việc đánh một ngôi sao Hollywood, một lần ném bản tóm tắt vào mặt đạo diễn Choi của đài SBS thì tôi đã làm gì nên tội đâu.

Một quán bar ở Cheongdamdong. 7 giờ tối, thứ Ba.

Không hiểu sao Kim Joo Won lại bảo sẽ mời tôi vài ly. Trên đường đến quán bar tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Có thể là sinh nhật tôi? Hay là sinh nhật nó? Thất tình thì sao nhỉ? Hoặc thằng đó – nó có bạn gái mà tôi không biết? Không đâu, nếu Joo Won quen cô nào thì mạng tình báo của tôi đã đánh hơi được rồi. Nói tóm lại, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi tính khí trẻ con của tên nhóc này. Đến quán rượu được mười phút, tôi đã rút ra một kết luận không sai vào đâu được.

Lúc còn nhỏ, tính tình của Joo Won khác hẳn. Chỉ từ khi tiếp quản trung tâm thương mại, nó mới trở mặt biến thành một đứa ma mãnh, xảo quyệt.

Bảo tôi gia hạn hợp đồng làm người mẫu cho Trung tâm Thương mại LOEL ư? Hừ, đúng là nực cười. Tưởng một ly rượu ngoại là thuyết phục được tôi chắc? Thiên hạ đệ nhất ngôi sao Hallyu Oska, Choi Woo Young này, mà bị lừa dễ dàng như vậy à?

Nó dám tuyên bố rằng mất tiền không quan trọng, vì nó có nhiều tiền chứ gì? Rồi còn ra lệnh này nọ buộc tôi phải tự lo liệu cho chính lòng tự tôn của mình. Lẽ nào, nó xem người anh này là một tên thua cuộc dễ dàng vậy sao? Thằng hỗn láo.

Một quán bar ở Cheongdamdong. 8 giờ tối, thứ Ba

Ồ, cảm giác này, phải diễn tả thế nào nhỉ? Hôm nay, tôi đã được nghe một giọng hát đến từ thiên đường.

Văn phòng. 2 giờ trưa, thứ Tư

Để liên hệ với đạo diễn, anh Dong Gyu phải chạy tất bật hết chỗ này đến chỗ khác. Jong Heon thì bận tối mắt tối mũi với việc sắp xếp quà từ fanclub gửi đến, còn tôi – Oska, đang nhâm nhi cà phê một cách thảnh thơi. Đó là chuyện trước khi cú điện thoại của người kia gọi đến.

Park Chae Rin. Trên gường thì như một con gấu làm người ta cuồng si, nhưng khi tôi đề nghị chia tay, cô ta chẳng khác gì một con cáo. Tôi biết cô ta định uy hiếp tôi bằng việc công khai với phóng viên những tấm ảnh giường chiếu.

Cô nàng ngây thơ nào biết được, ngay từ đầu cô ta đã là nhân vật chính của bộ phim này. Cũng nhờ miếng mồi nhử của tôi cả. Cô ta chỉ biết dương dương tự đắc mà chẳng nhớ đến những ngày mới tập tễnh vào nghề diễn viên. Phải dạy cho ả đàn bà lăng loàn này một bài học mới được.

Vì thể diện của Oska tôi đây không thể trực tiếp xuất hiện, kế sách cuối cùng là đành đưa Joo Won ra mặt thay. Nếu nó muốn giải quyết xong việc ký lại hợp đồng với khu thương mại thì nó sẽ phải xử lý êm xuôi vụ việc thôi.

Trước bệnh viện Hallim. 9 giờ tối, thứ Bảy

Khoảng hơn 4 giờ chiều, Joo Won gọi điện đến. Nghe xong, tôi sốc đến mức suýt té ngửa. Tôi chỉ yêu cầu làm sao cho Chae Rin không tham dự phỏng vấn là được, vậy mà bây giờ, có vẻ như nó đã nhầm Chae Rin với một cô gái chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Nói chuyện với Joo Won xong, tôi vội vã chạy đến khách sạn nó đang ở nhưng chẳng thấy đâu. Đã vài tiếng trôi qua mà vẫn không liên lạc được.

A, thật là sốt ruột chết mất, người chưa từng trải qua những việc thế này sẽ không cách nào hiểu được đâu. Đây là chuyện tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Đặc biệt hơn, tôi đã tin tưởng nhờ cậy nó với tư cách là anh em chung dòng máu, vậy mà nó không biết đã làm tôi lo đến phát điên hay sao?

Vào khoảng 8 giờ tối, Joo Won lại gọi điện cho tôi và bảo đang ở bệnh viện. Nó chẳng thèm giải thích một lời nào, chỉ bảo đang ở bệnh viện và để sau sẽ kể về việc đã xảy ra. Thằng phá hoại. Việc gì gấp thì phải ưu tiên giải quyết trước chứ. Không còn cách nào khác, tôi vội vã chạy đến nơi nó nói.

Jon Won đang tranh cãi hay thương lượng gì đó với một cô gái ở cửa bệnh viện. Gương mặt trẻ trung và đường nét thanh tú. Tôi ngờ ngợ, cô gái có ánh mắt trong sáng rất đẹp này trông quen quen. Gil Ra Im, diễn viên đóng thế cho vai chính. Đúng rồi, tên cô ấy là Gil Ra Im, một cô gái mà ánh mắt cũng đặc biệt như cái tên vậy.