Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

Chương 9




*

Nếu bảo chỉ là tin đồn thì cũng không phải, vì hôm đó đúng là có 7 thằng kéo đến thật. Hình như vậy. Hình như là chuyện xảy ra hồi tôi học lớp 12.

“Có cần phải nói là đánh thắng không ta?”

Đúng là tôi có đánh nhau với bọn đó thật. Dù vậy cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là ở mức độ bọn trẻ ở tuổi đó hay gây gổ đánh lộn với nhau mà thôi. Đã thế, đang đánh dở thì chú bảo vệ chạy tới nên cũng nhanh chóng kết thúc luôn.

Tuy vậy, tôi đã hạ gục được ba thằng, vậy nên cũng coi là thắng chăng? Hồi đó đúng là sức lực tràn trề thật.

– Tiền bối cũng thắng cả Tak Joon Kyung ạ?

Cái này cũng là ý hỏi có phải tôi đã đánh cậu ta hay không thì phải?

Tôi gãi đầu gãi tai suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Kiểu gì đi nữa thì làm sao tôi lại đi đánh trẻ con được chứ. Mặc dù tất nhiên cũng chẳng thể nói là tôi chỉ dùng lời lẽ để thuyết phục, và sự thật đúng là tôi cũng vô tình làm cho bọn trẻ thấy sợ hãi.

“Sao cậu lại nói chuyện thắng thua gì nữa vậy?”

– Nếu không phải thế thì tại sao Tak Joon Kyung lại đi xin lỗi em? Tất cả bọn nó đều nói với em là tiền bối giỏi đánh nhau lắm.

“Cứ mở miệng ra là nói chuyện đánh đấm nhỉ. Tôi có tới mấy cái chứng chỉ võ thì cỡ như học sinh cấp 3 đương nhiên là tôi dẹp được rồi. Có sự chênh lệch quá rõ về thời gian học mà.”

Tôi có tới cả chục năm tích lũy kinh nghiệm, giờ lại bảo đi cạnh tranh ngang hàng với bọn tuổi teen thì đúng là bất hợp lý. Hơn nữa, thể lực của tôi bây giờ cũng đang là thể lực của tuổi 19.

– Tiền bối chỉ hơn em có mỗi một tuổi, sao cứ suốt ngày ca cái bài khoảng cách tuổi tác vậy ạ?

“Cậu cứ thử lên lớp 12 mà xem. Thấy khác ngay.”

Tôi nói vu vơ cho qua như thế nhưng Cha Yeo Woon thở ra một tiếng đầy vẻ không hài lòng. Thật trẻ con một cách lạ lùng, và vì thế thật là dễ thương.

– Dù sao thì tiền bối cũng chẳng chịu trả lời cho đàng hoàng, vậy nên thôi bỏ đi. Em ngủ đây.

“Cha Yeo Woon, cậu không dỗi đấy chứ?”

– Sáng em phải đi tập sớm nên giờ em phải ngủ đây.

Mới lo tang lễ cho bà được vài ngày mà xem ra cậu ấy đã phải quay lại tập ngay rồi. Vận động viên chỉ cần nghỉ một tuần là có thể sa sút phong độ nên chuyện này là lẽ đương nhiên, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy thương.

“Tập vừa phải thôi. Chú ý giữ gìn sức khỏe.”

– … Những lúc thế này cũng vậy, tiền bối nói y như bà cụ ấy.

“Hả? Này, dù vậy đi nữa sao lại so với bà cụ chứ…”

Tôi còn chưa kịp khiếu nại xong thì điện thoại đã cúp luôn.

“A, cái thằng nhóc con này.”

Tôi còn đang nhìn cái điện thoại đã bị cúp máy mà lẩm bẩm thì có phản ứng hiện lên ở một góc khác.

[Đang đo độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]

Đột nhiên ở ngay đây sao?

Dù vậy, thông báo đã hiện ra nên lúc này tôi tràn đầy mong đợi.

Liệu kết quả ra sao nhỉ? Có khi nào… Lần trước đã tăng một phát từ -20 lên hẳn -10, vậy lần này có khi nào đột nhiên lên thẳng 0 luôn chăng? Nếu vậy thì ngay ngày mai đã có thể cùng cậu ấy đến trường rồi.

[Độ yêu thích -7]

Như cười nhạo vào sự mong đợi của tôi, con số tiếp theo lạnh lùng hiện lên.

“Giờ thì độ yêu thích tăng lên được mỗi 3 thôi à?”

Keo kiệt, keo kiệt quá đó. Cậu cành cao thật đấy, Cha Yeo Woon.

Tôi đang ngồi cười như mếu bó tay thì đột nhiên ting một tiếng, bên tai tôi vang lên âm thanh quen thuộc rồi một thông báo hiện lên.

[Nhiệm vụ: Làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]

Tới đây thì vẫn là thông báo quen thuộc như mọi khi. Nhưng thông báo không dừng lại ở đó. Một dòng nữa tiếp tục hiện lên.

[Hình phạt: Cái chết]

“Hử?”

Phía dưới lại hiện thêm một dòng nữa.

[Thời gian còn lại: 300 ngày]

“Hử?”

“Gì vậy?”

Tôi kinh ngạc đưa tay về phía cái ô cửa sổ thông báo lơ lửng trước mặt. Tất nhiên là tay tôi xuyên thẳng qua cái thông báo đó, như thể đang chạm vào một hình ảnh được chiếu trong không trung.

“Chết ấy hả?”

Giờ là tháng Tư, 300 ngày nữa nghĩa là 10 tháng nữa. Vậy là vào khoảng tháng Hai.

Đúng là không thể hiểu nổi, tôi nửa cười nửa mếu thở dài đánh thượt. Gì đây vậy trời.

Giờ thì tôi thành kẻ sắp chết rồi sao?

*

[Độ yêu thích hiện tại: -7]

Cha Yeo Woon thấy lạnh.

Như mọi căn phòng tầng thượng, căn nhà nơi Yeo Woon sống cũng mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng. Đúng kiểu bên ngoài mà lạnh thì bên trong nhà còn lạnh hơn, bên ngoài mới bắt đầu nóng thì bên trong đã như cái lò.

Đầu tháng Tư, căn phòng tầng thượng lạnh ngắt. Đêm đến gió lùa, phải quấn chăn kín mít mà ngủ.

Ngôi nhà trước đây có hai người, giờ chỉ còn một người nên có vẻ còn lạnh hơn nữa. Lo cho Yeo Woon vốn dễ bị lạnh nên hồi trước, bà luôn lo chuẩn bị tất len với chăn điện cho cậu.

Cái chăn điện rẻ tiền đã hỏng từ mấy tuần trước, mà hôm nay gió rất mạnh. Yeo Woon trải hai lớp chăn chuẩn bị đi ngủ.

“Chúc bà ngủ ngon.”

Yeo Woon nhìn ảnh mà nói với bà, sau đó trùm chăn lên. Không có câu trả lời, sự tĩnh lặng khiến cậu cảm giác càng lạnh hơn.

Đang nằm co ro trong chăn thì điện thoại của cậu rung lên. Có tin nhắn Kakaotalk từ một trong những cái tên lưu trong danh bạ ít ỏi của cậu.

Người gửi hiện lên trên ô cửa sổ thông báo. Tiền bối Tae Myung Ha. Sau khi xin được số ở phòng giáo vụ rồi, cậu vẫn cứ nghĩ mãi sao mình lại đi lưu số của người này chứ. Tại sao tự nhiên lại làm tới mức này? Cứ nghĩ đến hình ảnh anh ấy chạy trốn là cậu lại nóng gáy.

[Yeo Woon à, ngủ ngon nhé ^ ^]

Dưới tin nhắn chúc ngủ ngon là một cái sticker động vật đang đắp chăn ngủ.

“Thỏ? Chẳng hợp với anh ấy tẹo nào luôn.”

Nhìn cái sticker mà Yeo Woon bật cười. Anh ấy như vậy mà lại ngồi chọn thứ gì đó dễ thương để gửi cho cậu, nghĩ tới là lại thấy buồn cười.

Im lặng nhìn cái màn hình phát sáng trong bóng tối một lúc, Yeo Woon từ từ nhắm mắt lại. Cái chăn điện lót dưới lưng thấy ấm hơn lúc nãy.

Có lẽ cũng không tệ.

Ít nhất cậu cũng có một người chúc cậu ngủ ngon.

*

Âm 7.

Đúng là một con số rất mơ hồ.

Một con số tạo cảm giác như có thể xảy ra chuyện xấu mà cũng có thể không, và mặc dù có vẻ sẽ không có chuyện gì ghê gớm nhưng cũng chưa thể yên tâm được.

Còn vụ “chết” là chết theo đúng nghĩa đen phải không? Nếu như chết ở thế giới này thì sẽ ra sao nhỉ?

Sẽ quay trở về thế giới ban đầu? Cũng có khả năng đó, nhưng tôi không muốn đem thân ra làm thí nghiệm đâu.

“Cái chết” – hai tiếng đó nghe thật tàn nhẫn. Dù gì đi nữa, chết kiểu thử nghiệm thì cũng thật là…

Hơn nữa, cứ coi như thật sự có thể quay trở lại đi nữa, thì tôi cũng không thể cứ bỏ Cha Yeo Woon lại mà đi như vậy.

“Haiiii…”

“Cứ thở dài là phúc lộc bay hết đấy.”

“Không phải phúc lộc, mà cái mạng của cháu bà sắp bay luôn rồi đây bà ơi.”

Bà bảo tôi là con người mà tự nhiên thay đổi nhiều quá là gở chết – có lẽ nào câu nói này là điềm báo chăng? Suốt ngày đi xem bói nên giờ bà cũng linh theo rồi chăng? Tôi ngồi nghệt mặt ra mà nghĩ đủ thứ linh tinh như vậy. Bà nhăn mặt bảo.

“Sao đang ăn cơm mà lại nói mấy câu phỉ phui cái miệng thế hả?”

Cứ thế này có khi bị bà cho mấy cái thìa vào đầu mất, tôi vội vàng xúc cơm ăn. Hôm nay cơm tôi nấu cũng thật ngon. Quả là bõ công lăn lưng vào bếp mà nấu nướng.

“Bà bảo mối tình đầu của bà là ông đúng không?”

“Tự nhiên lại nói linh tinh gì nữa vậy hả?”

“Vào thời điểm nào, hay khoảnh khắc nào mà bà phải lòng ông vậy? Cái lúc mà đùng một cái, bà quyết tâm phải lấy bằng được ông, lúc mà bùm một tiếng, tình cảm của bà tăng vọt lên ấy… là khi nào vậy?”

Cái gì không biết thì cứ hỏi người lớn xung quanh. Hồi nhỏ tôi đã được dạy như thế, trước hết cứ hỏi thử xem sao.

Cứ tưởng bà sẽ lập tức bảo tôi bớt nói nhảm đi, nhưng nhắc đến ông một cái là mắt bà dịu xuống.

“Hồi Chiến tranh hai miền, để gặp bà mà ông cháu đã lội ngược dòng người tị nạn tới đứng bên hàng rào nhà bà đấy thôi.”

“Hồi Chiến tranh ấy ạ?”

“Hồi đó, quân lính vừa xuống tới đầu làng bà nên tình hình gay go lắm. Bà còn nghe nói ở làng trên, đồng chí của bác cả nhà bà bị bắn chết nữa đấy.”

“Ra là bị bắn chết ạ.”

“Thế rồi ông cháu hôm đó sớm tinh mơ đứng bên hàng rào mà nắm tay bà như thế này này, trong lúc ở đầu làng đã vang lên tiếng súng đùng đùng…”

“Bà ơi. Để sau cháu nghe nhé. Giờ cháu phải đi học đây.”

Dù mạng sống của tôi đang bị đe dọa thì phải nghe cả một thiên tình sử thời chiến đầy tiếng súng thì kiểu gì cũng hơi quá sức.

Vấn đề là sao tôi lại đi hỏi bà cơ chứ. Tôi cũng đâu có định yêu đương với Cha Yeo Woon, vậy thì khoảnh khắc mối tình đầu cũng có gì quan trọng đâu.

Sau khi rửa chén và đánh răng với tốc độ ánh sáng, tôi vừa đeo cặp sách gọn gàng vừa điểm lại tình hình của mình.

Nếu không muốn chết vào tháng Hai năm tới, tôi phải tăng độ yêu thích của Cha Yeo Woon đối với tôi.

Nhưng hiện tại, tình hình là tôi cứ ở gần Cha Yeo Woon thì sẽ có chuyện xấu xảy ra. Tôi đã thử nghĩ tới đủ thứ kế sách, nhưng đây là kế hoạch trước mắt: Nếu không thể gặp mặt trực tiếp thì hãy gửi gắm cảm xúc của bạn qua tin nhắn. Hãy đến với chiến lược thư tình bồ câu đầy rung động.

Vừa lên xe buýt một cái là tôi đã gửi tin cho Cha Yeo Woon.

[Chào buổi sáng haha]

[Yeo Woon nhà mình hôm qua ngủ ngon không nào? ^^]

Thấy đọc tin nhắn mà không thấy trả lời. Đúng là Cha Yeo Woon, không dễ chút nào.

[Giờ tôi đang ở lớp]

[Học hành chăm chỉ vào nhé~]

Ngồi trong lớp, tôi cũng gửi tin nhắn. Cha Yeo Woon vẫn không trả lời. Nhưng cậu ấy đọc không sót tin nào, chẳng biết như vậy là may hay không may nữa.

“Hầy… Sao không trả lời vậy chứ.”

Chính cậu ấy gửi tin nhắn cho tôi trước, vậy mà giờ sao lại thế? Tôi không lơ tin nhắn của cậu ấy, sao cậu ấy lại lơ tin của tôi? Tin nhắn của tôi nghe lạc hậu quá chăng? Kiểu nhắn tin của tuổi teen bây giờ không phải như thế này à?

Hồi 19 tuổi, tôi như thế nào nhỉ? Hồi đó toàn gửi tin nhắn bằng ký tự thôi nhỉ. Hơn nữa hồi đó, tôi cũng không phải kiểu nhiệt tình nhắn tin với bạn bè.

Chuyện này chắc cũng phải hỏi bạn bè cùng độ tuổi với Cha Yeo Woon mới được? Ít nhất thì cũng không phải nghe câu trả lời kiểu quân lính đang kéo tới, phải đánh cược cả mạng sống để ghi điểm với bày tỏ tình cảm các thứ.

“Kyung Hoon à, cậu nhắn tin với bạn bè như thế nào vậy?”

Người mà tôi có thể hỏi và cũng là người ít ra có thể trả lời được thì chỉ có Kyung Hoon. Lúc này, cậu ta vẫn co rúm người lại khi tôi kéo ghế đến ngồi bên cạnh. Nghe tôi hỏi, cậu ta ngập ngừng một chút rồi nói.

“Mình… không… không có bạn nên…”

Hai má Ahn Kyung Hoon hơi đỏ lên.

Một cảm giác xấu hổ đột ngột giáng vào lương tâm của tôi. Có phải tôi vừa động vào vết thương lòng của cậu ta chăng?

“Có chứ, có tôi này.”

Bạn bè ấy mà. Tôi với cậu đây này. We are friends. Sợ làm cậu ấy hoảng, tôi cười toe toét mà lần lượt chỉ vào tôi với cậu ta.

Ánh mắt Ahn Kyung Hoon run rẩy như động đất. Không lẽ tôi lại lỡ làm sai gì rồi? Xét tình hình từ nãy tới giờ có vẻ khá ổn mà… Liệu có phải không nhỉ? Phải không ta?

“Nhân dịp này bọn mình lưu số nhau đi.”

Thôi mặc kệ, tôi cứ chìa điện thoại ra, Ahn Kyung Hoon run run đưa tay ra nhận lấy. Mười một chữ số đó có gì ghê gớm mà cậu ấy bấm một cách rất trang trọng. Lúc lưu tôi tự nhiên thấy ngượng. Vốn định hỏi cách tấn công Cha Yeo Woon, vậy mà tự nhiên lại thành ra xin ngay được số điện thoại thế này.

“Cậu thật sự làm bạn với mình được chứ?”

“Sao vậy? Muốn chơi với cậu thì phải thi lấy bằng hả? Xin lỗi nhé. Tôi có bằng lái xe gắn máy, nhưng bằng làm bạn với Ahn Kyung Hoon thì vẫn chưa.”

“Không… không phải vậy. Tại cậu chơi với đứa như mình thì hơi lạ thôi.”

“Đừng có nói kiểu vậy, ‘đứa như mình’ là sao chứ?”

Bất giác tôi bật ra câu đó. Giọng tôi vốn trầm và do ảnh hưởng của bà nên phát âm hơi mạnh, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ trở nên cộc cằn, ngay cả tôi tự nghe cũng thấy gay gắt. Ahn Kyung Hoon thì gần như hóa đá.

“Ơ không, không phải tôi cáu đâu… Ý tôi là cậu không được nói như vậy. Như vậy người khác sẽ coi thường cậu. Mặc dù người khác nghĩ thế nào cũng chẳng thành vấn đề, nhưng cậu thì đâu thể nghĩ về bản thân mình như thế được, đúng không nào?”

Chuyện này hiển nhiên tới mức nói ra miệng xong, tôi cũng thấy ngượng. Nếu tôi nói với cậu ấy với tư cách một người 29 tuổi, chứ không phải bạn cùng lớp mặc đồng phục giống cậu ấy, chắc thế nào tôi cũng bị nói là đồ lên mặt dạy đời cho mà xem.

Mặc dù vậy, quan trọng là một đứa trẻ ít ra phải có một người bên cạnh nói cho nó biết những điều nhỏ nhặt đương nhiên này. Dù đó là những lời cằn nhằn tầm thường tới mức xấu hổ, nhưng nếu như có ai đó vì tôi mà nói như vậy thì hẳn sẽ khiến tôi đôi lần nghĩ tới điều đó. Với tôi thì đúng là như vậy.

“Đứa nào giở trò chơi xấu cậu thì cứ nhắn tôi. Bạn bè mà.”

Ngượng nghịu trả lại điện thoại cho Ahn Kyung Hoon xong, tôi nói thêm một câu như vậy. Lúc này Ahn Kyung Hoon không chỉ mỗi tai mà cả mặt cũng đã đỏ bừng.

Ầy, bầu không khí này hơi lạ đó.

“Nhưng mà tôi gửi tin nhắn thế này nhạt nhẽo quá hả?”

Đang định cho Ahn Kyung Hoon xem nội dung tin nhắn thì bỗng hiện lên một thông báo trước mắt tôi.

[Bạn đang cách Khu vực tình yêu tối thượng 20m]

Là Cha Yeo Woon.

[HẾT CHƯƠNG 9]