Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

Chương 48: Phải chăng tôi cũng đang kìm nén?




*

“Cậu có chịu khó ăn sáng trước ở nhà không đó?”

Nơi xương hàm thon gọn sắc nét của cậu ấy bỗng hằn nét nổi cơ. Chỉ hỏi có ăn sáng không thôi mà phải nghiến răng thế ư?

Mặc dù tôi biết lý do vì sao.

“Cậu sáng ra đã phải tập rồi, phải chịu khó ăn sáng chứ.”

“Em tự lo được.”

Vẻ mặt Cha Yeo Woon vẫn như đang cố chịu đựng điều gì đó. Cậu ấy nghiến răng chặt tới mức tôi thắc mắc không biết có đau không, và cậu ấy chỉ nhìn thẳng phía trước, không quay sang tôi.

Cậu ấy đang cố chịu đựng.

Thứ cậu ấy đang chịu đựng là tôi.

“Anh đừng coi em như trẻ con nữa.”

Cậu ấy nghiến răng mạnh tới mức nào mà nửa câu sau phát âm gần như bị nghẹt. Tôi định trêu cậu ấy là chỉ có trẻ con mới bảo mình không phải trẻ con, nhưng rồi lại thôi.

“Ahn Shi Ah bảo trông tiền bối với em cứ như chú với cháu ấy.”

“… Phì.”

“Anh đừng có cười.”

“Xin… xin lỗi.”

Tôi chỉ muốn phá lên cười nhưng phải cố sống cố chết mà nhịn. Vốn dĩ chúng tôi cách nhau 11 tuổi, vậy nên nhìn chung có khi cũng giống chú cháu thật ấy chứ.

“Ít nhất thì việc của em, em tự lo được. Hồi chưa có tiền bối, một mình em cũng đã tự lo hết rồi.”

Cậu ấy nhấn mạnh đầy vẻ bướng bỉnh. Cha Yeo Woon quả thực đã một mình làm hết mọi việc. Tôi biết điều đó. Và thực tế, tôi cũng đã chứng kiến Cha Yeo Woon một mình tìm đủ mọi cách để đứng dậy ngay cả trong tình huống tăm tối hơn thế này nhiều.

Nhưng thật khó lòng để nghĩ rằng như vậy là ra dáng người lớn. Bấy lâu tự mình làm hết mọi việc – điều này nghe thật buồn, chứ không hẳn là giỏi giang. Người chỉ có một mình nên chẳng còn cách nào khác, buộc phải một mình giải quyết mọi việc mà thôi. Chẳng liên quan gì đến chuyện là trẻ con hay người lớn cả.

Vì tôi cũng đã chỉ có một mình nên tôi hiểu.

“Được rồi. Tôi hiểu rồi. Dù vậy đi nữa, nếu cần thì cứ gọi tôi lúc nào cũng được.”

“Em không muốn.”

Tới lúc này, Cha Yeo Woon mới quay sang nhìn tôi.

“Tiền bối đừng làm em thích anh thêm nữa.”

Lúc nhìn nét bán diện của cậu ấy, tôi đã tưởng cậu ấy sẽ quay lại nhìn tôi với một vẻ mặt vô cùng bực bội, nhưng khi cậu ấy quay lại thật, tôi mới thấy khuôn mặt cậu ấy vô cùng buồn bã.

Mắt thì ướt nhòe, miệng thì run run. Tựa như bầu trời u ám sắp đổ một trận mưa như trút.

Vừa nhìn thấy tôi, Cha Yeo Woon vội cụp mắt xuống nhìn tránh đi chỗ khác.

Dưới hàng mi dài, ánh mắt cậu ấy run run dao động. Cha Yeo Woon vội bấm chuông dừng xe như chạy trốn.

Cha Yeo Woon xuống sớm một trạm so với thường ngày, nhưng tôi không giữ cậu ấy lại.

Xuống trạm rồi, Cha Yeo Woon đứng bất động cho tới tận khi xe buýt lăn bánh. Dường như ánh mắt cậu ấy cũng thoáng lướt qua tôi.

Hình ảnh Cha Yeo Woon ngày càng nhỏ dần. Bàn tay tôi tì trên cửa kính dần trượt xuống. Tôi dí sát trán vào cửa kính mà nhìn cho tới khi không sao nhìn thấy Cha Yeo Woon được nữa.

[Đang tính độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]

[Độ yêu thích: 37]

Các thông báo lại hiện lên. Tình cảm của Cha Yeo Woon lại bị lộ rồi.

Tìm đủ mọi cách để kìm nén, vậy mà rút cuộc Cha Yeo Woon vẫn lại thích tôi thêm một chút.

Kính cửa sổ nhuốm trắng hơi nước do tôi thở ra. Vệt loang trắng cứ nhạt đi, rồi lại lan rộng ra, rồi lại nhạt đi.

Phải chăng tôi cũng đang kìm nén?

Phải chăng chỉ là tôi đang kìm nén giỏi hơn Cha Yeo Woon mà thôi?

*

[Độ yêu thích hiện tại: 37]

Cha Yeo Woon đang phải cố kìm nén.

Tiền bối lúc nào cũng một mình mà tự lo được hết mọi việc.

Khi ở bên tiền bối, cậu thấy xung quanh sáng rực lên, và cậu thấy mình mạnh mẽ, tựa như đang cùng anh ấy ở một thế giới khác.

Làm cậu quên mất cái đáy sâu bấy lâu cậu vẫn sống.

Bước vào nhà, Cha Yeo Woon cúi xuống cởi đôi giày thể thao. Một đôi giày cũ đầy vết nhem nhuốc để nơi lối vào. Bước chân va phải cái vỏ chai màu xanh, Cha Yeo Woon cúi xuống cầm lên. Mùi rượu xông lên nồng nặc tới mức khó chịu.

“Bố đừng để vỏ chai bừa bãi nữa.”

Trong nhà thậm chí chẳng hề có tiếng trả lời. Bước vào căn phòng của bà, cậu thấy một dáng lưng nằm cuộn tròn.

“Bố định ở đây đến bao giờ?”

Tới lúc này, bố cậu mới quay người ngồi dậy nhìn cậu.

Đôi mắt tựa như của loài bò sát. Đôi mắt không hề có hơi ấm. Ngay từ giây phút đầu tiên trong ký ức của Cha Yeo Woon, bố đã như thế này.

“Dạo này mày vẫn tham gia mấy cái giải đấu gì đó đấy chứ?”

“Giải điền kinh ạ.”

Con trai mình thi đấu cái gì cũng không biết. Có lẽ bây giờ nghe lại rồi cũng sẽ quên ngay thôi.

“Phải rồi, cái đó đó. Hồi ấy còn lĩnh cả tiền thưởng phải không.”

Bố nói với cậu lúc nào cũng đầy vẻ dửng dưng, nhưng nhắc đến tiền thưởng một cái là giọng điệu lại thấy rõ sinh khí.

“Dạo này cũng vẫn vậy chứ hả?”

Ý đồ của câu hỏi thăm dò đã quá rõ ràng. Bố nghểnh cổ nghiêng đầu đợi câu trả lời của Yeo Woon. Đôi mắt đục ngầu chẳng biết đang nhìn cái gì, thật khó mà chịu đựng.

“Con không có tiền.”

Yeo Woon dúi vỏ chai rượu vừa nhặt vào chỗ rác tái chế gom sẵn. Tiếng vỏ chai thủy tinh va vào nhau loảng xoảng như sắp vỡ.

Nếu vỡ thì sẽ bị thương mất. Biết là như vậy nhưng cậu chẳng còn tâm trí đâu mà cẩn thận. Yeo Woon mở túi đựng rác một cách đầy thô bạo.

Trong nhà ngập ngụa những rác là rác. Từ sau hôm bố tới, trong nhà lúc nào cũng sặc mùi rượu, mùi thức ăn, rồi mùi từ đủ thứ rác vất bừa bãi.

Nhặt rác đến đâu, cậu vơ vào túi đựng đến đó, những thứ cần phân loại đem vất, cậu chia ra loảng xoảng ầm ĩ.

Bố thậm chí còn chẳng thèm làm ra vẻ bận tâm. Ông ta còn đang bận xem điện thoại, khuôn mặt nhuộm trong ánh sáng màn hình.

Có khi bố đang xem lịch đua ngựa, và cũng có thể đang hăng máu chơi cá độ thể thao. Buộc thật chặt túi rác xong, Cha Yeo Woon đứng nhìn trừng trừng vào trong phòng. Những lời muốn nói dâng lên trong họng như một cơn buồn nôn.

“Ngay cả hồi bà ốm, bố cũng chẳng về lấy một lần nào cơ mà.”

Nơi bệnh viện bà nằm, bố thực sự không hề đến một lần nào.

Người túc trực ở phòng bệnh lúc nào cũng chỉ có một mình Yeo Woon.

Câu nói của Yeo Woon không giấu nổi sự oán trách quá rõ ràng, nhưng nghe vậy rồi, bố chỉ uể oải ngồi sờ móng chân. Nhìn hình ảnh đó, Yeo Woon lập tức thấy nóng hết cả người.

Bố lúc nào cũng chỉ làm theo ý mình. Thích thì cứ thế đột nhiên biến mất khỏi nhà. Đã từng có lần bố bảo ra ngoài mua gà rồi không quay về, làm bà với Yeo Woon phải ôm bụng đói mà đợi. Rồi cũng từng có lần bố bảo nhất định sẽ đến một cuộc thi xem cậu thi đấu, nhưng cuối cùng thì chỉ có một mình Yeo Woon.

Không biết tự lúc nào, cậu đã không còn mong bố về nữa.

Dù có về thì cũng chỉ toàn xảy ra chuyện tồi tệ mà thôi.

“Đám tang bà, bố cũng không về, việc chủ tang cũng giao cho con. Đến giờ tự nhiên bố lại về làm gì?”

Bà mất rồi, cậu đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ thấy mặt bố nữa.

Lúc nào cũng vậy, bố luôn phản bội niềm tin của Yeo Woon. Rồi cứ thản nhiên như không, cứ thế bước vào mà giẫm đạp rồi chiếm lĩnh ngôi nhà Yeo Woon đang sống.

Tại sao bố lại về đây làm gì, khi nào thì bố mới chịu đi, dù có hỏi thì bố cũng chỉ lặng thinh. Thậm chí chẳng biết có nghe cậu hỏi hay không.

Đó là người mà khi say, thật không biết ông ta đang nghĩ gì. Khi tỉnh thì lại càng tệ hại hơn. Khi không say, bố vô cùng hung hãn và bạo lực.

Bà cứ phải cố chuốc rượu cho bố say suốt. Đó là vì Yeo Woon.

Vì không thể để Yeo Woon bị bố đánh bị thương được.

Giờ thì mấy chuyện vặt vãnh đó cũng chẳng thành vấn đề. Yeo Woon kéo lê túi rác ra khỏi nhà. Cậu đã thấy chán ngấy việc phải chờ đợi câu trả lời không bao giờ có ấy.

Chắc là vì tiền chứ gì. Chuyện này thì có thể đoán được. Có khi bố đổ nợ ở đâu rồi đang về đây trốn nợ cũng nên.

Nếu đưa tiền thì bố sẽ chịu đi chăng? Nếu như đưa tiền rồi xin bố đừng xuất hiện nữa thì liệu bố có chịu biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời Yeo Woon chăng? Các ý nghĩ chất chồng như đống rác trong tâm trí. Cứ nghĩ đến chuyện này là Yeo Woon lại thấy lòng mình rệu rã và mục nát.

Quăng túi rác vào bãi rác rồi, Yeo Woon lại quay lên cầu thang. Đằng nào thì rác cũng sẽ lại ngập ngụa lên, dù có đem vất thì cũng ích gì? Thay vì vào nhà, Yeo Woon ngồi ghé lên thành lan can sân thượng.

Cậu ngồi đưa hai chân ra ngoài lan can, không còn chỗ đỡ, chân cậu thõng xuống trong không khí.

Cảnh đêm thành phố hôm nay cũng thật là náo nhiệt.

Yeo Woon xòe tay giơ ra trước mặt, những ánh đèn màu xuyên qua giữa các ngón tay. Dù có nắm tay thật chặt thì những gì còn lại trong tay cũng chỉ là bóng tối mà thôi.

Nhìn cảnh thành phố đầy sống động, cậu lại thấy mình thật bi thảm.

Lúc nào cũng vậy, Cha Yeo Woon luôn như một người ở ngoài rìa.

Một sự hiện diện chỉ dừng ở mức nhân vật phụ, không thể nào trở thành trung tâm.

Dù có gắng sức mà chạy trốn tới đâu đi nữa thì cũng chẳng thể nào rũ bỏ được cái gia cảnh cuộn mình rình rập phía sau. Chẳng thể nào thắng nổi. Số phận đen đủi đã nhanh chóng nuốt chửng Yeo Woon rồi.

Chân Yeo Woon đu đưa trong không khí. Cậu hơi nghiêng người xuống dưới trong chốc lát.

Cúi đầu nhìn xuống mặt đất tối đen, Yeo Woon dồn sức hai tay nắm chặt lan can.

Yeo Woon đứng xuống khỏi lan can. Cậu lê bước về phía cửa nhà. Thế rồi Yeo Woon đột nhiên đổi hướng và chạy ngược xuống cầu thang.

Cậu nhảy đáp cả hai chân xuống đất rồi bắt đầu chạy. Cậu mải miết chạy qua các trạm xe buýt, những con phố quen thuộc… Giống như khi cậu điên cuồng chạy tới ngôi nhà mà mẹ đã sống.

Đôi lúc cậu chạy chậm lại, rồi lại tăng tốc, cứ thế khoảng 40 phút.

Mồ hôi cậu túa ra như mưa. Tim cậu như sắp nổ tung.

Yeo Woon thở hổn hển nhìn quanh khu phố quen thuộc gần khu nhà Myung Ha. Từ trạm buýt đi lên là sẽ thấy những con đường nhỏ tỏa ra như mạng nhện.

Theo con đường dốc đứng đi lên một lúc là sẽ có ngôi nhà tiền bối sống.

Cậu nhớ lại lần đầu gặp nhau, hai người đã cùng đi lên con hẻm này. Với một hậu bối vừa mới gặp lần đầu mà Myung Ha đã đột nhiên bảo tới nhà mình ngủ, đúng là một con người kỳ lạ.

Trên nền trời hoàng hôn hôm đó, ánh mắt ấy đã nhìn thẳng xuống cậu. Cánh tay ấy đã túm chặt lấy cậu mà kéo lên. Mọi điều về Tae Myung Ha đều thật đột ngột bất ngờ.

Tiền bối.

Đứng ở đầu con hẻm, Yeo Woon ngước nhìn đỉnh đồi như mất hồn.

Tiền bối, tại sao anh lại xa xôi đến nhường này?

“Bạn của Myung Ha phải không?”

Có người chắn trước mặt Yeo Woon. Bất ngờ quá nên Yeo Woon hơi giật mình. Một phần cũng vì đó là một bà cụ, nhưng cái chính là vì nhắc tới tên của Tae Myung Ha.

Bà cụ trông quen quen. Là bà của tiền bối.

“Cháu chào bà ạ.”

Yeo Woon cúi đầu chào.

“Sao cháu lại tới đây? Hình như cháu đâu có sống ở khu này đâu nhể? Tới gặp Myung Ha phải không?”

Mình tới gặp anh ấy chăng? Yeo Woon ngượng nghịu gật đầu.

Vì nghĩ tới anh ấy nên mình đã tới đây.

Bởi nếu như không được gần anh ấy thêm, dù chỉ là một chút thôi, chắc mình sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.

“Vậy lại càng hay. Cháu đi xách đồ giúp bà chút đi.”

Bà của Myung Ha lập tức túm lấy Yeo Woon lôi đi. Cứ túm lấy người ta mà lôi đi thế này, đúng là giống tiền bối thật.

Bà bảo may quá, đúng lúc bà phải đi mua thức ăn mà cái xe kéo đi chợ mà bà hay dùng lại bị sút bánh, đến là khổ. Vào đến siêu thị gần nhà, bà sai Yeo Woon bỏ món này món kia vào giỏ. Mua xong, hay tay cậu xách hai túi nylon đầy chặt.

Leo dốc lên tới nhà là mồ hôi cậu lại túa ra. Trứng, hành ba rô, thịt để nấu canh, tỏi với hành tây… Vào nhà, Yeo Woon vừa đặt túi xuống vừa lau mồ hôi đọng ở cằm.

Cái túi nặng ngang với túi rác mà cậu đã lôi ra khỏi nhà, nhưng xách cái này cảm giác dễ chịu hơn hẳn. Nghĩ tới tiền bối xúc ăn món canh sôi lục bục bỏ thêm trứng với hành, nét mặt Yeo Woon dịu xuống.

“Bà ơi, tiền bối Myung Ha…”

“Dạo này bận đi làm nên nó về muộn. Vất vả cho cháu quá, phải uống miếng nước rồi hẵng về chứ.”

Bà vẫy tay nói vẻ khô khan, Yeo Woon ngần ngừ một chút rồi ngồi xuống.

Bà thật giống tiền bối. Cả vẻ mặt lúc không biểu cảm thì trông như đang nổi giận cũng giống y hệt. Nhìn thế là lại nghĩ tới tiền bối, và cậu lại thấy lòng mình yếu đuối một cách vô phương cứu chữa. Mặc dù tiền bối thì hay cười và cũng hay đùa giỡn hơn nhiều.

Mà dù cho tiền bối có lạnh lùng khô khan như bà thì có lẽ cuối cùng, cậu cũng vẫn sẽ thích tiền bối thôi.

Bà mở tủ lạnh, lấy ra một lon nước màu vàng đặt trước mặt Yeo Woon. Là một lon nước quế mà sáng nào Yeo Woon cũng đặt lên bàn học của Myung Ha.

“Cái này…”

Yeo Woon ngập ngừng lên tiếng mà không biết phải nói sao. Cái này là mình cho anh ấy mà.

“Tiền bối Myung Ha không thích nước quế ạ?”

“Thích chứ. Cái này cũng là nó hớn ha hớn hở cầm về bỏ tủ lạnh để dành, lâu lâu lấy ra uống đấy.”

Hớn ha hớn hở. Để dành lâu lâu lấy ra uống. Yeo Woon từ từ nhẩm lại những lời mình vừa nghe thấy.

Một cảnh như được vẽ ra trước mắt cậu.

Cảnh tượng Myung Ha để lon nước quế vào tủ lạnh, nhìn mấy lon nước màu vàng đứng xếp thành một hàng mà khẽ mỉm cười.

“Tiền bối thích nước quế ạ?”

Yeo Woon hỏi lại lần nữa rồi đưa lon nước lên uống. Mùi hương quế tràn ngập mũi cậu.

Thứ nước ngọt ngọt đăng đắng. Cái vị mà cậu chưa từng nghĩ là mình sẽ thích, vậy mà giờ đây cậu lại thấy thích. Thích tới mức không thể hiểu nổi tại sao lại có lúc mình không thích.

[HẾT CHƯƠNG 48]