Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

Chương 35: Thân hơn là với em ạ?




Nãy giờ ngồi im lặng, Cha Yeo Woon bỗng cắt ngang cuộc đối thoại. Tôi với Ahn Shi Ah mải mê nói chuyện riêng quá chăng? Tới lúc này tôi mới ngượng nghịu nhận ra.

“Đúng rồi. Tôi với oppa thân nhau lắm.”

Ahn Shi Ah khẳng định đầy vui vẻ. Còn Cha Yeo Woon thì lắng nghe với thái độ còn lâu mới có thể gọi là vui vẻ.

“Thân tới mức nào vậy?”

Lại câu hỏi kiểu gì thế này? Thân thiết mà cũng định chia ra cho điểm nữa hay sao?

Ahn Shi Ah có vẻ cũng ngơ ngác nhưng đột nhiên, cô bé hào hứng chĩa mũi tên sang hướng tôi.

“Tôi cũng không biết nữa. Myung Ha oppa, chúng ta thân tới mức nào nhỉ?”

“Tôi cũng không biết. Cứ coi như là rất thân đi.”

“Thân hơn là với em ạ?” Cha Yeo Woon nói.

Từ nãy tới giờ, cứ mỗi lần Cha Yeo Woon hỏi là tôi lại thầm than cậu ấy bị làm sao vậy. Đột nhiên lại thành ra tình huống ngay trước mặt các bên liên quan, phải giơ tay xác nhận xem thân với ai hơn là sao?

“Này, sao cậu trẻ con vậy.” Tôi nói.

“Em cũng tò mò mà! Trong hai bọn em, oppa thân với ai hơn?”

Dưới gầm bàn, Ahn Shi Ah khẽ đá đá vào chân tôi. Nhìn vẻ mặt cố nhịn như đang buồn cười gần chết của cô bé là đủ hiểu tín hiệu là gì rồi.

Đại thể là lựa lời mà nói sao cho vừa ý Cha Yeo Woon. Cũng phải, người thực sự nghiêm túc để tâm tới câu trả lời cho một câu hỏi thế này, ở đây chỉ có Cha Yeo Woon mà thôi.

Cha Yeo Woon. Thằng nhóc trông vậy mà trẻ con tới không thể chịu được.

“… Dù sao thì vẫn thân với Yeo Woon hơn chứ.” Tôi nói.

“Oaaa! Tiếc ghê luôn!”

Ahn Shi Ah than thở bằng một giọng nghe kiểu gì cũng chẳng thấy tiếc tí nào.

“Tôi không thân với Myung Ha oppa bằng vận động viên Cha rồi, vậy nên cho tôi chữ ký được chứ?”

Thấy nét mặt Cha Yeo Woon đã giãn ra, Ahn Shi Ah đặt lên bàn chiếc hộp giày cùng với cây bút ký nãy giờ để trên ghế. Cha Yeo Woon còn đang ngập ngừng thì cô bé đã mở hộp rồi còn cầm cả bút đưa cho cậu ấy, động tác trơn tru như nước chảy.

Cùng là 18 tuổi như nhau, nhưng vì vào đời sớm hay sao cô bé có những lúc thật tinh quái. Giá cô bé giống Cha Yeo Woon một chút thì tốt hơn.

“Tôi gọi cậu là Yeo Woon thôi được không? Như oppa nói đấy, tụi mình bằng tuổi mà.”

“Không được.”

“OK, Yeo Woon à. Sau này có gì nhờ cậu nhé.”

Ahn Shi Ah gạt bay sự từ chối của Cha Yeo Woon rồi cất cái hộp giày đã ký xong vào trong túi. Cha Yeo Woon trong giây lát ngơ ngác không biết phải nói gì.

“Hai đứa trông vậy mà chơi với nhau hợp đấy. Sau này khỏi cần tôi đi cùng cũng được.”

“Em chơi hồi nào đâu. Tiền bối, khi nào thì mình đi vậy ạ?”

“Đúng là chẳng biết phải nói sao với cậu nữa. Vừa ngồi chưa ấm chỗ đã định đi? Cà phê của cậu còn chưa ra mà.”

“Đúng rồi. Tôi sẽ mua cà phê để trả công cậu ký cho tôi.”

Ahn Shi Ah lập tức tiếp lời. Cha Yeo Woon trông có vẻ bất mãn nhưng thấy tôi không có ý định đứng lên, cậu ấy cũng vẫn ngồi yên tại chỗ.

Mặc dù tuyên bố mình là fan cuồng nhiệt nhưng Ahn Shi Ah có vẻ chẳng buồn lòng hay bận tâm về việc Cha Yeo Woon cứ lặng thinh mải mê nghĩ sang chuyện khác. Ngược lại, chính cô bé còn đang bận túm lấy tôi mà kể đủ thứ chuyện mà bản thân muốn kể về Cha Yeo Woon.

“Vậy nên, chạy nước rút chính là sức mạnh, tùy thuộc vào việc có thể tăng tốc đến mức nào. Nhưng vận động viên Cha Yeo Woon thì trong chớp mắt tốc độ đã bùng nổ luôn!”

Bùng nổ! Ahn Shi Ah hét lên rồi đập bàn. Có vẻ như cô bé cũng thuộc kiểu người cứ quá khích là phải thể hiện bằng hành động.

“Giây phút đó, cảm giác như cả dòng chảy không khí xung quanh cũng thay đổi ấy ạ.”

“Tôi cũng xem rồi, có gì đó đúng là như vậy.”

“Anh có cảm giác là một cách bản năng, cậu ấy căn thời gian chuẩn hơn những vận động viên khác không nhỉ?”

Nhân vật xuất sắc trong việc căn thời gian một cách đầy bản năng kia thì lại đang hoàn toàn đứng ngoài cuộc trò chuyện.

“Thế nên ấy mà, trước khi chạy, cậu nghĩ gì vậy?”

Ahn Shi Ah đột nhiên quay phắt sang phía Cha Yeo Woon. Bị tấn công bất ngờ, Cha Yeo Woon không kịp căn thời gian mà đáp lại bằng mấy câu khó ưa.

“Thì trong bài phỏng vấn, cậu không trả lời rõ còn gì.”

“Vậy hả?”

Trước câu trả lời lửng lơ đó, Ahn Shi Ah vẫn không chịu thua. Cô bé vẫn kiên trì đợi, ánh mắt long lanh tới mức thật áy náy nếu cứ để mặc không trả lời.

Có lẽ cảm thấy không thể tránh khỏi nên Cha Yeo Woon cũng đưa ra câu trả lời.

“Tôi tưởng tượng đằng sau có một con cá sấu khổng lồ đang lao tới.”

“Hả?”

“Hoặc là một chiếc xe đang đuổi theo sắp đâm vào tôi.”

Thật là một trí tưởng tượng chẳng biết là dễ thương hay dễ sợ nữa. Ahn Shi Ah nghe mà đờ ra chẳng biết nói sao.

Nhưng tôi có thể hiểu được ý cậu ấy muốn nói gì.

Cha Yeo Woon đã chạy với ý nghĩ chạy trốn trong đầu. Giống như khi mới bắt đầu chạy, cậu ấy đã điên cuồng mà chạy hết vòng này tới vòng khác quanh sân thể dục.

“Nhưng gần đây thì thay đổi rồi.”

Cha Yeo Woon khẽ đưa mắt nhìn tôi.

“Thay đổi thế nào cơ?”

“Tôi chạy với ý nghĩ có ai đó đang đứng đợi mình ở đích đến.”

“Oaaa, lãng mạn ghê.”

Nói chuyện cũng nhịp nhàng đấy chứ. Không ngờ lại có một nhân tài có khả năng đối thoại trôi chảy với Cha Yeo Woon như thế này.

Tôi cũng chẳng phải cố gắng gì cho lắm. Cho tới tận lúc uống cà phê rồi ăn bánh, cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn theo kiểu chủ yếu là Ahn Shi Ah hỏi và Cha Yeo Woon trả lời, thỉnh thoảng tôi chen vào trả lời cái này rồi hỏi thay cái kia. Thật ngạc nhiên là cũng khá vui.

Ahn Shi Ah còn trao đổi cả số điện thoại với Cha Yeo Woon xong rồi mới chịu về. Đúng là một đứa trẻ sẽ làm nên việc lớn. Tràn đầy tố chất của dân kinh doanh.

Ra khỏi quán cafe, một làn gió mát thổi tới. Ahn Shi Ah thì đi taxi, nhưng tôi với Cha Yeo Woon thì quyết định sẽ đi bộ ra trạm buýt.

“Sau này hai đứa làm bạn thân thiết với nhau luôn đi.”

Nãy giờ nói chuyện hợp như vậy mà lúc này, Cha Yeo Woon nhìn tôi như muốn hỏi tôi đang nói chuyện kỳ quái gì vậy.

“Sao hả? Vừa rồi nói chuyện vui thế còn gì.”

“Tại nghe nói thân với tiền bối nên em mới cố chịu đựng đó.”

Chịu cái gì mà chịu. Là Ahn Shi Ah ra sức dẫn dắt trò chuyện cho đấy chứ. Nhưng tóm lại Cha Yeo Woon đã nói là chịu đựng thì tôi cũng coi như là chịu đựng đi.

“Cậu về nhà luôn hả?”

“Không ạ. Em định đi tập.”

“Hôm nay vừa thi xong mà cũng không đi chơi sao?”

“Tại em không muốn bị thua.”

Nói một câu không rõ nghĩa như vậy xong, Cha Yeo Woon nín lặng không nói gì nữa.

Mới đây còn nói muốn từ bỏ cơ mà. Chẳng biết điều gì khiến cậu ấy đổi ý, nhưng hẳn đó là điều tốt rồi.

Tôi quyết định không hỏi kỹ hơn. Nếu là Cha Yeo Woon thì cậu ấy sẽ tự biết làm cho tốt.

“Bài thi thì sao, làm tốt tới cùng chứ?”

“Vâng.”

“Trả lời hiên ngang ghê. Xem ra đúng là làm được bài rồi.”

“Vì em đã rất cố gắng mà.”

Đúng là một câu trả lời đơn giản mà chỉ những người thực sự cố gắng mới có thể nói được. Cha Yeo Woon đang bước đi, lưng thẳng băng đúng kiểu dân thể thao, tự nhiên trông cậu ấy đẹp biết bao.

Nhìn vậy mới nhớ, khi đọc tiểu thuyết, tôi đã luôn thích hình ảnh Cha Yeo Woon đã quyết tâm làm gì thì sẽ luôn cố gắng hết mình. Ngay cả sau khi không còn chạy được nữa, cậu ấy vẫn tìm được phương hướng để sống một cuộc đời đúng đắn.

“Em có chuyện này muốn nhờ tiền bối.”

Trạm xe buýt đã từ từ hiện ra, Cha Yeo Woon bỗng dừng lại đứng chắn trước mặt tôi.

“Gì vậy?”

“Em muốn cuối tuần này đi chơi với tiền bối.”

Đang đi cũng dừng cả lại đầy vẻ nghiêm trang như vậy, làm tôi không biết định nhờ chuyện gì, hóa ra lại là một yêu cầu dễ thương hơn tôi tưởng.

“Được chứ. Cậu định đi đâu?”

“Cuộc thi lần trước, em nhận được phần thưởng…”

Cuộc thi lần trước là giải đấu ở Hwaseong phải không? Đột nhiên tôi có một dự cảm chẳng lành.

Như thể đã chuẩn bị từ trước, Cha Yeo Woon lấy ra một chiếc phong bì. Nhìn là biết đúng cỡ của phong bì đựng vé.

Vé chơi trọn gói miễn phí loại B tại công viên Jebuland. Dành cho hai người.

Vừa đọc thấy hàng chữ in trên tờ giấy trong phong bì, trong đầu tôi lại nhớ tới lời bài hát ấy. Sao những dự cảm buồn lại chẳng bao giờ sai chứ.

Tôi cũng chẳng có ác cảm gì với bản thân khu công viên Jebuland. Biển cũng đẹp, và tôi cũng vô cùng sẵn lòng tới đó cùng Cha Yeo Woon chơi mấy trò mạo hiểm trong công viên.

Vấn đề là ở cái đảo Jebu.

“Nghĩ lại thì vẫn chưa biết cậu có lên được 10 bậc hay không cơ mà.”

Tôi nhanh chóng kiếm một cái cớ rồi đưa trả lại cậu ấy chiếc phong bì đựng vé. Không phải là tôi mong điểm số của Cha Yeo Woon đừng tăng lên, chỉ là trong lòng tôi đang rối bời mà thôi.

“Nếu em lên được thì tiền bối sẽ đi với em đúng không?”

Tay nâng niu chiếc phong bì, Cha Yeo Woon hỏi tôi, trông cậu ấy sao mà tràn đầy mong đợi. Rủ tôi cùng đi đảo Jebu chơi là một việc tha thiết đến thế này sao?

“Đã hứa rồi thì đương nhiên phải đi chứ. Xe buýt tới rồi. Tập chăm chỉ vào nhé.”

Cha Yeo Woon bước đi rồi mà cứ liên tục ngoái lại nhìn, tôi phải đẩy cậu ấy lên xe buýt.

Thực ra, kể cả ba cái điểm thi giữa kỳ kia có không tăng đi nữa thì tôi cũng sẵn lòng đi cùng cậu ấy bao nhiêu cũng được. Nhìn Cha Yeo Woon cứ bồn chồn thấp thỏm mà tôi thấy thật căng thẳng.

Giá như nơi đó không phải là đảo Jebu.

Sau khi chia tay Cha Yeo Woon, tôi lấy điện thoại ra thử tìm qua cái tên cửa tiệm mà tôi còn nhớ. Vì nơi này vừa giống mà lại vừa khác với thế giới trước đây tôi từng sống, đặc biệt dòng thời gian lại lẫn lộn tới mức tôi 19 tuổi mà lại đang dùng smartphone, vậy nên cũng có thể ở thế giới này, không có cửa tiệm như vậy.

Nhưng đúng là có thật.

Cái tên cửa tiệm mà tôi nhớ vẫn y như vậy.

Con đường ven biển huyện Seoshin, thành phố Hwaseong, tỉnh Gyeonggi. Kiểm tra lại tên người đại diện của cửa tiệm ghi dưới dòng địa chỉ và thông tin liên lạc, tôi thấy chân mình như khuỵu xuống.

Nếu có thể thì tôi không muốn đi chút nào.

Nghĩ tới Cha Yeo Woon đang đầy háo hức, tôi thấy cổ mình như nghẹn lại.

*

“Em đã nói rồi phải không. Em làm bài rất tốt mà.”

Như đã nói ở trên, Cha Yeo Woon đã giữ đúng lời hứa.

Cầm tờ giấy báo cậu ấy đưa, tôi kiểm tra lại thứ hạng. Không phải hạng 10 hay hạng 8, mà đúng là hạng 9. Cha Yeo Woon đã chễm chệ hạ cánh xuống chính xác thứ hạng mà cậu ấy đã hứa.

“Cố gắng thật đó. Chúc mừng nhé.”

Đứng trước mặt tôi, Cha Yeo Woon trông vô cùng hãnh diện. Hai mắt long lanh sáng ngời, hai má hơi ửng đỏ. Cảm giác cậu ấy mà có đuôi thì bây giờ chắc đuôi cậu ấy đang vẫy lia lịa sau lưng mất.

“Đúng là làm được rồi này.”

Thật bất ngờ là tới tận bây giờ, Cha Yeo Woon vẫn theo kịp sách giáo khoa và có khả năng tiếp thu rất tốt, nhưng trong một thời gian ngắn mà thành tích tăng được thế này, sở dĩ là do Cha Yeo Woon đã nỗ lực rất nhiều.

“Cậu vất vả rồi. Tập bên đội đã đủ bận nhưng vẫn chịu khó cố gắng ghê.”

Tôi quyết định sẽ dành cho cậu ấy tất cả những lời ngợi khen mà tôi có thể nghĩ ra. Vừa mới có phiếu báo điểm là cậu ấy đã chạy hớn hở suốt hành lang khối 12 tới chìa ra cho tôi xem trước tiên – nhìn một đứa trẻ như vậy thì ai mà chẳng muốn ngợi khen như thế chứ.

Cha Yeo Woon đang đứng ngay trước cửa sổ, hôm nay vẻ đẹp trai của cậu ấy càng tỏa sáng hơn. Vì nét mặt cậu ấy đang rạng rỡ nên thế chăng. Tôi vừa đưa tay vỗ vai, cậu ấy liền khẽ nghiêng đầu như thể đòi tôi nhất định phải xoa đầu cậu ấy.

Cũng chẳng chăm sóc gì đặc biệt mà mái tóc cậu ấy thật mềm mại, tôi vừa xoa đầu là cậu ấy khẽ nhoẻn cười. Thích gớm nhỉ, thằng nhóc này.

Tên nhóc dễ thương. Từ lúc điểm yêu thích tăng lên là cậu ấy chẳng khác nào con cún con. Trong tiểu thuyết đúng là cậu ấy cũng thế này, nhưng có lẽ vì ở đây, tuổi cậu ấy nhỏ hơn hẳn nên có cảm giác dễ thương đúng kiểu con nít.

Phía trên mái tóc bù xù của Cha Yeo Woon, hiện lên một ô cửa sổ trong mờ.

[Nhiệm vụ bổ sung: Hãy tăng điểm thi giữa kỳ của Cha Yeo Woon lên 10 bậc.]

[Nhiệm vụ bổ sung đã hoàn thành]

Đúng là còn có vụ này nữa nhỉ. Nghĩ lại thì thấy lời hứa là một chuyện, nhưng cũng là một nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhìn cửa sổ thông báo rồi tôi mới nhận ra điều đó.

“Cuối tuần mình đi nhé tiền bối.”

“Hả? Ờ…”

[Phát sinh phần thưởng]

Thông báo cứ liên tục hiện ra làm tôi khó mà tập trung vào cuộc nói chuyện với Cha Yeo Woon.

[Bạn có thể nghe được điều mà Cha Yeo Woon mong muốn nhất lúc này.]

[Bạn có muốn xác nhận bây giờ không?]

Cái gì thế này? Lần đầu mới thấy thông báo kiểu này nên tôi hơi bối rối, nhưng rồi tôi lập tức hiểu ra. Giải quyết xong nhiệm vụ thì được thưởng – đây là một kết quả đương nhiên trong game.

Điều mà Cha Yeo Woon muốn nhất là gì nhỉ?

Như thể đang lên kế hoạch làm việc xấu, tôi thấp thỏm đưa mắt liếc Cha Yeo Woon. Thế này liệu có phải nhìn trộm vào tâm tư của cậu ấy không nhỉ?

Tôi muốn biết cậu ấy nghĩ gì.

Có.

Tôi nhẩm trong đầu câu trả lời với cái cửa sổ thông báo kia, một tiếng “Tách!” vang lên như thể vừa bấm nút.

Trong giây lát, vang lên tiếng kin kít của một cuộn băng cát xét đã cũ. Cũng có cảm giác như đang dò sóng.

[HẾT CHƯƠNG 35]