“Tự nhiên làm thêm cái gì?”
Bà sửng sốt nhìn tôi.
“Dạo này cháu có việc cần đến tiền. Hay làm cuối tuần cháu đi giao hàng nhỉ?”
“Giao hàng cái quỷ gì mà giao hàng. Tập trung học hành đi.”
“Cháu vẫn đang học mà. Buổi tối cháu không học ở trường, hay là đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi nhỉ? Bà thấy sao?”
“Ô hay cái thằng này!”
Lần này là mấy cái phát túi bụi vào sườn với lưng tôi. Tôi cũng đã định nếu được thì không tránh, cứ để bà đánh cơ, nhưng ăn mấy phát như vậy chắc kiểu gì cũng bầm mình, vậy nên tôi lăn sang một bên để né.
“Ơ kìa! Người ta chỉ muốn tranh thủ thời gian rảnh làm thêm chút, sao lại đánh chứ, thật tình!”
“Làm thêm cái gì mà làm thêm. Giao hàng? Cửa hàng tiện lợi? Mày không định vào đại học hả cái thằng này!”
“Cháu vẫn định vào đại học mà! Rất là quyết tâm luôn! Vừa làm thêm vừa học thi vào đại học cũng được chứ bộ!”
“Ối chao, với cái đầu óc của mày ấy hả cháu?”
“Tại bà không biết nên mới thế, cháu hơi bị thông minh đấy nhé!”
“Thông minh thế mà đội sổ toàn trường ấy hả?”
“Có phải đội sổ đâu? Cháu còn đứng trên cả chục đứa ấy chứ. Thật tình, giờ cháu đã là một con người mới rồi. Tuần sau có đợt xếp hạng học tập toàn quốc, để cháu thể hiện cho bà thấy một phen.”
“Thể hiện cái gì mà thể hiện, cái thằng ranh này. Bảo học thì không chịu học.”
“Biết rồi khổ lắm nói mãi. Cháu sẽ học. Giờ cháu về phòng học đây.”
Mắt bà đã tóe lửa, tôi vội né đi mà len lén quay về phòng. Thật là chỉ biết thở hắt ra, tình cảnh trước mắt thật là mù mịt.
Xem ra bây giờ dù có kêu la kiểu gì đi nữa, chừng nào còn chưa mang được bảng thành tích ra hồn về nhà thì vẫn sẽ chỉ ăn đòn mà thôi. Mà thực ra, dù có mang được bảng điểm về thì chỉ cần bà không mắng tôi là có phải gian lận hay không như giáo viên chủ nhiệm lần trước thì cũng là may lắm rồi.
Xem ra tôi mà còn chưa cho thấy được thành tích có tiến bộ thì chỉ cần ho he nhắc đến chữ “làm” trong “làm thêm” thôi, chắc hẳn bà sẽ làm cho tôi lên bờ xuống ruộng luôn, còn lén bà đi là thêm thì tôi sợ lắm.
Nghĩ tới Cha Yeo Woon thì nhất định cần phải có tiền, nhưng giờ thì tôi cũng đâu thể đi dạy kèm nhưng hồi xưa được, làm sao đây.
Về phòng rồi, tôi mở điện thoại xem mấy trang rao vặt để tìm thử xem gần nhà có việc gì không. Phần lớn đều không tuyển người vị thành niên, rồi cần sự đồng ý của người lớn trong nhà, nói tóm lại là có nhiều hạn chế.
Muốn lách luật thì cũng lách được thôi, nhưng những công việc kiểu đó đương nhiên thường là do bọn trẻ truyền miệng giới thiệu cho nhau.
[Kyung Hoon ơi]
Tôi mở Kakaotalk, lần này tôi tìm đến người bạn cùng tuổi duy nhất của mình.
[Sao thế??]
Ahn Kyung Hoon lập tức trả lời ngay. Quả nhiên không phải điện thoại của tôi hỏng, mà chỉ là Cha Yeo Woon không đọc tin của tôi thôi…
[Cậu có biết việc làm thêm nào được được không?]
[Làm thêm?]
[Cậu cần tiền à?]
[Ừ, tôi thực sự cực kỳ hết sức vô cùng cần tiền luôn]
Vụ này thì thật lòng trăm phần trăm.
Ahn Kyung Hoon đọc tin xong cũng không thấy nói gì, mãi một lúc sau mới thấy tin trả lời.
[Muốn gặp một chút không?]
*
Ahn Kyung Hoon hẹn gặp rồi gửi địa chỉ – là nhà cậu ấy.
“Nhà cậu thích thật đấy.”
“À…. Cảm ơn cậu.”
Đúng là nhà Ahn Kyung Hoon cực kỳ thích. Đó là một căn hộ cao cấp, lại ở tầng cao, diện tích lại còn rộng. View phòng khách cứ gọi là thôi rồi.
Chà. Ngay cả hồi 29 tuổi, tôi cũng chưa được sống trong một căn nhà rộng thế này. Ngồi ở phòng khách, ngắm cảnh khuôn viên chung cư đẹp đẽ mà tôi bỗng có cảm giác thật thê lương – hóa ra ngay độ tuổi thiếu niên này thôi, người với người cũng thật khác nhau.
“Cậu cần bao nhiêu? Nếu gấp quá thì mình có thể giúp cậu.”
Trong lúc tôi đang nghĩ một cách đầy u ám thảm hại, Ahn Kyung Hoon vẫn thật tử tế. Giữa thế gian hiểm ác thế này, sao mà cậu ấy vẫn có thể ngây thơ tốt bụng như vậy chứ?
“Kyung Hoon à, cậu nhiều tiền lắm hả?”
“Mình có tiền mừng tuổi với tiền tiêu vặt nên gom lại tiết kiệm thôi.”
“Phải đấy. Chịu khó để dành để sau này còn dùng đến. Đời người chẳng biết lúc nào đột nhiên cần đến tiền đâu.”
Tiền mừng tuổi. Cách dùng từ quá sức trẻ con làm tôi trong giây lát không biết phải nói sao.
“Không… không phải cậu cần tiền sao?”
“Đúng là cần, nhưng chưa tới mức phải mượn tiền. Này Kyung Hoon à. Cậu không được gặp ai cũng đưa ra đề nghị cho mượn tiền như thế này đâu đấy. Thời buổi cảnh giác cao độ mà còn bị lừa cho tơi tả, cậu định tình nguyện làm con mồi hay sao mà cứ thế này? Cậu vẫn cẩn thận mấy vụ voice phishing đấy chứ?”
“Ừm… ừ. Mình cài sẵn app chặn voice phishing rồi. Mà không… đang nói chuyện khác mà. Sao cậu lại cần tiền?”
“À thì…”
Cũng chẳng thể nói là vì Cha Yeo Woon, tôi gãi đầu.
“Thì tại cần tiền tiêu vặt ấy mà. Vậy nên mới hỏi cậu có biết chỗ làm thêm nào không. Tại ngoài cậu ra, mình cũng chẳng biết hỏi ai chuyện ấy.”
Vì đột nhiên lại quay về tuổi 19 nên ngoài cậu ra, tôi chẳng có bạn cùng tuổi nào cả.
Với tôi thì đó là chuyện đương nhiên, nhưng ở vị trí người nghe, mấy lời thoại kia có sức ảnh hưởng đặc biệt hay sao mà mắt Ahn Kyung Hoon hơi đỏ lên.
“Vậy là cậu định tìm việc làm thêm cuối tuần?”
“Ngày thường buổi tối cũng được.”
Chỉ cần bớt ngủ đi là ổn. Trước đây thì không làm vậy được, nhưng bây giờ, tôi đang có thể lực của tuổi 19 nên chắc kiểu gì cũng sẽ ổn thôi.
“Đúng là mình cũng có việc có thể giới thiệu được.”
“Quá đỉnh, trăm sự nhờ cậu đấy.”
“Việc này phải mang vác di chuyển đồ nặng nên sẽ mệt đấy, liệu có được không?”
“Mấy vụ đó mình giỏi lắm.”
“Vậy thì…”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng người. Thấy Ahn Kyung Hoon luống cuống đứng dậy đi ra, tôi cũng đứng dậy theo.
“Ơ.”
Có hai người đang đứng ở lối vào. Một cô bé với một cậu con trai.
Cậu con trai mặt mũi trông rất quen.
“Myung Ha hyung!”[1]
Trai đẹp đầu gấu Cheon Sang Won cười rạng rỡ mà đưa tay chỉ tôi. Thật chẳng hiểu nổi tôi với cậu ta gặp nhau được mấy lần mà lại làm như thân thiết mà chỉ trỏ thế kia.
“Gì thế này? Anh tới chơi với anh Bốn mắt ạ? Hèn chi hôm nay Ahn Shi Ah xem ra cực kỳ muốn về nhà đấy.”
“Đồ cờ hó này, đã bảo đừng có gọi anh tôi như vậy cơ mà.”
Cô bé kia không những không đeo kính dày cộp, mà còn là một cô bé rất xinh mắt to lộng lẫy. Cô bé gọi “anh tôi” như vậy nên chắc là em gái của Kyung Hoon, nhưng có vẻ cô bé lại giống Cheon Sang Won hơn.
“Cả hai cùng về à? Sang Won đến chơi hả…?”
Ahn Kyung Hoon lại mồ hôi túa ra, vội tới cầm túi cho em gái. Cô em gái của Ahn Kyung Hoon nhăn mặt nhìn tôi.
“Anh là bạn của anh em ạ?”
“Hả? Ừ.”
“Có phải bạn thật không đó?”
Giọng điệu nghe cực kỳ nghi ngờ. Em gái Ahn Kyung Hoon lườm tôi sắc như dao rồi bước tới như thể uy hiếp.
“Shi… Shi Ah ơi, Myung Ha đúng là bạn anh đấy.”
“Định đánh nhau hả?” Cheon Sang Won hỏi.
Ahn Kyung Hoon vội tới túm tay em gái lại, còn Cheon Sang Won thì lên tiếng chế nhạo với giọng điệu như thể thú vị lắm. Còn với tôi thì đúng là hơi ngượng thật. Tới nhờ giới thiệu việc làm thêm thì đột nhiên bị em gái của bạn phỏng vấn đầy áp lực thế này sao?
“Anh không bắt nạt anh em đấy chứ?”
“Đâu có đâu.”
“Cũng không trấn lột tiền đấy chứ?”
Nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy, tự nhiên tôi cũng hơi nhột. Ơ nhưng mà sao phải nhột chứ? Đến 100 won tôi còn chẳng mượn Ahn Kyung Hoon cơ mà.
“Không trấn lột.”
“Cheon Sang Won, cậu có biết anh này không?”
“Myung Ha hyung ấy à? Hôm qua có thấy lúc anh ấy đánh nhau với Joon Ho trên sân thượng. Anh ấy dẹp loạn ở trường cấp 2 Baeksung đấy, cậu không biết hả? Nghe nói anh ấy đánh nhau với sáu bảy thằng mà thắng luôn đó, đúng không hyung?”
Cái thằng chỉ toàn nói mấy chuyện chẳng giúp ích được gì. Tôi chỉ muốn búng một cái vào cái trán khôi ngô của cậu ta.
“Không phải đánh nhau với bảy người, còn thắng thì đúng là thắng thật.”
“Oa, đúng là đỉnh thật. Vậy anh đánh nhau với mấy người vậy?”
“… Nói tóm lại tôi là bạn của Kyung Hoon thật đó. Kyung Hoon à, để sau gọi điện nói chuyện tiếp nha. Tôi đi đây.”
Chuyện làm thêm thì gọi điện nói cũng được, vậy nên tôi định về trước khi bầu không khí ở đây trở nên kỳ quái hơn, nhưng Cheon Sang Won lại đứng chắn trước mặt tôi.
“Sao vậy anh. Ở lại chơi thêm chút nữa đi.”
“Đây là nhà cậu hả?”
“Dạ không.”
“Cậu là bạn tôi hả?”
“Dạ không. Em là hậu bối của anh.”
A, cái thằng này sao vậy chứ? Cái mặt cứ tươi cười nên cũng chẳng thể căng thẳng được, nhưng càng nhìn cái khuôn mặt đẹp trai kia hớn hở với mình, tôi càng cảm thấy có gì đó khó chịu.
“Chó Sang Won này, điên hả? Làm gì vậy?” Shi Ah hỏi.
“Để yên xem nào. Tại tôi rất hứng thú với hyung này nên mới vậy.”
“Xin hỏi sao cậu lại thể hiện cái sự hứng thú đó ở nhà tôi cơ chứ?”
Tôi cũng định nói thế đấy. Em gái Ahn Kyung Hoon đã nổi quạu ngăn lại rồi mà Cheon Sang Won vẫn chẳng có vẻ gì định tránh đường cho tôi cả. Cứ thế này thì Ahn Kyung Hoon khóc mất thôi. Ây hù, tôi phải mau mau cuốn xéo khỏi đây thôi.
“Sang Won à.”
Tôi thở dài đánh thượt rồi cất tiếng gọi Cheon Sang Won, cậu ta ngừng lại.
“Dạ, hyung.”
“Tránh ra đi.”
Tôi gạt luôn Cheon Sang Won sang một bên rồi đi tới xỏ giày. Mở cửa đi ra, đứng trước thang máy rồi, tôi định lấy điện thoại ra nhắn cho Ahn Kyung Hoon bảo cậu ấy đừng bận tâm.
“Oa. Lâu lắm rồi em mới bị người ta quăng cục lơ to bự vậy đó.”
Thang máy còn chưa mở thì Cheon Sang Won đã kịp tới đứng bên cạnh tôi.
Đi theo tôi ra đây, hai má cậu ta đã bắt đầu đỏ lên. Cảm giác như thấy lại vẻ mặt cậu ta hôm trước. Cái thằng này đúng là điên rồi.
Nhìn bảng thông báo thì thấy thang máy lúc này mới lên tới tầng 3. Tôi định mặc kệ cậu ta mà đi ra thang bộ, nhưng đây đang là tầng 30, hơn nữa làm vậy thì giống như chạy trốn, ảnh hưởng lòng tự tôn quá.
“Hyung, sao anh lại thân với Cha Yeo Woon vậy?”
“Tại cậu ấy dễ thương.”
“Em cũng dễ thương mà?”
“Cậu không có dễ thương.”
“Đâu có đâu. Anh nhìn kỹ mà xem. Em cực kỳ dễ thương luôn. Mà em cũng đẹp trai hơn Cha Yeo Woon nữa.”
“Cha Yeo Woon đẹp trai gấp mười lần cậu.”
“Ầy. Làm gì có chuyện đó.”
Cái thang máy chết bầm này sao lề mề thế nhỉ. Mà tôi còn chẳng nhìn Cheon Sang Won, sao cái thằng này cứ một mình lảm nhảm vậy.
“Sao anh lại chơi với anh Kyung Hoon vậy? Anh có biết từ hồi cấp 2, anh Kyung Hoon đã bị bọn ở lớp không thèm chơi không đó?”
A cái thằng này, thật tình.
“Còn cậu, sao cậu lại thế này hả?”
Tôi nhìn sang, Cheon Sang Won cười với tôi, mắt lấp lánh. Đúng là một cậu trai xinh đẹp không tì vết, nhưng sao tôi không thấy có cảm tình cho lắm. Xem ra chỉ có khuôn mặt của Cha Yeo Woon mới là điểm yếu của tôi.
“Em muốn thân thiết hơn với hyung.”
“Tôi lại chẳng muốn thân với cậu.”
“Sao vậy ạ?”
“Thì lại cậu toàn làm tôi bực mình.”
“Cái đó phải nói Cha Yeo Woon mới đúng, cậu ta hỗn cực kỳ luôn.”
“Cậu nói đúng, nhưng cậu ấy dễ thương nên không sao cả.”
Cheon Sang Won nhăn mặt định nói gì đó. Thật may, đúng lúc đó điện thoại của tôi kêu vang, chặn đứng câu nói của Cheon Sang Won.
Là Kyung Hoon gọi chăng? Lấy điện thoại ra xem thì là Cha Yeo Woon.
Một cuộc điện thoại mà nhất định tôi phải nghe, dù bên cạnh có là ai đi nữa.
– ……
Mỗi lần gọi điện, Cha Yeo Woon thường chẳng cho tôi cơ hội được mở miệng, vậy mà lần này, tôi đã bắt máy một lúc rồi mà vẫn chẳng thấy nói gì.
“A lô? Yeo Woon à?”
Tôi có thể cảm thấy một ánh nhìn gay gắt từ phía Cheon Sang Won, nhưng giờ không phải lúc bận tâm đ ến chuyện đó. Tiếng thở vang lên ở đầu dây bên kia không hiểu sao nghe thật đáng lo.
“Cha Yeo Woon? Cậu có chuyện gì vậy?”
– …. Tiền bối.
Tim tôi như hẫng một nhịp.
Giọng Cha Yeo Woon đứt đoạn như một người đang ốm rất nặng.
“Cậu đang ở đâu vậy? Ở nhà hả? Ốm phải không?”
– …..
“Nói đi chứ. Tôi đến nhà cậu nhé?”
“Này, Myung Ha hyung.”
Cheon Sang Won gọi tôi vẻ châm chọc. Thang máy lúc này đã lên tới tầng 20.
“Trước tiên tôi cứ đến nhà cậu đã. Cậu có bị sốt không?”
[HẾT CHƯƠNG 15][1] Hyung: cách gọi của con trai với anh trai của mình.