[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 44: Ngày ra đi.




Trong thị trấn này không ai là không biết đến gia đình ấy. Tòa biệt phủ bề thế ẩn sau những hàng cây dài, tọa lạc trên lưng chừng đồi trở nên quá khác biệt với toàn bộ cảnh vật và bầu không khí chậm rãi, giản đơn ở ngôi chợ cách đó không xa. Asari, dòng họ danh giá có xuất thân quý tộc, hiện đang sở hữu số tài sản kết xù nhờ việc ăn nên làm ra ở các bến cảng phía Bắc. Với sự giàu có đó, bất cứ kẻ nào từng bước qua nơi ấy cũng ít nhất một lần chép miệng ước ao, mình sẽ được đặt chân vào nơi đó, tận mắt chứng kiến và chạm vào sự giàu sang gia đình ấy giữ gìn suốt nhiều thế kỷ. Thế nhưng vào năm ấy, chẳng rõ vì sao sóng gió lại bất thình lình nổi lên. Bắt đầu với sự biến mất bất thường của người con trai lớn, tình cờ bị người hầu trong biệt phủ tiết lộ ra, làm dấy lên vô số tình đồn. Tuy vậy, lời giải thích được đưa ra sau đó ít nhiều đã làm người ta bớt suy diễn đi ít nhiều. Thế nhưng chỉ vài sáng sau sự kiện có phần rùm beng đó, cái tên Asari một lần nữa lại trở thành tâm điểm của dư luận khắp vùng. Vị tiểu thư của họ bị một đám người bất mãn với vị kiếm khách tài hoa: Asari Ugetsu bắt cóc giữa ban ngày trong một lần đến ngôi chợ gần đấy. Không chỉ ra yêu sách đòi tiền chuộc, chúng còn rạch một vết lớn trên gương mặt thanh tú xem như trút giận thay cho sự biến mất của anh trai nàng. Cứ ngỡ đâu, mọi chuyện sẽ kết thúc với việc ông chủ của gia đình: Asari Miyano và cảnh sát tìm được và cứu nàng ra thành công nhưng hóa ra, chúng lại không chỉ có như thế. Tại phiên tòa sau đó, ở giữa đám đông xem xét xử, tên đầu sỏ đã buông lời nhục mà và oang oang nói rằng mình đã cưỡng bức vị tiểu thư danh gia vọng tộc. Tin tức này lan truyền với một tốc độ nhanh chưa từng thấy, trở thành vụ lùm xùm được người ta bàn luận khắp nơi. Có kẻ thấy vị tiểu thư đó nên chết để giải thoát vì nàng ta giờ đây xem như đã nhơ nhuốc và không thể sống tiếp, vài người lại chép miệng bỡn cợt rằng tên sắp bị tống vào ngục kia thật có phước, trước khi vào đó còn có được mỹ nhân, mấy ả cay nghiệt hơn thì lại xầm xì rằng chỉ có những kẻ không đứng đắn mới phải thất tiết và toàn bộ sự nhục nhã đang giáng lên gia đình ấy là xứng đáng. So với tất cả những lời khó nghe như thể đây chỉ là một câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt hoặc, vị tiểu thư ấy là con ả hư hỏng, lăng loàng, số người tỏ ra tội nghiệp một thiếu nữ mới mười bảy tuổi phải chịu bao thương tổn thật quá nhỏ bé. Trong khi rõ ràng, nàng mới là nạn nhân. Dẫu đấy có là sự thật đi chăng nữa, người con gái ấy còn có thể làm gì? Khi mà dường như trong mắt xã hội và cả gia đình nàng chỉ đáng là kẻ bỏ đi.


Và rồi, vào một đêm nọ, khi mà cả thế gian tưởng đâu tưởng chừng còn vì sao là thao thức, một ngọn lửa đỏ lại bất ngờ bùng lên giữa cái lạnh giá tháng mười một, như con mãng xà đang há miệng muốn nuốt chửng cả căn biệt phủ bề thế nằm lưng chừng đồi. Khi Thái Dương một lần nữa lười biếng nhích mình ra khỏi từng ụ mây dày, người ta bàng hoàng nhận ra một phần phía Đông của căn nhà bề thế đã bị biến thành một đống hổ lốn tro bụi. Chẳng bao lâu sau đó, từ bên trong gia đình Asari truyền ra tin dữ, rằng vị tiểu thư độc nhất của họ đã không may mất mạng trong đám cháy kinh hoàng vừa diễn ra. Ai nấy đều thất kinh hồn vía, bàng hoàng thuật cho nhau nghe hàng tá phiên bản của câu chuyện đang được lan truyền. Nhiều lúc, con người chỉ muốn nghe những tin tức giật gân để thỏa mãn cái tò mò của bản thân, hơn là kiếm tìm sự thật hay sự đồng cảm đến từ ai đó.


Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, quá nhiều chuyện xúi quẩy rơi xuống nơi vẫn được xem là yên bình như gia đình giàu danh vọng như Asari trở thành tin tức hết sức sốt dẻo. Ít người còn mạnh miệng nói rằng đây chính là trả báo cho sự giàu có không sạch sẽ mà nơi đó có được, bất chấp sự cảnh báo rằng nhà ấy vốn chẳng phải chỗ dễ gì động chạm. Thế nhưng, dường như bao nhiêu thứ tin tức ấy chẳng hề có thể vượt qua khỏi cánh cổng đã sờn cũ, lọt vào tai căn biệt phủ bề thế. Khác với những sự kiện trước đó, việc vị tiểu thư độc nhất nhà họ không may qua đời trong biển lửa vào đêm lạnh lại thật quá nhẹ nhàng, mấy lời ác ý đang nổi lên như nấm mọc sau mưa cũng chẳng hề đáng bận tâm. Vài ngày sau sự cố đáng thương tâm, một đám tang giản đơn đã được diễn ra nhằm tiễn đưa linh hồn thiếu nữ bất hạnh về nơi chính suối. Hôm ấy, trừ các vị khách vốn là bạn bè và đối tác của gia đình Asari danh giá, chẳng hề có ai khác đến tham dự. Người con gái còn chưa kịp chạm đến ngưỡng cửa mười tám đẹp đẽ đã không may về với đất mẹ, quẩn quanh trong căn biệt phủ lạnh lẽo suốt nhiều năm, thảm thương đến mức chẳng có một người bạn đến tiễn đưa. Âu, đó cũng là lẽ thường trong đôi mắt những kẻ vốn chỉ biết đến lợi ích một cách lạnh lùng, vô cảm như cách người ta nhắc đến cái tên Asari.


Thế nhưng, nào có ai hay. Lẫn trong khu chợ nhỏ cách đó không xa, vào cái ngày lễ tang được diễn ra, người con gái Sakurako đã đóng cửa chỗ bán buôn một ngày, ngồi trước tượng phật, lẩm bẩm từng lời kinh cầu với đôi mắt đỏ hoe. Bởi lẽ hơn bất kỳ ai, cô gái ấy hiểu rằng mình là kẻ đã gây ra quá nhiều tội lỗi, cho chính người bạn lâu năm của mình. Và giờ đây, cho dù có muốn, Sakurako đã chẳng thể còn cơ hội để chuộc lỗi. Thiếu nữ với suối tóc đen dài như nhung với đôi mắt to tròn thoáng chút u buồn dưới làn mi dày đã mãi mãi nằm xuống lòng đất lạnh lẽo. Trước cả khi, cô có dũng khí tìm đến và tạ tội cùng nàng.

Và ở đâu đó ở bên kia đại dương, nơi những cơn sóng Địa Trung Hải vỗ về suốt năm tháng một người con trai có mái tóc mái Thái Dương, đôi mắt ấm áp và khóe môi vẫn hay vẽ lên một nụ cười thật dịu dàng vẫn đang chờ đợi ngày có thể đất nước Nhật Bản xa xôi, tái ngộ cùng người mà mình yêu thương. Y nào hay, khi mà bản thân mình vẫn còn đang bận rộn với lo toang giữa bảo vệ và phá hủy, nhân nhượng và lấn tới với chính những người bạn mình, bóng dáng của thiếu nữ ấy lại dần khuất xa, tan biến khỏi ngôi biệt phủ xa hoa bề phế. Đôi ba tiếng nức nở giả vờ, thanh âm kinh phật được cất lên trong không gian trang nghiêm chẳng thể truyền đến được tai chàng trai ấy, báo cho kẻ đã phải gánh trên mình quá nhiều nỗi lắng lo thứ tin tức bất hạnh vừa giáng xuống đầu mình. Cốc cà phê nứt vỡ, chiếc khăn thêu đóa Sơn Trà trắng nhuốm bẩn chẳng thể tẩy sạch, điềm báo bất hạnh của Thần Chết ngỡ đâu đã đến rất gần mà y chẳng thể nào ngăn lại. Có đôi lúc, con người sẽ thật vô năng, yếu đuối và chẳng thể làm được bất kỳ điều gì. Chàng thủ lĩnh trẻ đã từng trải qua cảm giác khốn khổ ấy không chỉ một mà là vô số lần thế nhưng, vào những tháng cuối cùng trong năm ấy, lại là quãng thời gian dài mà y chẳng thể nào quên. Cả hai điều chàng trai ấy từng trông mong không xảy ra nhất lại đến với y theo một cách chậm rãi đến đáng sợ, cái nọ nối tiếp cái kia, giáng lên đầu óc mà lắm kẻ thù kiên nể những đòn đánh đau buốt đến lạnh người. Hiện thực như muốn bóp nghẹt trái tim, bẻ từng chiếc xương trên khắp cơ thể để y hiểu ra rằng mình chỉ là một kẻ ngạo mạn đến đáng khinh, rằng cho dù cố gắng, bản thân vẫn chỉ là con người nhỏ bé, không thể khống chế được sự chuyển biến của thế gian này.
Cơn gió lạnh buốt tháng mười một càng chẳng cho người bạn Nhật Bản của thủ lĩnh gia đình ấy biết được, rằng việc rời đi năm đó lại dẫn đến vô số hệ lụy ảnh hưởng đến gia đình, tới cô em gái mà anh hằng bảo bọc thương yêu. Asari Ugetsu đã đặt an nguy của người bạn ngoại quốc hơn cả lợi ích của em ấy, anh đã ngây thơ tin rằng thiếu nữ nhỏ rồi sẽ xoay sở ổn thôi, bởi vì em vẫn luôn mạnh mẽ vượt qua tất cả. Đã từng một thời vị thiếu gia ấy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chẳng có gì đâu khi mà cô em gái nhỏ vẫn nằm trong sự bảo bọc của nơi được gọi là gia đình. Vào thời khắc anh nhận lấy nhiệm vụ từ người bạn, thủ lĩnh của mình, tức tốc lên đường đến thành phố Milan nhộn nhịp, Ugetsu làm sao ngờ được ở bên kia đại dương, ngọn lửa hung tàn đã đến và đem người em gái của anh ra khỏi nơi khổ đau ấy, đến một thế giới chỉ bắt đầu từ con số không. Có lẽ phải mất rất lâu sau đó, anh mới có thể nhận ra, quyết định năm ấy đã cho và lấy của anh những gì. Nỗi ám ảnh và tội lỗi sẽ đi cũng người con trai ấy cả đời.
Và, ở đâu đó trên dải đất Nhật Bản vào những ngày mà cái lạnh căm căm của mùa đông đã cận kề, một cỗ xe ngựa chậm chạp dừng lại trước một ngôi làng nhỏ mang theo trong nó một dáng hình nhỏ bé, thanh tú trong bộ Kimono màu vàng nhạt thêu hoa với chiếc đai Obi xanh lơ thật trang nhã và dịu dàng. Nàng chậm rãi bước ra khỏi nơi ấy, bờ môi mím chặt, những ngón tay thanh mảnh siết lấy chiếc túi nhỏ trong lòng, đôi mắt đăm đăm hướng về những mái nhà nằm khép nép dưới tán cây trụi lá với hàng trăm cảm xúc chẳng thể nào diễn tả. Đồng tử đen tuyền lấp lánh như hai viên ngọc trai hướng lên, dán chặt vào tấm bản xiên vẹo trông như vừa bị ai đó cắm lên ít lâu. Gót chân nàng chậm nhập tiến về trước, càng lúc lại càng nơi khởi đầu, bỏ lại đằng sau dòng chữ được viết hết sức vụng về trước cổng làng mà khá vất vả mới đọc ra nó là gì.
Namimori.

Một cái tên gợi cho tâm hồn này thứ cảm giác yên bình, nàng thoáng nghĩ với nụ cười buồn trên môi. Rồi, bước chân ấy mỗi lúc lại nhanh hơn, vội vã như đang chạy trốn một con quái vật đáng sợ nào đó muốn lấy mạng mình. Để cuối cùng, nàng dừng chân lại trước ngôi nhà bằng gỗ trông qua đã đôi phần cũ kỹ nhưng lại mang đến cho trái tim tổn thương ấy thứ ấm áp và niềm vui sướng không tên. Làn gió lạnh lùa qua làn tóc đen dài, làm tấm khăn che mặt để lộ ra một vết rạch khó coi và rồi, tuyết rơi. Những bông trắng xốp như món quà rơi xuống từ trời cao chậm chạp rơi vào chiếc Haori dài, truyền đến da thịt cái lạnh lẽo đến run người như báo hiệu cho thời khắc mùa đông đã đến.

Từ ngày những bông tuyết đầu tiên rơi xuống thế gian năm ấy, Asari Mai đã chết.
---------End quyển 3: Thu Phai--------

---------

P/s 1: Chúc mừng sinh nhật Giotto llwll.

P/s 2: Bữa nay nhiều việc quá suýt nữa là không kịp rồi huhu.