[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 41: Bất hạnh và bi thương.




Có đôi lúc, thánh thần sẽ quay lưng với ai đó, giáng xuống đầu họ mọi thứ tai ương mà người có thể nghĩ ra và gần như đóng lại mọi lối thoát mỏng manh nhất. Mỉm cười thật chua chát nhìn vào khoảng không trên cao với những ụ mây xám xịt nặng nề, Mai đoán rằng mình giờ đây đã là kẻ kém may mắn ấy. Có lẽ, niềm hạnh phúc tìm được tình yêu đầu đời là cái giá phải trả cho tất cả những chuyện khủng khiếp vừa giáng xuống đầu nàng. Hoặc giả như, đấy là hậu quả cho việc cố gắng kiếm tìm niềm hạnh phúc bằng cách thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Hai người đàn ông quan trọng nhất mười bảy năm cuộc đời mười bảy năm cô liêu lần lượt rời bỏ nàng, đến một vùng trời thật xa xăm mà không có lấy một phong thư gửi về. Còn nàng, ở lại giữa bốn bức vách với sự lạnh nhạt từ chính nơi gọi là nhà xem ra vẫn là chưa đủ cho hình phạt mà bản thân nàng phải gánh chịu. Lấy bàn tay lên lau vội những giọt nước mắt hiếm hoi đang lăn ra từ hốc mắt đỏ hoe của mình, vị tiểu thư nhà Asari không nhớ mình đã làm việc này bao nhiêu lần kể từ cái ngày tai ương rơi vào đầu mình. Một nửa gương mặt của người con gái ấy đã bị hủy hoại bởi một vết rạch lớn. Thứ mà theo lời bác sĩ Senju là gần như không thể chữa lành vì diện tích quá lớn và thứ vũ khí gây ra vết thương lẫn vị trí nó tiếp xúc ban đầu quá bẩn, dẫn đến việc nhiễm trùng. Vào thời khắc nghe được câu trả lời ngập ngừng đó từ bà, Mai ngỡ đâu mình vừa nhận lấy một án tử từ một phiên tòa nào đó. Lòng nàng quặn lại còn lồng ngực thì như vừa bị ai đó đâm vào một nhát dao, sâu và mạnh hơn cả thứ đã làm tay chân nàng vô lực suốt nhiều ngày. Những tưởng, từng ấy điều là đã quá đủ bất hạnh cho tuổi mười bảy nhưng hóa ra, nàng đã nhầm.


Gần một tuần kể từ ngày nàng tỉnh lại trong căn biệt phủ xa hoa, Mai được cha mình dẫn đến khu vực trung tâm thành phố, bước vào phiên tòa xét xử những kẻ đã gây ra mọi chuyện với mình. Có lẽ, ai cũng sẽ nghĩ đây là nơi, Mai có thể đòi lại phần nào công bằng cho mình, trả lại cho kẻ thủ ác thứ chúng đáng phải gánh lấy. Thế nhưng, tại cái nơi mà tưởng đâu công lý sẽ được thi hành, một lần nữa, nàng lại phải gánh chịu thêm bi thương mà bản thân không sao ngờ đến. Sau khi tuyên hình phạt cho chúng với tội danh bắt cóc và gây thương tích cho vị tiểu thư nhà Asari, gã đàn ông đứng đầu đám người chẳng hề tỏ ra chút ăn năn hối lỗi. Như thể, lời tuyên phạt trên cao là lời khen thưởng cho một chiến tích đáng lưu danh sử sách nào đó. Trông thấy ánh nhìn sắc lạnh của gã ném cho mình, người con gái trẻ vốn đã phải chịu quá nhiều tổn thương không khỏi lạnh người mà thối lui vài bước. Và rồi, trước vô số cặp mắt chăm chú hướng vào mình, gã cười lớn.


"Sao thế tiểu thư? Đêm hôm đó chẳng phải chúng ta đã vui vẻ sao? Một vị tiểu thư Asari danh gia vọng tộc lại phải qua đêm cùng hẳn là một trải nghiệm thú vị nhỉ?"

Giây phút câu nói có thể vọng đến tay nàng, cả căn phòng đều đã vỡ ra bởi tiếng la hét và vẻ mặt kinh hãi của toàn bộ những kẻ có mặt, bao gồm cả cha nàng Asari Miyano. Còn nàng - nhân vật chính bất đắc dĩ của mọi ánh nhìn chỉ biết ngây người ra như một con búp bê bằng sứ nhỏ bé. Trời đất trong mắt nàng giờ đây chỉ còn là một mảng đảo điên, hỗn loạn. Ký ức về những gì xảy ra sau trận chiến ở cửa hàng vải Tsubaki đến trước khi tỉnh giấc tại phòng riêng trong đầu nàng chỉ mãi là mảng tối mờ mịt. Mai đã chẳng thể nhớ được bất kỳ điều gì. Thậm chí cả chuyện mà gã nói, cơ thể nàng ... Vừa mường tượng đến chuyện khủng khiếp đó, dung mạo thanh tú ẩn sau lớp khăn che mặt vì vết sẹo dài bỗng chốc đã hóa thành một sắc trắng bệnh khó coi. Như thể, toàn máu trong người vị tiểu thư trẻ đã bị câu nói của gã đàn ông khốn nạn kia hút cạn. Sống lưng nàng cứng đờ như xương cốt vừa bị hóa thành một khối đá khô khốc, xếp lên nhau lỏng lẻo và có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Nhưng nào chỉ có nhiêu đấy, giờ đây, tâm trí nàng gần như đã sụp đổ hoàn toàn. Nàng đứng ngây người ra, bị ai đó xô ngã, đám đông túm tụng với hàng trăm câu hỏi, rồi để mặc cha mình kéo ra khỏi sự hỗn loạn hoàn toàn không thốt được nửa lời. Những gì xảy ra đó như gã đó liệu đã bị kết án bao nhiêu năm tù hay nàng đã trải qua một ngày đi đường vất vả như thế nào trôi tuột đi như những kẻ qua đường, không để lại trong đầu nàng chút vết tích. Thứ duy nhất là Mai nhớ được là ngay khi trở về, bà nội đã đợi cha con hai người với gương mặt giận dữ nhất mà nàng từng được chứng kiến. Còn chả có lấy một giây để kịp hiểu ra chuyện gì xảy ra, người con gái ấy nhận lấy ngay một cú tát trời giáng. Choáng váng sau hình phạt bất ngờ, vị tiểu thư nhà Asari vô thức đưa tay chạm lên một bên gò má đang dần sưng đỏ, tròn mắt nhìn về phía bà nội của mình với vẻ kinh sợ không gì diễn tả được.


"Đồ con gái lăng loàn, không có nhân phẩm. Tao đã biết từ ngày xưa rồi, mày giống như mẹ mày, đều là lũ con gái vô sỉ chưa chồng đã thất tiết. Đáng lẽ, năm đó tao không nên nhân nhượng để mang ngươi về gia đình, để rồi danh vọng vài trăm năm của gia đình Asari của chúng ta bị vùi xuống bùn bởi mày. Đồ súc sinh"

Mai biết sau tiếng chửi đấy, người mà theo vai vế nàng phải gọi một tiếng bà còn dành cho nàng vô số lời chỉ trích nặng nề hơn nữa. Thậm chí, nếu không vì có cha nàng can ngăn, bà đã tìm con dao bếp đâm chết nàng ngay tại đấy. Tai nàng dần ù đi dưới hàng tá thanh âm chói tay và những từ ngữ bẩn thỉu vọng vào, cảnh báo cho một cơn giận mất kiểm soát sắp sửa bùng nổ.

"Bà không được nói mẹ tôi như vậy, bà không có tư cách! Cả chuyện vừa rồi tôi mới là nạn nhân cơ mà!"
Gào lên như trút ra mọi tủi hờn, vị tiểu thư băng qua đám đông, bỏ chạy thẳng về phía phòng mình với hai hàng nước mắt, bất chấp cái nhìn sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống đứa cháu gái của bà nàng.

Kể từ ngày hôm ấy, sự tồn tại của nàng trong gia đình Asari chẳng khác gì cái u nhọt kinh tởm cần được nhổ bỏ. Nếu như trước kia, Mai chỉ phải chịu cảm giác vô hình không ai đoái hoài đến, giờ đây, nàng phải chịu vô số lời sỉ vả, khinh miệt mà chẳng ai thèm giấu giếm. Bây giờ, nếu nói thân phận của nàng tại ngôi biệt phủ này còn thua kém cả người hầu kẻ hạ cũng chẳng hề nói điêu. Bất kỳ ai cũng có thể chửi bới và động tay động chân cùng nàng mà chẳng hề ngần ngại. Cho dù, cha nàng đã ra lệnh không ai được làm phiền đến nàng thì đối với họ - những người được cho là theo phe của bà nội nàng, xem danh dự của gia đình nhà Asari hơn cả sự tổn thương và mất mát của nàng, đấy chẳng là lời nói suông, chẳng có giá trị. Chỉ cần cha nàng rời khỏi nhà, hoặc ở những nơi không có mặt ông, Asari Mai còn bị xem nhẹ hơn cả một con chó, con mèo hoang không may có mặt tại sân nhà này. Vài ngày sau phiên tòa định mệnh ấy, lời đồn vị tiểu thư nhà Asari bị cưỡng bức bởi đám người bắt cóc đã lan tràn khắp nơi như sóng dữ không ai có thể cản được, càng làm cho cơn giận lôi đình của bà nội thêm dịp bùng nổ.
Một quãng thời gian dài, Asari Mai sống như đã chết. Nàng như một cái xác không hồn. cắn chặt môi và chịu đựng sự khinh miệt, rủa xả, hành hạ từ chính trong gia đình mà chẳng hề phản kháng. Tuy vậy, từng ấy khổ sở mà nàng phải chịu đựng chẳng thấm vào đâu trong nỗi dằn vặt và xấu hổ về bản thân vì đã phản bội lại người mình yêu. Nàng làm sao có thể nhìn mặt người con trai dịu dàng ấy với gương mặt bị hủy hoại và cơ thể dơ bẩn này đây. Nàng làm sao có thể chứ ?

Có lẽ chưa bao giờ Mai hình dung, mình sẽ lại đón nhận việc hôn ước của mình cũng ông chủ nhà Namikaze bị hủy với tâm trạng như vậy. Cái ngày đấy đã từng là ước mơ cháy bỏng suốt nhiều năm dài, hóa ra lại đến vào cái thời điểm nàng gần như sụp đổ hoàn toàn. Suốt nhiều ngày, người con gái ấy co mình trong lớp chăn dày như một hình hài sơ sinh, không thiết ăn uống mà chị làm bạn với hai hàng nước mắt đến khi chúng cạn khô. Nàng gầy sọp đi, cơ thể mảnh khảnh càng trở nên mỏng manh. Gương mặt với một vết sẹo dài chạy bên má tái nhợt như kẻ bệnh, đôi mắt đen trong veo thuở nào như đờ đẫn đi, suối tóc đen dài mượt như nhung rối bù chẳng còn được chải chuốt, chăm nom. Trông nàng bây giờ như thể đã già đi đến vài tuổi, xấu xí và nhếch nhác như một kẻ hạ đẳng, chẳng còn ăn khớp gì với khung cảnh của căn biệt thự bề thế này. Từ giây phút tự giam mình trong nỗi khổ sở, nhục nhã, Mai đã chẳng còn viết thư và nhờ ai đấy gửi đến Sicilia, đến tay người mà nàng hằng nhớ mong. Bây giờ, ngay cả tư cách được biết tin tức về Giotto, nàng cũng tự thấy mình không đáng. Có lẽ, giờ đây cái chết chính là thứ giải thoát sau cùng...
Và rồi, vào một buổi trưa khi cái lạnh căm căm của mùa đông đã cận kề, người con gái tiều tụy ấy cuối cùng đã lại trải một tờ giấy lên chiếc bàn nhỏ đã đóng một lớp bụi mỏng. Khẽ rùng mình trước làn gió lạnh lùa qua ống tay áo Kimono đã xỉn màu, Mai cắn chặt môi, cố nén từng giọt nước mắt đang rơi xuống làm nhòe đi câu chữ, cố gắng hoàn thành lá thư mà có thể, là lá sau cùng nàng gửi đến cho Vongola Giotto - người con trai mà nàng hằng yêu. Trước đây, nàng từng lo lắng hoài nghi về lời hứa của người con trai có mái tóc màu nắng, sợ rằng y rồi sẽ như người cha đã bỏ rơi mẹ nàng chết dần chết mòn trong đói rét và bệnh tật mà chẳng một lần ghé lại đoái thương. Nhưng hóa ra giờ đây, người tự tay cắt đi sợi chỉ đỏ mỏng manh ấy lại là nàng. Mai khẽ cười, một cái cong môi bi thương mà đầy giễu cợt khi dòng lệ lại ứa ra nơi khóe mắt đỏ hoe. Đôi bàn tay run run trượt trên mặt giấy mỏng, cố gắng viết ra những dòng thật hoàn chỉnh, mặc kệ từng câu từng chữ hiện ra như đang cố cứa vào trái tim này từng vết dao đau điếng rỉ máu tanh. Khốn khổ hơn mọi thứ mà Mai phải gánh chịu suốt những năm tháng qua, hóa ra, lời biệt ly cùng người con trai đầu tiên trao cho nàng hương vị ái tình .Nước mắt Mai giàng dụa khi nàng run rẩy cầm lấy chiếc nhẫn cũ đang được xỏ vào sợi dây chuyền mỏng rồi chậm chạp gỡ nó ra. Nàng ngắm nghía nó như một món trân bảo vô gia, dưới làn nước mắt đang làm nhòe đi tất cả. Món quà mà Giotto trao lại cho nàng ngày hôm ấy, giờ đây lại chẳng thể ở lại đây. Cắn chặt môi để bản thân không buông tiếng nấc nghẹn, Mai đặt chiếc nhẫn vào phong thư rồi cẩn thận gấp lại, run rẩy nhấc cơ thể tàn tạ của mình đứng dậy rồi lại tập tễnh bước ra khỏi phòng. Nàng muốn tìm bác Haku, cầu xin người quản gia già ấy có thể nể mối giao hảo bấy lâu mà chuyển lá thư này đi như một ân huệ cuối cùng dành cho kẻ sắp chết. À, chết. Nhiều năm dài, Mai đã từng rất sợ sự hiện diện của nó thế nhưng giờ đây, nàng lại thấy nhiều khi nằm xuống và ngủ một giấc dài hóa ra lại là thứ giúp nàng rời bỏ mọi mọi sự khổ đau, bất hạnh của thế thái nhân tình. Nàng phải sống làm sao khi tương lai chỉ là một mảng đục ngầu và mỗi ngày chỉ mang đến thêm những đớn đau? Tuyệt vọng có lẽ là từ đúng nhất để diễn tả trái tim này. Chắc hẳn, ngày mai, ngày kia và nhiều ngày sau đó, nàng vẫn sẽ tồn tại như thế, tựa một con vật hèn kém và bẩn thỉu trong chính nơi gọi là nhà. Nếu đã là thế, thì hà cớ gì, nàng phải kéo dài thêm những bi thương, khốn khổ ấy?
Chết chẳng qua là chỉ là sự giải thoát vĩnh hằng.

Có lẽ, sẽ chẳng có đám ma nào được tổ chức cho một kẻ tội đồ bẩn thỉu như nàng. Không tiếng khóc than hay lời cầu siêu nào dành cho nàng - một linh hồn đã bị thần linh bỏ rơi. Nàng sẽ nằm yên dưới ba tấc đất, chờ đợi giây phút cơ thể này hoàn toàn mục rữa. Mai lại mỉm cười thật chua chát, chậm chạp bước trên hiên nhà, tìm đến hậu viện mình đã từng rất hay lui tới. Thế nhưng, trước khi, vị tiểu thư ấy kịp bước đến cánh cửa phòng vị quản gia già, nàng lại gặp ông đang tất tả chạy về phía mình, hổn hển cất lời.

"Tiểu ... Tiểu thư... Có một vị khách muốn gặp người."

----

P/s 1: À thì thực ra ... Mấy cái khúc này cứ phải gọi là ...

P/s 2: Sắp hết năm rồi mọi người :>