[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 37: Biến cố không ngờ




"Đường chỉ may tỉ mỉ thật đấy, chắc mấy vị khách kia sẽ thích lắm."

Lời khen và nụ cười chân thành của Sakurako làm Mai không khỏi lúng túng. Tuy đây không phải lần đầu tiên người chị gái này mở lời tán dương sản phẩm được nàng làm ra nhưng nàng vẫn không dễ dàng tiếp nhận nó như lẽ hiển nhiên. Có lẽ, do sự ảnh hưởng từ nếp sống và lối hành xử của nhà Asari, nàng khó lòng thoải mái trước những lời ngợi khen, cho dù, đấy có là thật lòng thật dạ. Bước vào cửa hàng vải Tsubaki nằm khiêm nhường trong khu chợ nhỏ, vị tiểu thư nhà Asari mất một lúc để có thể chọn ra vài xấp vải mình ưng ý để nhận về trong tháng đến. Giờ đã sang tháng mười, thời tiết dần trở lạnh và có thể chỉ đôi ba tuần nữa, tuyết sẽ bắt đầu rơi, kéo theo nhu cầu mua sắm đồ giữ ấm cũng tăng cao. Không chỉ chuẩn bị hàng cho mùa đông, các loại vải với màu sắc rực rỡ dùng khi năm mới đến cũng đã bắt đầu được chuẩn bị ngay từ bây giờ. Vì thế, đây cũng là lúc mấy cửa hàng như Tsubaki bận rộn hơn trước khá nhiều. Giữ sự tấp nập ấy, Mai lại chọn mình một góc riêng, cẩn thận xem xét từng xấp vải mỏng đang được chất cẩn thận trong chiếc giỏ mây.


Chẳng hiểu vì sao, kể từ lúc hòa mình vào đám đông qua lại như mắc cửi trong khu chợ nhỏ, Mai lại đón nhận một cỗ bất an vô hình dâng lên trong lồng ngực. Ngay cả khi, nàng đã dừng chân bên trong tiệm vải Tsubaki thân quen, cảm giác ấy vẫn không hề tan biến nhưng lại mơ hồ đến khó chịu, tựa như một cánh bướm nhỏ đập cánh vào một thế giới mù sương. Không thể phủ định sự tồn tại, càng chẳng thể tìm kiếm được một dấu hiệu cho dù là nhỏ nhất, nó chẳng khác gì một bóng ma lởn vởn đâu đó quanh tâm trí nàng. Bên ngoài cửa hàng, dòng người vẫn đông đúc đầy ồn ào như cũ, trong khuôn viên nhỏ, vài vị khách vẫn còn đang xem xét từng tấc vải đang được trưng bày. Dường như, toàn bộ cảnh tượng xung quanh nàng vẫn y như bao lần, chẳng có gì đổi khác. Thế nhưng, cái sát khí lờ mờ làm lòng nàng bất an vẫn lẫn vào cái yên bình, ồn ã ngoài kia khó lòng chỉ là tưởng tượng. Như thể, đang có hàng chục cặp mắt cú vọ đang xoáy bóng lưng này, tự như lũ sói săn đang ghim ánh nhìn vào con mồi béo bở.


"Này, em làm sao thế?"

Gương mặt của Sakurako bất thình lình xuất hiện trong tầm mắt Mai một lần nữa, làm vị tiểu thư nhà Asari không khỏi giật mình. Ắt hẳn, vẻ tái nhợt như người bệnh của nàng đã làm cô gái chủ tiệm chú ý. Vội vã điều chỉnh lại nét mặt, nàng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng bảo rằng mình không sao như một phản xạ vô cùng tự nhiên. Có lẽ, tháng ngày phải chịu đủ ánh nhìn soi mói và khắc nghiệt đã dần dạy nàng cách giấu đi, để cho người quan trọng thôi lo lắng vì mình. Giống như trước đây, dẫu cho, phải lắng nghe đủ lời sỉ nhục vì xuất thân thấp kém hay phải chịu hình phạt quỳ, chịu đòn roi, Mai cũng sẽ chọn cách im lặng, không hề than vãn. Cho dù, người đó có là anh Ugetsu mà nàng hằng kính trọng đi chăng nữa.

"Thế, em chọn được tấm vải nào ưng ý chưa?"


"Dạ chưa ạ."

Mai thật thà đáp lại. Tuy rằng số vải được đưa về lần này rất nhiều nhưng đúng là nàng vẫn chưa tìm được loại nào ưng ý cả.

"Vậy theo chị ra kho phía sau nhà đi. Ở đó vẫn còn nhiều lắm, em có thể chọn ..."

Giọng Sakurako thoáng ngập ngừng, nụ cười trên môi cô gái ấy cũng thoáng qua nét lo lắng kỳ lạ. Không cần tốn quá nhiều công sức, vị tiểu thư nhà Asari đã trông thấy vẻ khác thường ấy. Thế nhưng, nàng đã chọn cách im lặng rồi cùng Sakurako rời khỏi đám đông đang bận rộn lựa chọn, mua bán. Men theo lối đi nhỏ với những khóm hoa vô danh nở rộ hai bên đường, hai người nhanh chóng đến được nhà kho của cửa hàng Tsubaki với hàng trăm xấp vải đủ màu sắc được sắp xếp cẩn thận. Vừa mở cửa cho Mai bước vào, cô chủ trẻ vừa cất lời bảo rằng số hàng lần này dành cho mùa đông nên nàng có thể thong thả mà làm, không cần tuân theo thời hạn nửa tháng như mọi khi. Điều ấy làm vị tiểu thư nhà Asari cảm thấy vô cùng biết ơn. Giống như anh Ugetsu, Sakurako cũng biết nàng là người sợ lạnh, mỗi lúc tuyết rơi đều sẽ kéo theo những trận bệnh kéo dài liên miên. Lòng tốt của chị ấy, Mai hoàn toàn hiểu được chỉ là, nàng sẽ không thoải mái lắm khi nhận lấy nó. Huống hồ, bây giờ đã là tháng mười, chẳng bao lâu nữa một năm sẽ trôi qua. Và, quãng thời gian này sớm thôi, sẽ trở thành những hoài niệm xa vời chẳng thể nào chạm đến.
Hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, thiếu nữ trong bộ Kimono màu xanh xám quay lại định gọi Sakurako vào trong, giúp mình chọn màu. Đáng lẽ, nàng sẽ mau chóng tìm được thứ mình muốn, vui vẻ chào tạm biệt chị chủ trẻ, thong thả rảo bước trên cung đường rợp lá đỏ, có mặt ở nhà trước giờ cơm trưa. Thế nhưng, toàn bộ dự định ấy đã phá sản ngay vào thời khắc nàng quay đầu.

Sakurako mím chặt môi với hai hàng nước mặt, bên cạnh cô, hàng chục gã đeo mặt nạ đang lăm lăm thanh Katana bén ngọt sẵn sàng rời khỏi vỏ. Chúng khoác lên mình bộ Kimono lãng khách hết sức bình thường và che đi dung mạo bằng chiếc mặt nạ vẽ hình hồ ly vẫn được sử dụng vào các lễ hội mùa hè. Cho dù chẳng biết những kẻ này là ai nhưng chỉ cần nhìn qua điệu bộ, vị tiểu thư trẻ cũng thừa hiểu chúng chẳng đến vì điều gì tốt đẹp. Và rồi, tai nàng bỗng chốc ùa đi khi giọng nói nức nở của Sakurako cất lên trong tiếng nấc nghẹn nhỏ nhẹ.
"Chị xin lỗi, bọn họ đã bắt cha mẹ chị làm con tin ... Chị không thể... Chị ..."

Vậy là quá rõ, cảm giác bất an mà Mai cảm nhận được chẳng hề là giả. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, mình phải đối mặt với nguy hiểm một cách bất thình lình đến như vậy. Từ trước đến nay, nếu không kể lần gặp chuyện cùng Giotto, nàng chưa từng trở thành mục tiêu của bất kỳ phi vụ bất hảo nào nhắm vào gia đình. Bởi lẽ, sự tồn tại của nàng tại phủ Asari vốn quá mờ nhạt và nàng lại ít khi lộ mặt ra ngoài. Ngay cả Sakurako suốt mấy năm qua còn chẳng biết nàng là tiểu thư của căn biệt phủ xa hoa cách đó không xa. Vậy thì tại sao chúng lại biết? Và, chúng nhắm đến nàng để làm gì. Là bắt cóc tống tiền hay muốn uy hiếp cha nàng thay đổi quyết định gì đó? Hay là... chúng trả thù Giotto? Vừa nghĩ đến giả thuyết thứ hai, sắc mặt nàng bỗng tối sầm lại. Không thể như thế được! Ngài ấy đã rời khỏi Nhật Bản từ lâu, suốt thời gian qua nàng và gia đình không hề gặp bất kỳ cuộc tấn công nào. Nhưng, có gì đảm bảo chứ?
Mai cắn chặt môi khi tiếng ken két lạnh lẽo khi vài thanh Kanata bắt đầu rời khỏi vỏ, đấy chính là lời cảnh cáo đầu tiên dành cho nàng. Hai tên tiến lên trước, bước vào trong kho với hai lưỡi kiếm sắc bén đưa về trước, ép nàng dần lùi lại phía sau. Trong người nàng vẫn có một thanh Tanto phòng thân, tuy nhiên với tình cảnh này thì có lẽ nó sẽ chẳng thể giúp nàng thoát khỏi thảm cảnh. Nàng đang ở nhà kho cách khá xa đám đông ngoài kia, bị dồn vào góc của một căn nhà kho chứa đầy vải vóc với cửa ra duy nhất đã bị đám người kia trấn giữ.

Cố gắng tự trấn tĩnh bản thân khi chậm chạp bước lùi lại phía sau, Mai mím chặt môi, cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh và tìm cách nào đó thoát khỏi nơi này. Bởi nàng vẫn nhớ rõ lời mà anh Ugetsu đã từng nói, sự hoảng loạn vào thời điểm ngặt nghèo chỉ là thứ kéo đến hàng tá điều tồi tệ hơn mà thôi. Bình tĩnh chính là điều kiện tiên quyết nếu muốn giải quyết bất kỳ vấn đề gì. Và, nàng bắt gặp nó - ánh nhìn sắc lẻm của một kẻ sát nhân đến từ một kẻ trong số chúng. Hắn thẳng tay đá Sakurako sang một bên, chầm chậm tiến vào trong kho chứa vốn vô cùng ngăn nắp. Cái nhìn chứa đầy căm thù mà hắn dành cho Mai khiến người nàng bỗng run lên như một kẻ bị cảm mạo. Chưa bao giờ, vị tiểu thư nhà Asari lại phải bắt gặp ánh mắt đáng sợ đến nhường ấy. Rồi, một bên vai của nàng bất ngờ bị một trong hai gã ban đầu tóm lấy. Dường như sử dụng hết sức lực của một người đàn ông trưởng thành, hắn ép nàng phải khuỵu xuống trước gã vừa đi vào. Hành động ấy không khỏi khiến Mai choáng váng nhưng nó vẫn chưa hề giúp nàng quên đi thứ mình vừa phải chứng kiến. Gã đàn ông trông có vẻ là thủ lĩnh của đám người đeo mặt nạ bước tới trước mắt nàng, ánh mắt hắn săm soi gương mặt nàng như dã thú đang chiêm ngưỡng con mồi vừa lọt bẫy.
"Đúng là nó, con gái của nhà Asari. Quả là xứng đáng để bọn ta tốn công."

Gã nói, với tiếng cười đắc thắng chẳng hề ẩn giấu trong câu từ như thể vừa tìm được một món hời thật lớn. Thế nhưng, đáp lại chúng chỉ là ánh nhìn đầy quật cường, không pha nửa tia sợ hãi của vị tiểu thư trẻ. Câu nói vừa rồi đã cho Mai hiểu rằng mình thật sự đã trở thành con mồi bị nhắm đến, không vì điều gì trừ cái họ mình đang mang. Nàng cắn chặt môi, bàn tay cẩn thận luồn vào lớp áo Kimono xanh xám. Và rồi...

"Choang!"

Thanh âm của hai thanh kim loại va mạnh vào nhau, rồi những tiếng rít dài mà chúng mang lại khiến bất cứ ai cũng bất giác mà rợn người. Vị tiểu thư nhà Asari cau mày đầy căng thẳng khi thanh Tanto của mình bị chặn lại bởi một lưỡi kiếm Katana sắc bén. Kẻ đối đầu của nàng mượn ưu thế sức mạnh, càng ra sức dồn ép khiến thiếu nữ vừa vùng dậy đã mất thăng bằng mà ngã xuống. Tiếng gió xoẹt qua mang tai báo hiệu một thanh kiếm khác khác vừa vung đến, sẵn sàng đưa nàng về thế giới bên kia. Trong khoảnh khắc chỉ vài phần trăm giây, đại não và cơ thể của vị tiểu thư nhà Asari dường như đã hoạt động hết công suất, kéo cả người tránh khỏi một vết đâm chí mạng. Ngay cả khi đã thoát khỏi khoảnh khắc Tử Thần vung lưỡi hái đầu tiên, Mai vẫn chưa hề thoát khỏi thảm cảnh. Hơi thở dồn dập và trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực như nhắc nhở nàng, mối nguy hiểm vẫn chưa hề được giải trừ.
Không cho người con gái lấy một thời khắc để lấy lại bình tĩnh, những gã còn lại tiếp tục tiến đến với những thanh vũ khí sắc bén chém sắt như chém bùn. Lẫn trong tiếng gió thu luồn qua khe cửa, thanh âm kim loại va vào nhau đến lạnh người. Một trận chiến không mấy cân sức đã diễn ra và hoàn toàn không hề có cơ hội chiến thắng, nàng biết điều đó chứ. Đối mặt vs những gã kiếm sĩ lão luyện, kỹ thuật phòng thân của nàng chẳng đáng là gì nhưng, nàng lại chẳng thể nào khoanh tay chờ chết. Cùng với nỗi sợ hãi đang dâng trào, hàng trăm câu hỏi cùng lúc đổ xuống khiến đầu nàng như muốn nổ tung. Cơn đau từ thái dương ập đến vào đúng lúc, nàng giữa vòng vây kẻ thù. Đến lúc đôi mắt to tròn nhận ra nguy hiểm đã cận kề, một lưỡi kiếm đã ở ngay trên đỉnh đầu và sắp sửa hạ xuống. Lách người vừa kịp lúc để thoát khỏi cái chết trông thấy, vị tiểu thư một lần nữa phải lùi vào sâu, mượn những tấm vải đang đang được treo rũ xuống để có thể chống đỡ với đám người đeo mặt nạ. Thế nhưng sau một hồi giao chiến, Mai đã nhận ra sự chống trả của nàng không phải là vô ích. Ít nhất, nàng đã nhận ra thứ mà đám người này nhắm đến không phải là mạng sống của vị tiểu thư nhà Asari. Chúng có thừa khả năng để làm điều đó ngay từ đầu mà không cần tốn quá nhiều công sức, việc chấp nhận giao đấu chẳng qua là cuộc thử nghiệm, một trò tiêu khiển giải trí tựa lũ mèo vờn bắt con chuột con.
"Các người rốt cuộc là ai? Có mục đích gì chứ?"

Mai cất tiếng khi bản thân đã hoàn toàn bị chế ngự với một cơ thể lấm lem đất cát. Nàng biết đây chính là cơ hội cuối cùng để bản thân tìm được một câu trả lời thỏa đáng nhất, dẫu cho, điều đó rất có thể khiến sự "nhân từ" mà chúng dành cho nàng sẽ biến mất. Sự cố chấp tìm kiếm câu trả lời của vị tiểu thư nhà Asari khiến tên thủ lĩnh trông có vẻ vô cùng hứng thú. Gã bước đến trước mặt người con gái trẻ tuổi, từ tốn rút thanh Kanata giắt trên thắt lưng đặt lên chiếc cổ trắng nõn, khẽ cất lời đầy khinh miệt.

"Ngươi sẽ sớm biết thôi đồ tiểu thư hạ đẳng, khi đến thế giới bên kia."

Gần như cùng lúc vào thời khắc giọng nói ấy tan vào cơn gió se lạnh thổi bay hàng ngàn chiếc lá úa tàn, một cú đập mạnh vào gáy đã khiến tất cả trong tầm mắt của Mai đều chìm vào một màu đen tuyền thanh khiết nhất.
----