[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 30: Sự giúp đỡ.




"Đã lâu không gặp, Vongola. Nhìn sắc mặt cậu không tệ, hẳn là mọi chuyện vẫn ổn, đúng chứ?"

Toàn bộ những suy nghĩ miên man trượt dài lũ lượt biến mất, dáng vẻ thoáng lơ đãng tan đi, chỉ để lại một thủ lĩnh Vongola trẻ tuổi thanh lịch và ôn hòa. Đập vào đôi mắt màu Hổ Phách tinh anh là một người đàn ông cao ráo trong bộ âu phục đen được ủi cẩn thận, đang thong dong bước xuống từng bậc tam cấp với nụ cười nhàn nhạt treo lên khóe môi. Mái tóc đen nhánh ôm trọn gương mặt tuấn tú, dáng vẻ lịch lãm của anh ta đủ sức làm bao tiểu thư một lần gặp gỡ phải ôm mộng tương tư. Đó là thủ lĩnh nhà Cavallone - tổ chức được hình thành và phát triển còn trước cả Vongolla: Cavallone Michele. Gia đình mà Giotto dày công xây dựng có thể có thế lực lớn mạnh đến mức vươn đến hầu khắp Italia nhưng với Napoli, đây vẫn luôn là chuyện khó nói. Bởi, theo cách nói của chàng thủ lĩnh trẻ thì mỗi con sư tử chỉ nên làm chủ một cánh rừng, mỗi khi rời khỏi lãnh thổ thì nó phải biết mình là ai và đang ở đâu.


Sự xuất hiện của Michele tại khách sạn nằm số bảy đường Paradiso, thuộc khu vực Positano (*) đã chứng minh suy đoán của G là hoàn toàn chuẩn xác. Buổi gặp gỡ đặc biệt giữa Vongola và Camorra tại Napoli thật sự có phần nhà Cavallone. Thế nhưng trái ngược với sự đề phòng đang dần lan rộng trên gương mặt Lampo, người con trai trẻ đến bên cạnh cậu lại chẳng hề cảm thấy có lý do gì để mình phải bận lòng vì sự chào đón bất ngờ này. Khẽ gật đầu chào thủ lĩnh một đồng minh quan trọng của gia đình, Giotto vui vẻ tiến vào trong khách sạn đã được vây kín bằng người mà theo lời của Michele là một nửa của y, phần còn lại là từ ông chủ của gia đình Camorra.

"Tôi không được thông báo là buổi gặp mặt này có cả phần anh nên có hơi ngạc nhiên. Anh làm gì ở đây vậy, Cavallone?"


Vừa bước dọc dãy hàng lang rộng rãi được trang trí bằng những bước tranh sơn dầu mang đậm dấu ấn của nghệ thuật thời đại Phục Hưng, Giotto vừa thong thả cất tiếng hỏi người đang song hành cùng mình. Đáp lại, thủ lĩnh nhà Cavallone bật ra một tiếng cười vô hại, vui vẻ cất lời như thể mình vừa được hỏi một chuyện vô cùng hiển nhiên.

"Đây là Napoli đấy cậu chủ nhỏ, làm sao có chuyện một sự kiện lớn như vậy lại thiếu phần của chúng tôi chứ? Khách sạn Dio Nero này cũng là gia sản thuộc quyền quản lý của chúng tôi nếu cậu muốn hỏi thêm."

Sau câu nói đó, chẳng ai trong đoàn người "tháp tùng" thủ lĩnh nhà Vongola là chịu cạy miệng ra nửa lời. Rồi chợt, giữa bao nhiêu bóng người với tiếng cười nói giòn tan lướt qua trong hàng lang rộng rãi, Giotto lại khựng người lại trước một dáng hình nhỏ bé vừa lướt qua. Trong khoản khắc ngắn ngủi, vị thủ lĩnh trẻ tuổi đã ngỡ đâu mình nhìn lầm nhưng rồi một lần nữa, gương mặt ấy lại xuất hiện giữa đám đông, đem tất cả người xung quanh hóa thành những cái bóng mờ đục, tự biến bản bản thân thành đóa hoa duy nhất trổ sắc hương. Trong vài giây, đôi chân dường như đã chẳng còn nghe theo sai khiến của não bộ, đã định nhấc lên và vội vã đuổi theo suối tóc đen đang khuất dần phía hành lang. Asari Mai - người con gái bấy lâu làm y nhung nhớ giờ đây lại bất thình thình xuất hiện tại Italia, ngay tại khách sạn này. Nhưng rồi, Giotto tựa như lại nhớ đến việc gì, y buông thõng bàn tay đang vươn về trước và ngoảnh mặt đi, tiếp tục rảo bước mà không nhìn lại nơi ấy, dù chỉ một lần.


Đoàn người cứ thế leo lên những cầu thang xoắn chạy dài, đến trước một căn phòng lớn nằm ở cuối cùng dãy hàng lang sang trọng. Cánh cửa lớn bằng gỗ sồi bóng loáng được chầm chậm mở ra, hé lộ trước đôi mắt màu Hổ Phách chiếc bàn dài mà ở phía bên kia, thủ lĩnh nhà Camorra đã đợi sẵn từ lâu. Gã đàn ông có một vết sẹo dài bên gò má trái trạc năm mươi tuổi với mái đầu màu nâu hạt dẻ, lốm đốm vài sợi bạc, đôi mắt màu xanh xám sắc sảo dưới cặp kính gọng vuông đang phì phèo một điếu xì gà với hai hàng vệ sĩ nghiêm trang đứng hai bên. Camorra Curel là tên của gã và dù đã nghe thấy nó không ít lần nhưng đấy mới là lần đầu tiên, Giotto được gặp mặt nhân vật này. So với gã, thủ lĩnh trẻ tuổi nhà Vongola với gương mặt anh tuấn, nho nhã chẳng khác gì một đứa trẻ chưa trải sự đời, hoàn toàn không đủ tầm cỡ để sánh cùng.
Curel hất tay, một tên vệ sĩ trong phòng liền kéo ghế ra hiệu mời vị khách mới đến ngồi. Đối mặt với bầu không khí nặng nề dần đặt quánh lại trong căn phòng được trang trí xa hoa, chàng trai có mái tóc màu nắng chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay nhún nhường, y chỉ gật đầu một cái cho đủ phép lịch sự rồi ngồi vào chỗ, ngẩng cao đầu đối mặt cùng người đàn ông đáng bậc cha chú ở phía đối diện. Tách trà sóng sánh màu nâu đẹp mắt được đẩy đến trước mặt hai nhân vật chính thay vì rượu, theo yêu cầu của Giotto. Và trước khi cuộc đàm phán bắt đầu, Cavallone Michele đã cùng thủ hạ của mình rời đi để đảm bảo không gian riêng tư, không quên bỏ lại một câu nói hết sức khách sáo.

"Chúc các vị có được một ngày tốt lần và, hãy gọi cho người của tôi ở ngoài cửa nếu cần nhé."
Trong suốt mười chín năm cuộc đời mình, Lampo chưa bao giờ phải trải qua bầu không khí nặng nề như muốn ép chết hơi thở đến nhường ấy. Từng giây từng phút trôi qua bị kéo dãn hết mức với những câu hỏi và trả lời đầy ẩn ý. Có khi uyển chuyển như nước chảy, lúc lại cương quyết như đá tảng không gì xoay chuyển. Cuộc đàm phán của hai thủ lĩnh thật sự đang rút hết không khí ra ngoài khung cửa mở hờ, chẳng để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội can dự vào. Im lặng và lắng nghe trọn vẹn từng câu chữ, người bảo vệ Sấm Sét của Vongola rơi vào trạng thái căng thẳng đến mức quên cả thở. Cậu tin rằng nếu không được tận mắt chứng kiến, sẽ có khó ai tin được chàng trai lúc nào cũng khoác lên mình dáng vẻ điềm đạm, ôn hòa như Giotto giờ đây lại đối mặt với một đối thủ già rơ như Curel mà chẳng hề chịu lép vế, dù chỉ là nửa lời. Mặc cho gã đang cố gắng phủ đầu y bằng những câu từ khiêu khích pha lẫn hăm dọa về việc đổ máu trong tương lai, nhằm ép Vongola phải nhượng lại quyền lực ở Bắc Italia, đôi mắt màu Hổ Phách vẫn ánh lên nét kiên định đến đáng sợ. Tựa như giờ đây nếu Curel thật sự muốn có một cuộc giao tranh, Giotto cũng sẽ chẳng ngần ngại đón lấy. Và đúng như điều mà Lampo đã linh tính, sau hơn một giờ với cuộc bàn luận chẳng đưa đến đâu, Curel mất dần kiên nhẫn vốn có. Gã đưa tẩu thuốc sang cho tên thuộc hạ, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, dáng vẻ bệ vệ đường hoàng cất tiếng hỏi nặng nề.
"Vongola, cậu thật sự không chấp nhận lời đề nghị của chúng tôi?"

"Thành thật xin lỗi, không thể thưa ông Camorra."

Giotto chậm rãi đáp. Tuy nhiên, dáng vẻ bình thản như bao ngày ấy chậm rãi tan đi khi chân mày y đã phải phải nhíu lại trước họng súng đen ngòm đang hướng thẳng vào mình. Từ phía sau, một cái khác đang đặt lên ngay đỉnh đầu bởi một thủ hạ của Curel vốn túc trực quanh phòng. Gần như phản xạ tự nhiên, Lampo lập tức đứng phắt dậy, toang lấy Vongola Box để chiến đấu thì lại vì một cái phất tay nhẹ của Giotto mà đứng sững người lại.

Người con trai anh tuấn đối mặt với uy hiếp của bốn phía chẳng hề tỏ ra chút nao núng, ngược lại, đôi mắt màu Hổ Phách lại vừa ánh lên tia sắc bén khó lòng nhầm lẫn.

"Ngài thật sự muốn đối địch với Vongola sao, Camorra?"
Bằng giọng điềm tĩnh, ôn hòa khó thể hình dung có thể xuất hiện trong tình cảnh ngặt nghèo lúc bấy giờ, thủ lĩnh nhà Vongola chầm chậm cất lời dù rằng chỉ qua ánh nhìn thoáng quét qua ai cũng biết đáp án quá rõ ràng. Không có tiếng ai trả lời. Bốn bề chỉ có tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ len qua tấm màn màu ngọc bích đang rũ hờ lên những cánh cửa kính. Sự tĩnh lặng ngột ngạt ấy kéo dài trong một thoáng ngắn ngủi, trước khi bị phá tan bởi một tiếng đổ vỡ như xé toạc cả không gian. Vào thời khắc ấy, trời đất trong mắt nhiều kẻ giống như đã bị đảo lộn hoàn toàn. Curel chỉ mới vài phút trước còn chễm chệ nắm quyền sinh sát kẻ khác nay bị một gót giày đạp lên đầu, ép mặt gã xuống mặt bàn đối diện. Họng súng lạnh lẽo đặt lên da thịt làm gương mặt vốn dữ tợn lại phủ thêm sự giận dữ chưa từng thấy. Khẩu súng của thủ lĩnh nhà Camorra bị đá về phía Giotto trong cái nhìn chòng chọc xen lẫn điên tiết, gã rít lên.
"Chuyện quái gì vậy? Vongola Giotto vậy là sao?"

Có lẽ, Curel chưa bao giờ ngờ được mọi chuyện mình toang tính sẽ đi đến tình cảnh này. Một kẻ trong đám hộ vệ thân cận đã bất ngờ tấn công gã từ phía sau, không chỉ bị dí súng vào đầu, gã bây giờ còn chẳng thể động đậy vì gót giày đang hạ lên đầu mình. Trừng mắt nhìn chàng trai trẻ trước mặt thong dong cầm khẩu súng của mình lên, Curel cất lên tiếng nguyền rủa nhưng rất nhanh, thanh âm mà gã tạo ra đã chìm trong tiếng súng chát chúa. Và hiển nhiên, người làm việc đó chẳng phải là thành viên của nhà Camorra. Vài đường đạn rơi chỉ cách mặt gã vài inch, để lại trên chiếc bàn gỗ được chạm trổ tỉ mỉ những lỗ vẫn còn nóng rát. Mấy giây sau đó, Curel chứng kiến những thủ hạ trung thành của mình lần lượt bị hạ gục, máu nhuộm cả khăn trải bàn trắng muốt.
"Khẩu Kammerlader 1842 Na - Uy (**) này có vẻ đã đi cùng ông lâu năm đúng không, Camorra?"

Giọng nói của thủ lĩnh nhà Vongola vang lên sau khi tiếng súng đã lặng im, chậm rãi và thản nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Vongola! Cavallone ! Các ngươi dám gài bẫy ta!"

Curel rít lên trong niềm phẫn uất khó tả. Nhưng đáp lại gã chỉ là tiếng cười ngà ngà khi cánh cửa một lần nữa được mở ra và Cavallone Michele trong bộ vest thẳng thớm thong dong bước vào, thoải mái buông lời.

"Thật ngại quá, đây chỉ là phòng vệ nếu như quý ngài đây muốn lấy mạng chúng tôi và gây ra xung đột của Cavallone và Vongola mà thôi. Mà đúng là ngươi muốn làm thế mà, Camorra Curel?"

Vừa nói, Michele vừa phất tay ra hiệu cho thủ hạ đẩy vào căn phòng một người con gái với gương mặt Á Đông đặc trưng đang vẫn còn mang vẻ ngơ ngác sợ hãi. Nhất thời, bốn bề tĩnh lặng như tờ khi Giotto đứng dậy khỏi ghế, chầm chậm tiến đến trước mặt nàng ta. Suối tóc dài đen nhánh, làn da trắng như tuyết và đôi mắt lo lanh như hút trọn mọi ánh nhìn, gương mặt của thiếu nữ ấy, không ai khác là chính là người con gái trong ký ức của chàng trai mang mái tóc màu nắng. Gương mặt anh tuấn khẽ cau mày khi ngắm nhìn dung mạo mình hằng nhớ nhung Y khẽ thì thầm.
"Gương mặt thật xinh đẹp..."

Thời gian như dừng trôi kể từ giây phút bàn tay thủ lĩnh Vongola dần vươn đến chạm vào gò má cao bằng ánh mắt ôn hòa, ấm áp. Nhưng vào đúng lúc ấy, bất thình lình, sắc mặt Lampo ở cách đó vài mét lại bất ngờ tái đi, trắng bệch ra như vừa bị ai rút cạn máu trong người. Bởi vì, chỉ khi nhìn từ góc đứng này, cậu mới có thể nhìn thấy rất rõ bàn tay cô gái ấy đang âm thầm rút ra khối kim loại lạnh lẽo bóng loáng.

"Anh Giotto coi chừng !"

Lampo gào lên đầy kinh sợ nhưng trước cả khi người ta kịp hình dung đến viễn cảnh tồi tệ nhất, ánh nhìn nhu hòa đến từ đôi mắt màu Hổ Phách bỗng tan biến, ngay cả ý cười trên gương mặt anh tuấn hoàn hảo đến từng góc cạnh cũng lịm tắt đi như thể, nó chưa bao giờ tồn tại. Chỉ bằng khoảnh khắc ngắn ngủi tựa một cái đập cánh của loài Hải Âu bên ngoài, thủ lĩnh trẻ tuổi nhà Vongola đã đích thân không chế kẻ định ám sát mình bằng một cú bẻ tay không chút khoan nhượng. Khi âm thanh của những khớp xương đã trật khỏi vị trí vốn có vang lên, cũng là lúc người con trai ấy chậm rãi nói hết vế sau câu nói lấp lửng bằng một giọng lạnh lẽo như băng.
"Nên ngươi không xứng được khoác lên mình gương mặt đó."

Và rồi, chẳng tốn lấy một giây để chần chừ, con dao rơi ra được cầm lên rồi hạ xuống chính gương mặt thanh tú ấy. Tiếng hét của cô gái ấy xé toạc không gian nhưng thay vì máu, tất cả những gì họ nhận được chỉ là một lớp mặt nạ dày cộm được róc ra, để lộ bên trong một phần gương mặt bị biến dạng vì bỏng. Bên trong căn phòng sang trọng vang lên tiếng hít không thông khi phần hóa trang bị loại bỏ hoàn toàn, để lộ ra gương mặt hoàn toàn bị hủy hoại đáng sợ đến cực độ. Cô ta mở trừng hai mắt, đăm đăm nhìn về phía Giotto tựa như để đánh giá điều gì đó. Có lẽ, người ta sẽ đôi lúc bị cảm giác dễ chịu mà người con trai này mang đến đánh lừa, quên đi thực tế kẻ đứng trước mình có thân phận gì. Mới vài giây trước vẫn điềm nhiên, hiền hòa như bầu trời xanh nhưng chỉ qua một cái chớp mắt, y đã khoác lên mình vẻ lãnh đạm, vô cảm đến lạnh người. Ánh lửa cam rực rỡ cháy trên vần trán cao, thông cáo đến cả Napoli ngập ngụa tội ác phải nhớ đến y là ai. Vongola Giotto - kẻ đang đường hoàng ngồi lên ngai vương của thế giới ngầm.
Mọi chuyện sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ, giống như một vở kịch đã được chuẩn bị cực kỳ công phu và mọi diễn viên đã lặp đi lặp lại động tác ấy cả trăm lần. Camorra Curel bị cưỡng ép phải ký vào thỏa thuận được Giotto soạn sẵn rồi được thủ lĩnh nhà Cavallone "mời" quay về tư dinh của mình với một cái chân bị bắn được băng bó "cẩn thận" mà theo Michele là đủ để gã còn giữ được mạng cho đến lúc về tới gia viên. Riêng ả sát thủ mang gương mặt đáng sợ ấy thì vẫn được giữ lại bởi vì theo lời của Giotto thì đấy là một chiếc chìa khóa quan trọng để khám phá những bí mật mà họ muốn biết. Bởi lẽ, cô ta vốn không phải là người của Camorra mà thực hiện dưới sự điều khiển của tổ chức khác. Nhận định này của thủ lĩnh Vongola làm không chỉ Lampo mà cả Michele cũng thoáng lộ ra vẻ ngỡ ngàng. Thế nhưng, đấy vẫn chưa là tất cả điều bất ngờ mà Giotto dành cho người bảo vệ Sấm Sét trẻ tuổi của mình. Sau khi đánh ngất cô ả và giao cho thủ hạ của Cavallone, chàng trai mang màu tóc màu nắng chậm rãi tiến đến "gã thủ hạ" đã thay mình khống chế Curel làm thay đổi toàn bộ cục diện vừa rồi, khuôn miệng khẽ cong mà để lộ ra nụ cười thật nhẹ.
"Đã làm phiền anh rồi, Alaude."

Trước sự kinh ngạc đến há hốc miệng của Lampo, người đàn ông cao lớn với gương mặt chữ điền nam tín, vạm vỡ trong bộ vest đen thong thả lột bỏ lớp hóa trang của mình, để màu tóc màu Bạch Kim tuyệt đẹp lộ ra trong ánh sáng vàng màu mật ong. Kẻ luôn được xem là bí ẩn và chẳng chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai bao gồm cả thủ lĩnh Vongola từ tốn cởi bỏ đống "phụ kiện" khác trên người, thản nhiên giương đôi mắt màu xanh Ngọc Bích dành cho Giotto một ánh nhìn sắc lẻm. Phải mất một lúc sau, khi toàn bộ những kẻ có mặt bấy giờ đã thôi sững sờ, người con trai mang vẻ bất cần ấy mới thong thả buông xuống vài lời.

"Chuyện lần này không tệ lắm, Vongola. Lần sau nếu được hãy cho ta được gặp "con mèo Phương Đông" thật sự của cậu đấy."
Nói rồi, Alaude chẳng hề dành đến một phút để nán lại bãi chiến trường ngổn ngang mà bước thẳng ra ngoài. Trước khi biến mất khỏi những dãy hàng lang dài, chàng trai ấy không quên lấy chiếc áo khoác dài màu xám lông chuột ưa thích và để lại phía sau bao ánh nhìn tràn ngập hoang mang. Đừng nói là thủ hạ của nhà Cavallone, ngay cả người được xem là thành viên cấp cao của nhà Vongola như Lampo trong nhất thời cũng chẳng thể nào tiêu hóa hết được những việc mình vừa chứng kiến. Đấy cũng là lẽ thường, nhiều người không biết rằng người bảo vệ Mây của Vongola vốn xuất thân là một điệp viên cấp cao được chính phủ đào tạo bài bản với hàng tá kỹ năng chiến đấu, đột nhập và thu thập thông tin thượng thừa. Cải trang đến mức không thể phân biệt được chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó. Khẽ mỉm cười hài lòng trước thứ mình thu được, Giotto quay lại đối mặt với người cùng cấp của mình tại Cavallone. Chẳng phải tự nhiên mà trước bao cuộc vật đổi sao dời, thế cục vần xoay mà gia đình này vẫn có thể thản nhiên đứng vững tại Napoli mà cả Vongola cũng chẳng thể nào chạm đến. Bên ngoài, Cavallone Michele có thể là dạng người xởi lởi và thân thiện quá mức cần thiết nhưng đứng trên phương diện là thủ lĩnh một gia đình Mafia, Giotto vẫn phải thầm thán phục con người này. Không chỉ có óc phán đoán và cái nhìn nhận xét sắc bén trong mọi việc, Michele còn là kẻ không từ thủ đoạn để củng cố quyền lực của gia đình, càng chẳng ngại phải ngồi lên ngai vàng được dựng lên trên những bộ hài cốt trắng trơ. Cách làm việc của Cavallone trong tay hắn khác hoàn toàn với Vongola, nhưng bằng một cách nào đó mối giao hảo của hai gia đình vẫn được thiết lập vô cùng bền chặt và, Giotto vẫn cảm thấy may mắn vì điều ấy. Giữa thế cục bấy giờ, một đồng minh như Cavallone thật sự là thứ Vongola cần.
"Cảm ơn anh rất nhiều, Michele."

-----

Chú thích:

(*)Positano: là một trong những ngôi làng Ý nổi tiếng với bờ biển Amalfi nằm ở phía nam của Napoli

(**) Khẩu Kammerlader 1842 Na - Uy: Một loại súng nạp đạn sau được sản xuất bởi Na -Uy

---

P/s 1: Lịch học của thằng em mình gắt quá nên dự là mình còn sml dài dài, kiểu ko thể mượn lap gõ fic ấy :>

P/s 2: Cho Alaude vs tổ tiên của Dino debut vui ghê hê hê.