[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 26: Những câu hỏi đầy hoài nghi




Hai tháng trôi qua kể từ ngày con tàu  lớn rẽ sóng về phương trời xa xôi,  mang theo vị khách ngoại quốc trẻ tuổi anh tuấn và dịu dàng. Bên trong căn biệt phủ bề thế của nhà Asari vẫn bình yên như bao ngày trước đó. Lẫn trong những cơn mưa bất chợt, tháng bảy nắng như đổ lửa đã cận kề trong chớp mắt với tiếng ve kêu vang trời trong tán lá xanh um và thanh âm náo nhiệt từ những lễ hội rộn vang khắp đất trời, mang theo cái nhộn nhịp vui tươi hiếm thấy.

Thế nhưng, sự huyên náo, đông đúc ấy chẳng hề chạm đến bệ cửa gia đình danh giá lâu đời như Asari. Vị tiểu thư độc nhất của họ vẫn điềm nhiên trải qua tháng ngày nhàm chán của riêng mình, dành thời gian rảnh rỗi cho việc đọc sách và thêu thùa, đôi lúc lại lơ đãng ngắm nhìn bầu trời trên cao mỗi lúc lại xanh trong như kẻ mất hồn. Trong phủ vẫn râm rang xầm xì đôi ba lời bàn tán, thương cảm vì nàng bị vứt bỏ như một món hàng thừa, tiếc thương cho vị tiểu thư trẻ sẽ không chống lại được số phận trở thành thị thiếp cho một gã đàn ông đáng tuổi cha mình vào mùa xuân năm sau. Có đôi lúc, những lời khó nghe đó sẽ vô tình lọt vào tai nàng, có khi lại vì người ta cố tình muốn nàng nghe thấy để dán đôi mắt chòng chọc săm soi vào gương mặt thanh tú như một thú vui giải trí. Nhưng đáp lại tất cả điều đó, Asari Mai vẫn thản nhiên như không. So tất cả chúng, điều làm nàng lo lắng hơn hết thảy bấy giờ là tin tức của Vongola Giotto.


Theo nhẩm tính, lá thư đầu tiên của nàng đã được gửi đi hơn một tháng nhưng đến nay vẫn chưa hề có lấy một hồi âm. Có lẽ, nó đã không may thất lạc trên chuyến hải trình dài ngày hoặc ngài ấy đã quá bận rộn nên chưa kịp mở nó ra trong hàng tá bưu thư y nhận được. Mai đã luôn tự trấn an mình như thế khi đặt bút viết lá thư thứ hai. Bởi tận trong sâu thẳm tâm trí mình, nàng chưa một lần dám nghĩ đến chuyện chàng trai có mái tóc màu nắng đã không may gặp phải chuyện bất trắc và, những dòng chữ mình cất công viết ra có thể sẽ mãi chẳng đến được tay người nhận. Gấp lại phong bì còn mới, người con gái trẻ lại tìm và đưa nó đến cho anh trai trước khi anh rời nhà đến bến cảng Yokohama kiểm tra số hàng hóa vừa được nhập về. Giống như nàng, Ugetsu cũng rất nóng lòng biết được tin tức của Giotto và G sau khi quay về Italia. Thời gian quen biết của anh và hai người chẳng thể xem là dài nhưng từng ấy là đủ để họ trở thành những người bạn chia sẻ cho nhau nhiều điều.


"Anh sẽ đưa nó đến nơi, em yên tâm."

Giọng nói cùng nụ cười hiền của Ugetsu đã tan vào hư không và cái bóng màu xanh xám của bộ Kimono anh mặc biến mất ở góc quanh, mà Mai vẫn như chưa kịp hoàn hồn về, mải ngây người dưới mái hiên. Chỉ khi làn gió thoảng qua tán Anh Đào giờ đây đã chẳng còn những cánh hoa hồng phấn dịu dàng, khẽ đung đưa chiếc chuông gió treo trước cửa phòng vài thanh tâm thật trong trẻo êm tai, thiếu nữ mới như bừng tỉnh khỏi giấc nồng. Mới đây thôi, anh Ugetsu đã nhắc đến việc mình sẽ tranh thủ sau chuyến đi lần này, khuyên cha hai người hủy bỏ hôn ước giữa nàng và kẻ đứng đầu nhà Namikaze. Có lẽ, những ngày cuối xuân đã xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ, nhồi đầy tâm trí nàng với quá nhiều nghĩ suy, nhiều đến mức người con gái ấy có lúc đã quên đi hôn ước như bản án tử vốn lơ lửng trên đầu mình từng ấy năm.


Như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt màu ngọc trai đen bất chợt chìm vào một cỗ suy tư. Trong thời gian dừng chân tại nhà Asari và quen biết với anh Ugetsu, chắc hẳn ngài Giotto đã biết đến sự tồn tại của cuộc hôn nhân lợi ích giữa nàng và nhà Namikaze. Vậy thì tại sao ngài ấy lại chưa từng một lần nhắc đến chuyện sẽ đến trước mặt cha nàng - người chủ gia đình để xin ông hủy bỏ nó? Ngài ấy không quan tâm đến nó ư hay là vì lý do khác. Lần đầu tiên trong hai tháng từ biệt, Mai cảm thấy sợ hãi và nghi ngờ thứ chân tình giữa nàng và Vongola Giotto. Có lẽ chưa bao giờ, nỗi bất an ấy lại có thể xâm chiếm tâm trí nàng nhiều đến thế. Trong giây phút ngắn ngủi, vị tiểu thư nhà Asari chợt nhớ đến mẹ mình - người phụ nữ bạc mệnh dành cả đời mình vì một lời hứa của gã đàn ông vốn chưa bao giờ yêu bà. Nụ cười dịu dàng và sự chu đáo, ân cần mà nàng từng có khi ở bên cạnh người con trai anh tuấn đó là giả ư? Mai không tin, cũng chẳng dám tin.
Nhất định là Giotto có lý do riêng - câu trả lời ấy chợt lóe lên trong đầu nàng, chẳng khác gì một liều thuốc an thần thấm vào từng tế bào. Tạm ngăn tâm trí mình trôi tuột vào vũng lầy của sự hoài nghi, Mai loạng choạng quay trở lại phòng. Đôi bàn tay siết chặt trong vô thức dần thả lỏng ra, nàng ngồi xuống tấm nệm lót, vất vả làm dịu lồng ngực đang phập phồng lắm nỗi lắng lo với một tiếng thở dài. Ngài Giotto chẳng có lý do gì để diễn kịch với nàng, bởi dẫu sao trong mắt gia đình này, nàng vẫn chỉ là một thứ đáng vứt đi. Thân cận với nàng chẳng thể giúp y có thêm được bất kỳ lợi lộc nào mà chỉ rước thêm phiền phức. Đúng vậy, nếu người ấy thật sự chỉ xem đây là một trò đùa thì không cần phải gửi lại lá thư giải thích lý do mình rời đi, càng chẳng chỉ cho nàng cách để liên lạc cùng y.
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài cánh cửa khép hờ, người quản gia lớn tuổi lại xuất hiện, chuyển lời rằng người cha luôn nghiêm khắc và ít nói đang đợi nàng ở thư phòng, mong nàng mau chóng đến đó một chuyến. Bất thình lình nhận được yêu cầu này, người con gái trẻ bỗng ngây người ra như kẻ mất hồn, bàn tay lóng ngóng còn suýt nữa đánh rơi cả cốc trà mình vừa định uống. Nhiều năm qua, quan hệ cha con của hai người vốn chẳng khác mấy người xa lạ, chưa lần nào ông lại muốn gặp riêng nàng như thế. Hành động khác thường này không hề khiến Mai cảm thấy háo hức hay vui vẻ gì. Ngược lại, nó chỉ làm cho trái tim vốn đang hỗn loạn vì những lắng lo thêm phần bất an. Kìm lại cảm giác chẳng lành đang dâng lên trong lồng ngực, nàng vẫn theo lời người quản gia đến thư phòng gặp người mà nàng phải gọi là cha.
---

Bên trong căn phòng vẫn thường được dùng là nơi học tập của hậu bối trong gia đình, người đàn ông đứng tuổi trong bộ Kimono màu đen tuyền đang chầm chậm nhấm nháp một tách trà nóng. Trông thấy nàng, Asari Miyano cũng chẳng hề nở một nụ cười, chỉ khoác tay ra hiệu cho người quản gia lớn tuổi đóng cửa lại rồi rời đi. Không gian thoang thoảng mùi trầm hương bỗng chốc chìm vào một cỗ tĩnh lặng đến ngột ngạt, khó thở.

Suốt hơn mười năm lớn lên dưới mái nhà của gia đình danh giá Asari, Mai được ngồi đối diện người mà nàng phải gọi là cha trong một buổi chuyện trò chỉ có hai người. Dưới ánh nắng vàng trút xuống từ khung cửa sổ gần đó, nàng mới chợt trông thấy những sợi tóc bạc trên mái đầu ông, vết chân chim in hằn trên khóe mắt. Giống như, họ chưa một lần nào chạm mặt suốt nhiều năm. Đến tận thời điểm đó, vị tiểu thư nhà Asari mới chợt nhận ra, người đàn ông xuất hiện trước mắt mình giờ đây đã ở bên kia của sườn dốc đời người. Nàng mím chặt môi, dồn hết can đảm cung kính mở lời.
"Cha gọi con đến có chuyện gì vậy ạ?"

Giống như lời nói của Mai chẳng đến được tai người đàn ông trước mặt, ông ta vẫn trầm ngâm nâng một tách trà lên môi, ánh mắt dừng lại giữa khoảng nắng rọi vào phòng. Phải mất một lúc sau, Asari Miyano mới nhạt nhạt cất giọng, thanh âm lạnh lẽo chẳng hề khác gì mọi người.

"Đáng lẽ cũng chẳng cần gặp riêng như thế này nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, ta phải gọi con đến đây nói cho rõ ràng."

Dừng lại một vài giây, ông ném về phía đứa con gái độc nhất của mình một cái nhìn đầy nghiêm khắc, chậm chạp nhả từng chữ nặng nề như rít qua kẽ răng.

"Con không cần phải ôm hy vọng nữa, Vongola Giotto sẽ không thể đưa con ra khỏi hôn ước với nhà Namikaze đâu. Có khi cả đời này, cậu ta cũng chẳng quay lại Nhật Bản không chừng. Nên vì thế ..."
"Xin lỗi cha."

Suốt hơn một thập kỷ luôn giữ cho mình dáng vẻ cung kính, ngoan ngoãn với các bậc trưởng bối, mặc cho những hình phạt vô lý phải chịu đựng bỗng chốc hóa thành cát bụi. Asari Mai lần đầu tiên dám ngắt lời cha mình. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với người mà mình phải gọi là cha với một ánh nhìn cương quyết đến lạnh lùng. Trải qua vài giây tĩnh lặng, nàng vẫn giữ nguyên tư thế ấy mà chậm rãi cất lời.

"Con chưa bao giờ muốn ngài ấy trở lại Nhật Bản chỉ để giải bỏ hôn ước giúp con bởi lẽ, con chưa bao giờ chấp nhận nó cả. Cho dù không có ngài Vongola, con cũng sẽ từ chối hôn sự đấy. Mong cha tha thứ cho."

Từng câu từng chữ tuông ra mang theo cả tâm trạng luôn ghì lên người Mai suốt nhiều năm cứ phải chôn vùi sự phản kháng vào phần sâu nhất của tâm trí mình. Nếu không phải là lúc này, nàng nghĩ sẽ chẳng còn cơ hội nào để mình có thể một lần có thể nói lên ý kiến thật sự của mình. Dẫu cho, nàng thừa hiểu cha nàng nhất định sẽ không chấp nhận chúng. Bởi lẽ giống như mẹ mình, trong mắt Asari Miyano, đứa con gái này chẳng qua cũng chỉ là một thứ hàng thấp kém mà thời trẻ không may mắc phải, là vết nhơ trong cuộc đời ông. Năm đó nếu không vì anh Ugetsu, ông cũng chẳng cần nhặt thứ "của nợ" là nàng. Giữa hai người, vốn chẳng có thứ được tình cảm phụ tử được người người ngợi ca.
Bốn bề tĩnh lặng như tờ, không khí trong thư phòng nhà Asari giống như đã bị ai đó hút cạn để lại đây thứ cảm giác ngột ngạt như sắp làm nổ tung cả cuống phổi. Kể từ lúc thiếu nữ dám nhìn thẳng vào người cha đứng tuổi, rành mạch trôi chảy nói ra suy nghĩ của mình, cha con hai người chẳng ai nói thêm gì. Phải rất lâu sau đó, Miyano mới đặt cốc trà xuống khay, từ tốn đặt tay vào vạt áo Kimono, nghiêm khắc nói.

"Quả nhiên, con chẳng có nổi một chút hiểu chuyện và nghe lời như mẹ mình. Con vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu được tình yêu nhiều khi lại chẳng phải là thứ đi cùng ta cả đời mà chỉ làm bản thân ta mù quáng, bỏ lỡ những thứ tốt đẹp khác mà thôi."

Giống như ai đó vừa đấm lồng ngực nàng một cái thật mạnh, thật đau, Mai thở hắt một tiếng, khó khăn kìm lại lửa giận vừa phừng lên trong lòng, chậm chạp đáp lại cha mình với một cái cau mày thật khẽ.
"Cha còn nhớ đến mẹ con sao? Người phụ nữ đã dành cả đời mình cho một lời nói dối?"

Có lẽ, câu nói ấy đã động đến vảy ngược của người đàn ông chủ nhà Asari, làm gương mặt đang nghiêm nghị của ông chuyển sang một sắc đỏ bừng giận dữ. Đập mạnh bàn tay xuống bàn, làm bộ ấm trà bằng sứ men màu lục va vào nhau những tiếng chát chúa, ông quát lớn.

"Đừng đi quá giới hạn của mình, Asari Mai. Con đừng quên, con vẫn là con gái của ta, ta vẫn là cha của con và đấy là cách con đối xử với cha mình sao?"

Thế nhưng, cách làm này của ông chẳng hề mang lại giúp hạ nhiệt cuộc trò chuyện của hai người, ngược lại, cách Asari Miyano nhắc đến chuyện hai người là cha con lại như một giọt nước tràn ly, thổi bùng lên ngọn lửa phẫn nộ mà Mai vẫn luôn dành cho ông mỗi lúc nhớ đến người mẹ vắng số. Vị tiểu thư nhà Asari cắn môi, nhìn cha mình bằng ánh mắt vừa giận dữ vừa bi thương, khóe môi nhỏ hơi cong lên khi nàng cất tiếng chất vấn ông, lần đầu tiên và có lẽ là cuối cùng trong cuộc đời này.
"Cha, cha có bao giờ yêu mẹ con chưa? Dù chỉ một chút thôi?"

Tựa như một làn gió mát vừa thổi qua gương mặt in hằn dấu ấn của tháng năm, xua đi cơn giận đang sắp bùng nổ của Miyano, ông bình thản đối mặt với câu hỏi của Mai bằng một cái nhìn đăm đăm và sự im lặng đến đáng sợ. Đôi mắt của người đàn ông ấy dần dán chặt vào chiếc vòng nằm yên trên cổ tay trái của con gái mình đang được nâng lên.

"Cha vẫn còn nhớ thứ này chứ? Món quà đầu tiên cha tặng mẹ con, cũng là thứ mẹ quý trọng nhất trong suốt những tháng năm người còn ở bên anh em con."

Nàng hơi cúi đầu, ngón tay trắng nõn như măng khẽ vuốt ve chiếc vòng ngọc Cẩm Thạch màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp được khảm bạc lấp lánh. Phải mất một lúc, người con gái ấy khó khăn hít sâu một hơi để ngăn bản thân mình rơi nước mắt. Rồi bằng chất giọng khảng đặc lại vì nỗi thống khổ khổng lồ đang ập xuống, nàng nói ra hết những điều đã ám ảnh tuổi thơ mình, giống như trút hết tất cả nỗi niềm suốt từng ấy năm.
"Cha biết không, vào những tháng cuối cùng của cuộc đời mình, căn bệnh quái ác đã hành hạ mẹ đến chết đi sống lại, mẹ hốc hác, xanh xao và quặn đau từng cơn trong nước mắt. Trong nhà ngay khoai cũng chẳng còn. Cái gì bán được chúng con đều bán hết để mua thuốc cho mẹ nhưng chỉ riêng nó, chiếc vòng này là dù có thế nào mẹ cũng nhất định không cho phép bán đi. Bởi với bà, nó là thứ vô giá nhất. Mẹ đã trân quý chiếc vòng này đến tận hơi thở sau cùng và chờ đợi người đến thực hiện lời hứa đón bà và chúng con lúc chết."

Mai chợt ngừng tay, ngẩng cao đầu nhìn về người đàn ông ngồi bên kia bàn, cố gắng nhìn sâu và tìm kiếm câu trả lời trong đáy mắt đen tuyền sắc sảo mà mình được thừa hưởng chút bi thương, nuối tiếc. Tiếc thay, tất cả những gì nàng có được chỉ là ánh mắt ráo hoảnh như thể, điều vừa được thốt lên chỉ là một câu chuyện của ai đó chẳng hề liên quan đến ông Asari Miyano. Có lẽ chẳng hề bất ngờ trước kết quả mình vừa nhận được, người con gái bật cười thật chua chát, rồi gào lên với hai hàng nước mắt chảy dài.
"Còn người? Lúc mẹ trải qua những ngày tháng cuối đời trong đau đớn và khốn cùng nhất, cha đã ở đâu? Vì sao lại không đến với bà như lời đã hứa chứ? Tại sao?"

-----

P/s : Ừ thì có thể coi là chuỗi ngày đen tối của con bé bắt đầu rồi :) và sẽ còn kéo dài.