[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 23: Hoàng hôn Vience




Vience chào đón Giotto bằng một biển trời rực rỡ sao xa.

Chuyến hải trình dài ngày dần đến điểm cuối khi vị thuyền trưởng lớn tuổi yêu cầu mọi người mau chóng chuẩn bị tư trang, tàu sẽ cập cảng Vience trong một giờ đến. Sau nhiều ngày lênh đênh trên Địa Trung Hải, người con trai trẻ có mái tóc màu nắng lần đầu tiên cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu khi làn gió đêm lùa qua cổ áo sơ mi nhàu nhĩ, mang theo hương vị thanh mát thân quen thấm vào da tóc. Đây là Italia.

Ánh sáng mờ mờ từ ngọn hải đăng trên mỏm đá dần nhường lại cho ánh đèn đường vàng ố như mật ong. Bến cảng lớn hiện ra với dáng vẻ khá tĩnh lặng giữa màn đêm. Hàng chục con tàu nằm sát cạnh nhau thành một hàng dài với vài đốm sáng nhỏ nhoi, vài bóng người đứng dưới ngọn đèn đường hoặc đi đi lại lại trông như đang chờ đợi ai đó. Lát sau, con tàu của họ cập cảng. Hàng khách lũ lượt kéo xuống với mấy hành lý lỉnh khỉnh, vài người gặp lại người thân vui vẻ chuyện trò, vài kẻ lại vội tìm chuyến xe đêm tìm một chỗ nghỉ chân, tất cả làm bầu không khí yên tĩnh bấy giờ như dần tan ra.


Cầm trên tay chiếc đồng hồ quả quýt trông khá cũ kỹ vừa nhích kim giờ nặng trịch đến con số ba, Giotto và G là hai vị khách cuối cùng bước xuống khỏi tàu. Vì đây là một con tàu buôn nên so với độ lớn của mình, nó chỉ chở thêm tầm mười vị khách khác, còn lại đều là thủy thủ và nhân viên ở trên tàu phụ việc. Khác với cách rời đi, thủ lĩnh và người bảo vệ Bão Tố của Vongola chọn cách "đi nhờ" như mấy người đang kẹt tiền mà muốn trở lại Italia vì việc gấp. Đây chỉ là cách để đề phòng đám tay mắt của bọn Camorra nếu không may chúng đã lần mò được tung tích của hai người. May mắn, họ đã trải qua nửa tháng ở trên Địa Trung Hải mà không gặp bất trắc gì. Nhưng kể từ giờ phút này, mọi chuyện lại là câu chuyện khác. Gót chân của Giotto trở lại vùng đất này vào đúng thời điểm kẻ địch đang tập trung nhắm vào Vongola, đặc biệt là y - thủ lĩnh của gia đình. Thế nhưng, cho dù có lo lắng hay phải sắp sửa đối mặt với hiểm nguy thế nào, mối bận tâm duy nhất trong đầu chàng trai tóc vàng bây giờ vẫn là đến được chỗ dừng chân, được tắm rửa và có một ngủ giấc ngủ lại sức sau chuyến đi dài. Thản nhiên băng qua những nẻo đường ngoằn nghèo của Vience với chiếc vali lớn, đôi mắt màu Hổ Phách ném ánh nhìn nhẹ nhõm vào một góc nhỏ tối tăm đang lờ mờ một ngọn đèn lay lắt trên bàn tay nhăn nheo của ông già tóc đã bạc phơ. Khẽ gật đầu chào với một nụ cười biết ơn, Giotto và G liền bước lên thuyền.


---

Mười ba giờ là thời điểm mặt trời lên cao nhất vào thời gian này ở Venice, tỉnh lại vào thời điểm đó có vẻ không phải là sự lựa chọn tuyệt vời gì cho cam. Ánh nắng xuyên qua tấm rèn cũ giăng trên khung cửa sổ đóng đầy bụi, rót vào đôi mắt đang nhắm nghiền thứ ấm áp không tên. Sau khi nhờ một cố nhân đưa đến nhà người đáng tin trong thành phố, Giotto và G đã đánh một giấc ngủ dài. Không ngờ mình lại mê man lâu đến như vậy, thủ lĩnh nhà Vongola chầm chậm ngồi dậy, thay vội một bộ quần áo mới, khoác thêm chiếc Măng tô nâu sẫm và đặt lên mái tóc dày của mình một cái mũ họa sĩ màu hạt dẻ. Tất cả chúng đều được bà chủ hiếu khách đặt trước cửa phòng từ sớm và thủ lĩnh Vongola vô cùng cảm kích việc bà đã theo lời nhờ vả của mình, đem hết quần áo bẩn của họ đến tiệm giặt ủi trước khi y tỉnh giấc. Chốc sau, Giotto bỏ lại G vẫn còn đang say ngủ mà rời căn nhà màu xanh sáng, chầm chậm hòa mình vào phố phường cổ kính Vience trong bầu không khí dễ chịu những ngày cuối xuân.


Được mệnh danh là "Thành Phố Tình Yêu", nơi này luôn khoác lên mình dáng vẻ trữ tình nên thơ. Trừ việc di chuyển qua những kênh đào bằng những chiếc thuyền nhỏ thì việc tản bộ qua những con phố cổ kính không hề là sự lựa chọn tồi, ít nhất là với y: Vongola Giotto. Dù biết chắc rằng, cậu bạn từ bé sẽ nổi điên khi biết mình tự tiện ra ngoài như thế này, chàng trai trẻ vẫn chẳng thể kìm nén ham muốn rong ruổi quanh những con ngõ mình từng thân quen. Kể từ khi thành phố xinh đẹp này được sáp nhập trở lại Italia vài năm trước (*), y vẫn chưa hề có cơ hội trở lại đây. Đã vài năm không gặp, Vience vẫn là một Vience thơ mộng như cũ, chỉ tiếc, người đứng đây đã chẳng còn là cậu thiếu niên năm xưa, Giotto thoáng lộ ra nụ cười buồn.

Bước qua một con hẻm nhỏ, một tiếng kêu cứu vọng tới như một ma lực vô hình níu giữ bàn chân của chàng trai trẻ. Và, mặc cho lý trí khuyên rằng hãy mặc kệ những gì xảy ra lương tâm của vị vua không ngai lại không cho phép y rời đi. Hạ thấp vành nón nhỏ, Giotto liền tiến đến nơi phát ra âm thanh yếu ớt và khổ sở vừa rồi. Con hẻm nhỏ nằm giữa hai tòa nhà bỏ hoang, mùi ẩm mốc xộc vào cánh mũi của thủ lĩnh Vongola gần như cùng lúc hình ảnh đám côn đồ phản chiếu trong đôi con ngươi màu Hổ Phách. Nằm giữa chúng, một thiếu nữ đang giẫy dụa trong tuyệt vọng khi mấy gã đàn ông to lớn đang cố xé chiếc váy rách của cô.
"Cảm phiền, các vị có thể buông cô bé đó ra được không, cô ấy là người quen của tôi."

Cất lên chất giọng ôn hòa hệt như bầu trời nước Ý ngày cuối xuân, Giotto chầm chậm bước đến chỗ đám người bất chấp đôi mắt đỏ gân, đục ngầu giận dữ nhìn chằm chằm như chỉ muốn xé xác y của gã trông có vẻ là thủ lĩnh. Hắn rít lên.

"Mày là thằng chó nào mà dám xen vào chuyện của tao?"

Đáp lại với vẻ điềm đạm khó lòng diễn tả, chàng trai có mái tóc màu nắng không hề lộ ra vẻ lo lắng hay sợ hãi khi vài gã trong đám người bắt đầu bao vây mình.

"Tôi nói rồi mà, tôi chỉ là người quen của cô bé mà các anh đang tấn công thôi. Có thể thả cô ấy về tôi chứ?"

Có lẽ, câu trả lời này đã chạm đến tự ái của tên cầm đầu, hắn rút súng tiến đến chỗ Giotto mới ánh nhìn đầy tức tối rồi thô lỗ nắm cổ áo của y nhấc lên, gầm gừ.
"Khôn hồn thì cút ra, Vongola chúng ta không phải là thứ cho mày có thể đụng đến đâu?"

Nghe danh tự của gia đình mình được xướng lên, chàng trai anh tuấn không khỏi cau mày. Đây là đám người tự nhận để này oách với kẻ khác hay là kẻ thù đang cố khích bác nhằm tìm ra tung tích của Vongola Giotto? Với hai giả thuyết song song cùng tồn tại trong đầu, chàng trai trẻ chọn cách giữ im lặng và không mạo hiểm đưa ra kết luận vội vàng. Hơn nữa, nhìn vào hành động của gã cầm đầu, y biết tên này chẳng phải là kẻ sử dụng được vũ khí tối cao của giới Mafia là lửa Dying Will, hắn chỉ biết dùng đến nắm đấm và súng mà thôi. Một kẻ như vậy, trong mắt Giotto không quá nguy hiểm để phải ra tay hết sức, nhất khi y chỉ vừa trở lại Italia ngập tràn hiểm nguy. Tuy vậy, không thể phủ nhận là lời nói của kẻ này đã gợi trong đầu vị thủ lĩnh tối cao Vongola vài gợn sóng tò mò. Việc rời Italia suốt thời gian qua đã khiến Giotto ít nhiều mơ hồ về tình hình thực tế tại đây, nếu có thể thông qua đám người này biết được vài tin tức cũng không tệ lắm.
Nghĩ vậy, chàng trai có mái tóc màu nắng vừa gỡ bàn tay lỗ mãng của gã đàn ông to béo, vừa đảo mắt thăm dò bốn phía. Dáng vẻ thong dong, bình thản của y lại càng như dầu đổ vào ngọn lửa giận đang phừng phừng cháy trong người đám côn đồ. Tên đầu sỏ gầm lên, họng súng giơ lên thẳng vào trán Giotto, ngón tay chầu chực có thể bóp còi bất cứ lúc nào.

"Mày thật sự muốn chết đúng không?"

"À không ... Nhưng thật trùng hợp, tôi cũng là người của Vongola. Thế, các anh em nằm ở dưới trướng ai?"

Không phụ lại sự trông đợi của vị thủ lĩnh Vongola, phản ứng tiếp theo của chúng sau câu nói này đã cho y một câu trả lời không thể hoàn hảo hơn. Vừa nghe đến đây, gương mặt của cả bọn đã tái đi mấy phần. Cũng đúng mà thôi, chuyện phân chia khu vực quản lý giữa các người bảo vệ vốn là thông tin lưu hành nội bộ trong Vongola. Mỗi năm, bọn họ sẽ được luân chuyển trong các mốc thời gian và trừ thủ lĩnh và các thành viên khác, chỉ có ông chủ các gia đình đồng minh ở khu vực đó mới biết được việc này. Dường như nhận ra bản thân đã tự đưa mình vào thế tiến thoái lưỡng nan, kẻ cầm đầu mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn lắp bắp đáp lời.
"Là... Là là người bão vệ Bão, G."

Đã xác định được vấn đề ở đây, Giotto không khỏi mỉm cười. Vẫn là ý cười ôn hòa hồn hậu của Bầu Trời Vĩ Đại Vongola như mọi khi, nhưng ánh nhìn sắc bén mà đôi mắt Hổ Phách mang đến lại chẳng hề giả dối, chả khác gì mũi tên xuyên thẳng tâm trí kẻ đối diện. Một cái bóng lớn bất thình đổ lên đầu y, báo hiệu cuộc tấn công bằng đầu bằng một cú bổ trời giáng của một chiếc rìu quá cỡ. Chàng trai trẻ lập tức lách người sang, tránh được một đòn chí mạng. Y rút từ trong túi quần ra chiếc hộp nhỏ, ấn đầu nhẫn Bầu Trời của mình vào đó và trong chớp mắt, tấm áo choàng đen nhánh đã choàng lên cơ thể này trước khi bốn bề phóng đến đủ loại vũ khí chết người.

"Lần sau đừng có tự nhận là người của Vongola anh bạn à, nhất là khi không biết được thông tin nội bộ của chúng tôi. Thành Vience trong thời điểm này là nơi Lampo phụ trách, làm sao có chuyện G ở đây được?"
Đứng giữa những cơ thể quằn quại đau đớn như sắp chết, người con trai anh tuấn thu lại áo choàng, cất hộp Vongola vào túi, lại lắc lắc cổ tay chậm rãi buông lời. Buông xuống một tiếng thở dài, Giotto lại hướng mắt ra bầu trời xanh trong và ánh nắng vàng bên ngoài con hẻm nhỏ mà trầm tư. Ẩn sau vẻ thơ mộng, xinh đẹp của Vience vẫn luôn tồn tại những góc khuất bị lãng quên. Trong cái thế giới hỗn độn trắng đen này, nào có ai còn kịp nhận ra những mảnh đời như vậy chứ? Lao vào những cuộc tranh đoạt sống chết, bán linh hồn mình cho quỷ dữ bởi tham vọng khổng lồ, nào mấy ai kịp nhận ra thật sự gì quý giá trước khi chúng vĩnh viễn rời xa? Nghĩ đến đây, Giotto lại hơi khựng người lại, tâm trí lướt vừa hiện ra hình ảnh người con gái Nhật Bản mang đôi mắt u buồn đứng trước một cây Sơn Trà trụi lá khẳng khiu. Nửa tháng lênh đênh trên Địa Trung Hải và cả đến khi gót chân này đã thật sự quay lại Italia, gương mặt thanh tú ấy vẫn bất giác xuất hiện trong những dòng suy nghĩ của y như một thói quen. Khẽ cong khóe môi như thể tự giễu cợt bản thân, Giotto quay lại chỗ cô gái đang ngồi co ro trong góc tối. An ủi dáng hình nhỏ bé ấy vài câu, y lấy từ trong túi ra một ít tiền đặt vào lòng bàn tay gầy yếu xanh xao. Không ngờ trong lúc bất cẩn, y lại để tấm ảnh của vị tiểu thư nhà Asari Mai rơi ra khỏi ví, nằm xuống một cỗ rong rêu ẩm thấp. Vội nhặt món quà bí mật mà Ugetsu tặng cho mình trước lúc rời đi, chàng trai tóc vàng khẽ cười khổ rồi mới từ tốn đứng dậy, chào tạm biệt cô gái nhỏ.
Chầm chậm bước ra hỏi con hẻm cụt ẩm thấp, u ám với bức ảnh trắng đen trên tay, Giotto khẽ mỉm cười thật dịu dàng rồi lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời Vience xanh thẳm, tự cho phép bản thân mình tạm quên đi những hiểm nguy đang rình rập quanh đây. Nhưng chẳng bao lâu sau đó, chút thả lỏng của thủ lĩnh Vongola đã biến mất hoàn toàn trước cảnh tượng đang xuất hiện trước đôi mắt màu Hổ Phách.

Phía sau cánh cửa căn nhà số bốn mới lớp sơn màu xanh ngọc bích, cái xác một gã mặc đồ đen nằm chắn ở lối vào, căn phòng khách tinh tươm biến thành một mớ lộn xộn vấy đầy máu đỏ, trên sofa và bức tường cũ vẫn còn ghim mấy vết đạn còn mới... Tất cả chúng đều chứng minh cho việc nơi này vừa xảy ra một trận ẩu đả rất lớn. Dây thần kinh trong đầu Giotto đồng loạt như căng ra gấp trăm lần, y lao lên cầu thang dẫn lên lầu trên với ánh mắt đầy bất an. Thủ lĩnh nhà Vongola không chỉ phải lo cho tính mạng của người bảo vệ Bão Tố, thứ khiến y bận tâm hơn bấy giờ là sự an toàn của đôi vợ chồng già tốt bụng đã tiếp nhận họ đêm qua. Khi gót giày da của y sắp sửa đặt lên tầng hai, một tiếng súng chát chúa một lần nữa lại xé toạt không gian, đi liền với nó là thanh âm thủy tinh vỡ vụn đầy lạnh lẽo. Đến khi Giotto có mặt trước căn phòng mình ngủ lại đêm qua, G đã ngồi phịch xuống với cả người bê bết máu. Đôi mắt màu Hổ Phách như dịu đi vài phần khi y nhận ra phía sau lưng người bạn đồng hành là ông bà chủ với vẻ mặt vẫn còn đang khiếp đảm, nhưng tuyệt nhiên họ chẳng hề chịu bất kỳ thương tích gì.
----

Trời đã rỉ màu hoàng hôn. Mặt trời đỏ rực dần khuất sau khu phố cổ, vị nắng ngọt đắng lặng lẽ đổ lên từng con đường ngoằn nghoèo, chui vào khe cửa khép hờ, phủ lên khóm hoa xinh xắn một sắc màu ấm áp. Vience chiều xuân thơ mộng với hàng ngàn dòng kênh vốn xanh trong phủ thêm một dải lụa vàng cam rực rỡ, tiếng hát ngân nga từ kẻ hát rong trên quảng trường lớn hay từ mấy tay chèo thuyền như hòa vào tiếng rẽ nước êm đềm tạo ra bản giao hưởng chỉ thuộc về mảnh đất này.

Thế nhưng, khung cảnh yên bình đó đã bị đập nát bởi tiếng nổ lớn xuất phát từ nhà thờ phía Đông thành phố. Liền sau đó, lẫn trong lớp khói bụi mịt mù và những mảnh tường vỡ nát, thanh âm chát chúa của kim loại va nhau liên tục vang lên đinh tai nhức óc, báo hiệu cho cư dân quanh đó một chuyện chẳng lành mà bỏ chạy tán loạn. Đợi đến khi khói bụi tan đi, thứ duy nhất trụ lại trước nhà thờ là dáng hình của một người con trai trẻ với gương mặt non chẹt chưa quá mười bảy, mười tám tuổi. Chiếc áo sơ mi xanh nhạt được bung hai cúc trên cùng đã dính đầy bùn đất, hai ống quần đen còn lưu lại vài ba vết cháy xém, mái tóc màu lá non rối bù trong gió lạnh khi chiều muộn đổ về, cậu ngẩng đầu lên nhìn đám người vừa gây ra trận hỗn loạn vừa rồi.
"Rốt cục là mấy người muốn gì? Tôi đã bảo là Giotto không có ở đây rồi mà! "

Một gã với mái tóc nâu hạt dẻ đứng đầu đám người mặc đồ đen giương súng nhắm thẳng vào đỉnh đầu của cậu con trai, không nhanh không chậm cất lên tiếng cười khùng khục từ sâu trong cuống họng.

"Mày tưởng tụi tao là con nít ba tuổi chắc? Tình báo của chúng ta đã báo là Vongola Giotto đã có mặt tại Vience, không lý nào hắn lại không đến tìm tổng bộ tại nhà thờ này. Mau kêu hắn ra đây, thủ lĩnh của chúng ta đã đợi hắn quá lâu rồi."

Với bộ dáng uể oải như một kẻ thiếu ngủ lâu năm, chàng trai trẻ chán nản thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ lười biếng, trông mệt mỏi tới mức không muốn trả lời. Nhìn dáng vẻ này, thật khó tin đây là một trong những hộ vệ xuất sắc nhất của "Vị vua không ngai của thế giới ngầm", Lampo - người bảo vệ Sấm sét. Trong số những tay chân thân tín của Vongola Giotto, cậu là người trẻ tuổi nhất nên gần như là em út trong mắt mọi người. Vốn là công tử của một gia đình quý tộc giàu có, Lampo ít nhiều đã bị nuông chiều thành hư. Ngay cả khi đã tách khỏi gia đình, trở thành người của Vongola, cậu vẫn chưa trưởng thành hơn là mấy. Nhưng sự thật là cậu vẫn chưa nhận được tin tức rằng Giotto đã đặt chân đến Vience, nếu đấy thật sự là sự thật thì làm cách nào đám người Camorra lại biết được điều đó trước cả thành viên cấp cao của gia đình như cậu quả thật là chuyện đáng lo. Huống hồ, giữa tình cảnh căn thẳng như bây giờ, nếu hai anh ấy có về thì cũng nên đến thẳng Sicilia, sao phải vòng ngược đến tận Vience làm gì? Dù sao, nơi này cũng chẳng phải là chỗ thuộc quyền kiểm soát của Vongola hoàn toàn, Lampo tin Giotto không ngốc thế.
Thế nhưng, "khi gặp người không muốn hiểu thì dù chúng ta một trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích được gì" - đây là điều chàng trai trẻ được G dạy từ lúc họ mới quen nhau và chưa bao giờ, cậu thấy nó ứng nghiệm đến như thế. Nếu không phải đám người này tự ý xông vào đây gây sự, giờ này chắc Lampo đã có một giấc ngủ thật ngon. Nhớ đến chuyện này, người bảo vệ Sấm Sét của Vongola lại ảo não không thôi. Đen đủi là cậu không thể tiếp tục lơ đãng và kéo dài việc này khi nét mặt của kẻ đứng đầu đám người đột ngột thay đổi. Gương mặt gầy gò liền nở ra ý cười chẳng có gì tốt đẹp và chưa đầy vài giây sau, gã đã ra một mệnh lệnh làm Lampo gần như chết lặng.

"Thiêu cháy cả nơi này cho ta !"

Không đợi chàng trai trẻ kịp phản ứng, hàng chục tên đã bắt đầu tản ra và tưới xăng quanh khuôn viên nhà thờ bất chấp thái độ giận dữ của Lampo. Tên đàn ông gầy gò ấy chầm chậm bước tới gần người bảo vệ Sấm Sét đang run lên vì phẫn nộ, chầm chậm nở ra một nụ cười ngạo nghễ.
"Ngươi tức giận lắm sao? Chỉ là một cái nhà thờ nhỏ như vậy, với Vongola cũng đâu đáng giá lắm nhỉ?"

Từng câu từng chữ buông xuống, tựa như càng sự phẫn nộ trong ánh mắt của Lampo càng thêm bùng nổ. Không cho hắn thêm bất kỳ cơ hội nào để có thể tự đắc, chàng trai trẻ gầm gừ một tiếng trước khi hàng chục tia sét mang sắc xanh xuyên thủng toàn bộ lớp gạch trắng muốt lót quanh khuôn viên, tạo ra những chiếc hố nông và đống lửa lởm chởm cháy.

"Các ngươi sẽ hối hận vì hành động này, Albanesel."

Sức công phá khủng khiếp của lửa Sấm Sét nhất thời làm tất cả kẻ có mặt đều phải tái mặt, nụ cười trên môi chúng tắt ngóm, ngay cả vài kẻ tưới xăng cũng run sợ mà dừng tay. Gót chân của Lampo lún xuống nền đất ẩm, cả người được bao phủ trong lớp lửa màu xanh lá với chẳng biết bao nhiêu tia điện đang thoắt ẩn thoắt hiện. Cả không gian hàng chục mét vuông bỗng chốc chả khác gì một vùng đất chết, hàng trăm dòng điện cao áp chạy loạn, trông như thể chỉ cần muốn, nó có thể biến kẻ kém may mắn nào đó trở thành một cái xác cháy đen. Albanesel và đám người của mình có lẽ đã từng nghe về người bảo vệ Sấm Sét của Vongola như một tên thiếu gia bị chiều hư, vừa nhát gan vừa vô dụng nhưng chưa một lần nào, chúng thật sự dám hình dung tên này lại sở hữu sức mạnh lớn đến thế. Khó trách vì sao một người còn trẻ như vậy đã chễm chệ đứng vào hàng ngũ cấp cao của gia đình hùng mạnh này, Lampo thật sự không phải là kẻ dễ chơi.
Nhưng vẫn còn điều mà Albanesel chẳng thể nào biết được, rằng nếu không phải vì chúng muốn phá hủy nhà thờ này, chàng trai trẻ lười biếng trước mắt sẽ chẳng cần bộc lộ ra sức mạnh đáng sợ như thế. Bọn người Camorra có thể phá hủy bất cứ chỗ nào của Vience nhưng riêng nhà thờ này thì trừ khi phải chết, Lampo sẽ cho bất cứ kẻ nào chạm đến.

Thế nhưng, cơn ác mộng cho đám ngông cuồng muốn thách thức đến Vongola vẫn chưa dừng lại tại cơn thịnh nộ của người bảo vệ Sấm Sét. Từ đằng xa, tiếng la hét thất thanh của vài tên thuộc cấp càng làʍ ŧìиɦ hình trước mắt gã đàn ông được gọi là Albanesel càng thêm tồi tệ. Không ai biết có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài cánh cổng lớn dẫn vào nhà thờ, những kẻ đứng ở bên trong chỉ kịp thấy đồng đội mình bị thứ gì đó hất tung, nằm sóng soài trên với tiếng rên la đau đớn. Từng người một, cả một nhóm lớn vài phút trước còn hống hách không coi ai ra gì đều lần lượt ngã khuỵu trước mắt Albanesel. Chẳng một tên nào mất mạng nhưng chúng đều đã chẳng thể nào tiếp tục chiến đấu, sự uy hiếp đấy đủ lớn để những kẻ vẫn chưa chạm trán với thứ khủng khiếp vừa đến đồng loạt lùi bước. Ít nhất, chúng sẽ không muốn mình sẽ là nạn nhân tiếp theo, bởi người xuất hiện chẳng phải là một kẻ tiểu tốt vô danh nào, mà là...
"Giotto, Sao anh lại có mặt ở đây?"

Vừa thấy dáng hình quen thuộc đang thong thả đặt từng bước lên nền gạch trắng vừa bị lửa sấm sét đục thủng, Lampo không khỏi sững sờ Cậu thu lại sấm sét, chạy đến bên cạnh người đã bảo bọc mình từ bé, hớn hở chào đón anh sau nhiều tháng không gặp bằng nụ cười vừa pha nét ngây thơ vừa ẩn chứa đôi phần nhẹ nhõm.

Người đến quay lưng lại phía Thái Dương dần khuất bóng. Mái tóc vàng rực rỡ như nắng rối bù trong làn gió xuân, con ngươi màu Hổ Phách hoàn hảo như bảo vật tạo hóa đánh rơi trong chuyến hành trình tái thiết thế giới vẫn ánh lên vẻ ôn hòa, đôn hậu như bao lâu qua vẫn thế. Tà áo choàng không tay đen tựa hắc ín tung bay trong chiều tà không che nổi cao quý mà người con trai ấy sở hữu, càng chẳng xóa nhòa sự thật là kẻ nhìn vô hại này vừa hạ gục hàng chục tên Mafia mà chẳng hề tỏ ra khốn đốn.
Ngọn lửa màu cam chín hừng hực cháy trên đôi găng tay kim loại, chữ số La Mã "I" nằm gọn lỏn trong vòng tròn khắc danh tự Vongola là đủ để chứng minh người vừa tiến tới là ai, có thân phận cao quý tới thế nào. Người con trai anh tuấn ấy chẳng ai khác là vị vua của thế giới ngầm: Vongola Giotto.

Sau một thoáng mừng rỡ, gương mặt Lampo liền rơi vào vẻ lúng túng, chột dạ, cố gắng ánh nhìn của Giotto tự như một đứa trẻ vừa làm sai. Hẳn là thiếu niên vừa nhớ đến việc thủ lĩnh đã dặn dò là phải hạn chế sử dụng năng lực của lửa Dying Will nhất có thể, rất nhiều lần trước đây. Nhưng có lẽ sự lo lắng của cậu đã thừa khi người con trai có đôi mắt màu Hổ Phách chẳng hề giận dữ, ngược lại còn nhẹ vỗ vai động viên.

"Không sao đâu, Lampo. Vừa rồi, cậu đã làm rất tốt."
Tựa như kẻ tử tù vừa được tuyên bố trắng án, Lampo không khỏi thở ra một hơi dài thả lỏng bản thân, không quên bổ sung thêm.

"Vậy anh cũng đừng nói chuyện này cho G đấy nhé. Anh ấy sẽ gϊếŧ em mất."

Biết thừa cậu nhóc sẽ xin xỏ chuyện này, thủ lĩnh Vongola chỉ cười trừ,khẽ đáp với ánh nhìn thoáng vẻ ưu tư.

"Tiếc là giờ G không thể gϊếŧ được em đâu."

Có lẽ chhẳng rõ được ẩn ý trong câu trả lời ấy, Lampo chỉ biết mở to mắt nhìn chằm chằm vào Giotto khi y quay người lại với đám người đến từ Camorra. Giữa tình cảnh hiện tại, chàng trai tóc vàng không thể trần thuật mọi chuyện vừa xảy ra, phải giải quyết xong đám phiền phức này trước khi nghĩ đến những việc sau đó.

Bất thình lình phải chịu cái nhìn của vị vua thế giới ngầm, Albanesel không kìm được cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng. Vất vả kìm nén nỗi sợ hãi đang dâng lên đến buốt cả đầu, gã cố gắng nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo, giả lả nở một nụ cười lấy lòng trước Vongola Giotto. Hắn tự biết năng lực mình đến đâu và chả dại gì khiêu chiến với người này sau chuyện kinh khủng mình vừa chứng kiến.
"Thật vinh hạnh cho tôi quá, ngài Vongola, ngài đã trở lại."

Không cần tốn nhiều thời gian, thủ lĩnh Vongola đã nhìn thấu vẻ bất an đang ngự trị trong đáy mắt của đám người đối diện. Bọn chúng đang e sợ y và Lampo nhưng lại chẳng dám để lộ chúng ra ngoài, chỉ có thể gắng gượng hòa nhã để tránh kết cục không may mình có thể gánh phải như đám vừa rồi. Nếu không phải là vì cuộc đột kích trưa nay nhắm vào G, có lẽ giờ này, Giotto cũng chẳng cần ra tay "gϊếŧ gà dọa khỉ" như thế. Nhưng như bao kẻ khác đắm mình trong thế giới ngầm của Italia, chúng phải hiểu rằng chỉ có những kẻ mất trí mới mong sẽ được bỏ qua nếu dám động đến người của Vongola Giotto.

-------

(*) Chú thích: Theo wiki thì lịch sử Vience trong thế kỷ XVIII, XIX được tóm gọn như sau:

"Venezia trở thành một phần Áo của khi Napoléon ký vào Hòa ước Cambo Formio vào 1797. Những người Áo chiếm thành phố 18 tháng 1 năm 1798 . Nó được lấy khỏi Áo bởi Hòa ước Pressburg vào năm 1805 và trở thành một phần của Vương quốc Ý của Napoléon, nhưng được trả lại cho Áo sau thất bại của Napoléon vào năm 1814 , khi nó trở thành một phần của Vương quốc Lombardy - Venetia điều khiển bởi Áo. Vào năm 1848 - 1849 một cuộc cách mạng tái thiết lập Cộng hòa Venezia trong một thời gian ngắn. Vào năm 1866, theo sau Cuộc Chiến Sáu Tuần, Venezia, cùng với phần còn lại của Venetia, trở thành một phần của Ý."
Fic mình lấy bối cảnh sau khi Thiên Hoàng Minh Trị cải cách, tức là năm 1868 nên thời gian này Vience đã trực thuộc Italia.