Cùng ôn lại phân cảnh sau khi nữ chính chết/gặp lại nữ chính của các thánh deep nào:3 Dạo này thi cử nhiều chưa viết được, cố đợi một thời gian nữa nhé các thím. Đọc lại đi cho đỡ quên :v
1. Gokudera Hayato.
——【Nếu đã không thích trời xanh, hãy để bão tố lấn chiếm bầu trời.】
——【Để bão tố biến sự não nề của em thành cuồng giông và hỗn loạn.】
——【Để sự cuồng nộ của tự nhiên biểu hiện thành cảm xúc của em.】
——【Để cho Gokudera Hayato hoá thân thành kị sĩ, bảo vệ em cho đến khi lụi tàn.】
2. Spanner.
Cô ta nói vậy là có ý gì? Lẽ nào... Nhưng không đúng, một năm trước Kaori đã...
Mặc dù nghĩ vậy, thế nhưng Spanner vẫn thấy hô hấp của bản thân đang bị thứ gì đó kiềm hãm, đến hít thở cũng thấy khó khăn. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, lấy dũng khí nói, trong giọng của hắn có run rẩy, có bàng hoàng, và có chút hi vọng lé loi:
"Kaori... Là em thật sao?"
"Là tôi mà."
"Tôi tới tìm cậu đây."
【Đừng thích tôi, tôi cũng là truyền thuyết.】
【Spanner!】
【Spanner.】
【Spanner... Tôi không sao.】
【Tôi tới... tìm anh đây.】
Trong trí óc, dường như có hình ảnh người con gái tóc bạc đứng trên mái nhà ngoái đầu nhìn xuống. Gió thổi vi vu, mặc dù mặt đất vẫn còn ẩm ướt vì trận mưa rào, nhưng người con gái kia vẫn hệt như viên ngọc trai chẳng nhiễm một tia bùn lầy, vẫn sáng ngời và gột rửa hết mọi thứ.
【Spanner.】
【Spanner.】
【Tôi ở đây.】/ "Tôi ở đây."
Ừ, tôi biết, em...
Spanner mở toang cửa ra, trong giây phút ấy, hắn không nghĩ được gì nữa, cứ lao lên như thế, không đắn đo, không chần chờ, có được thứ dũng khí mà trước giờ chưa từng có.
Hắn ôm lấy thiếu nữ.
Ôm lấy người thay đổi cuộc sống của hắn.
Ôm lấy cô gái mà hắn yêu vô cùng.
Ôm lấy người mà hắn đã vụt mất.
Ôm lấy... Fukawa Kaori.
"Hoá ra... Em vẫn ở đây."
Hoá ra, em vẫn ở đây, ngay tại nơi này, bên tôi.
"Coi kìa..." Cô gái vươn tay vỗ lên tấm lưng của hắn một cách nhẹ nhàng, nói bằng chất giọng ôn hoà và bao dung, cái điều mà suốt gần hai năm nay lúc nào cũng mong muốn được nghe thấy: "Đã nói tôi ở đây mà."
Kaori...
Kaori....
Kaori.
3. Byakuran Gesso.
【Kao-chan!】 Byakuran trơ mắt nhìn thiếu nữ trước mắt bị biển lửa bao phủ. Dưới nhiệt lượng khổng lồ của nó, thiếu nữ dần dần bị nuốt chửng, chẳng còn thấy tăm hơi.
Kao-chan.
Kao-chan...
Kao-chan....
【Kao-chan!】
"Kao-chan!" Thanh niên mở bừng mắt, tham lam hít thở không khí. Hắn vội vã quay qua bên cạnh, thiếu nữ tóc trắng vẫn đang ăn bỏng ngô, hai con mắt chăm chú nhìn lên màn hình. Thấy có người nhìn, cô nhìn sang, nhướng mày: "Byakuran? Nhìn cái gì?"
"Không có gì~^^" Hắn cười híp mắt: "Chỉ là bỗng nhiên muốn nhìn một chút..."
Là ấm áp.
Byakuran xiết chặt tay, cường thế nắm lấy bàn tay dính đầy vụn bỏng của cô gái.
Còn sống.
Còn sống.
Em...
Còn sống...
"Này, Kao-chan."
Cô gái không kiên nhẫn nhai bỏng: "Gì?"
"Làm người con gái của tôi đi."
4. Hibari Kyoya.
"Hờ, vừa ý." Hắn nhếch miệng, khẽ khàng cười. Hắn nhìn chằm chằm vào Tsuna, như nhìn thấy thanh niên tóc nâu đã đẩy cô gái của hắn vào chỗ chết. "Lúc nào ta cũng muốn giết ngươi."
Bất kể lúc nào, kể cả khi chiến đấu hay khi nghỉ ngơi, đều muốn giết chết kẻ giả dối này.
Bất kể lúc nào, dù là tỉnh hay mê, vẫn luôn mơ thấy người con gái với nụ cười tươi tắn trên môi.
Đám mây bay cường đại của nhà Vongola chẳng phải quá mức lãnh ngạo.
Mà là do người khiến đám mây ấy ngừng chân đã chẳng còn nữa rồi.
【Kyoya~ Em muốn ăn sushi cá hồi!】
Mười năm trước, Fukawa Kaori trèo tường nhảy sang nhà hắn, nghiễm nhiên chiếm lấy toàn bộ ghế sô pha.
Mười năm sau, vẫn là căn nhà ấy, vẫn là người con trai ấy, nhưng thiếu nữ thường cận kề kia đã rời đi mất rồi.
【Kyoya...】
【Kyoya...】
Đừng nói nữa, được không?
Hibari Kyoya thất thần nghĩ.
Em... đừng ở trong đầu của tôi mãi nữa... có được không?
.
.
Suốt gần hai năm qua, Kyoya tiên sinh đã phải chịu rất nhiều dằn vặt rồi... Hắn tự hỏi nếu trong lúc hội thảo Kyoya tiên sinh không vắng họp, liệu tiểu thư Kaori có...
Lần này, cũng không phải là Kyoya tiên sinh phái hắn tới để nói việc này cho bọn họ biết, mà là hắn muốn làm vậy. Mặc dù ích kỉ, nhưng chẳng lẽ chỉ có Kyoya tiên sinh và Sasagawa tiên sinh phải gánh chịu điều này sao?
Rõ ràng... Căn nguyên là ở Sawada Tsunayoshi... Nếu như cậu ta không huỷ nhẫn, thì tất cả đã không xảy ra...
Nhất định là như vậy...
Hắn vẫn nhớ rõ, ngày ấy khi Kaori tiểu thư bị hoả thiêu, vẻ mặt của ngài ấy là như thế nào.
Kinh ngạc, khó tin, phẫn nộ, sợ hãi rồi đến chết lặng.
Quá nhiều biểu cảm cho một Hibari Kyoya cao ngạo như đám mây trên trời cao, quá nhiều cảm xúc cho một Hibari Kyoya lạnh lùng xa cách. Quá nhiều "quá nhiều" cho Người Bảo Vệ Mây của nhà Vongola.
Vào lúc ánh lửa bùng lên dữ dội, hắn nhìn thấy Hibari Kyoya đứng như chôn chân ở nơi xa. Chẳng biết lấy can đảm từ đâu đến, Kusakabe Tatsuya nhìn thẳng vào mắt ngài, và chẳng thấy gì hết ngoài ánh lửa.
Từ đó đến nay, rõ ràng không quá lâu, nhưng hắn nghĩ đối với Hibari Kyoya mà nói, có lẽ là dài dằng dẵng như nửa đời.
Hơn ai hết, hắn biết rằng Kyoya tiên sinh yêu Kaori tiểu thư.
Kyoya tiên sinh đến bây giờ vẫn còn giữ lại di vật của cô ấy, thiết nghĩ, nếu người đã chết rồi, ngài cũng không thể gặp lại cô ấy nữa, việc gì cứ phải giữ khư khư thứ tình cảm ấy vào trong lòng?
Nhưng bây giờ hắn hiểu rồi.
Không phải là không muốn buông, mà là thứ tình cảm mềm mại đó đã bành trướng lên, như một con nhím tích đầy gai nhọn đâm vào lòng ngài từng chút từng chút một.
Ai nói Người Bảo Vệ Mây không hiểu yêu? Kusakabe Tatsuya cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua từng gương mặt ở đây, bỗng chốc cười khổ.
Người Bảo Vệ Mây hiểu yêu, yêu chân thành hơn bất cứ người nào.
Đám mây bay cao ngạo ấy... vẫn luôn, vẫn luôn dừng chân để chờ đợi một người.
"Ngài có biết không, Kaori tiểu thư?"
5. Sasagawa Ryohei.
Ryohei gian nan thở, trên gương mặt cương nghị xuất hiện sự đau đớn và bi ai khó nén nổi: "Kaori đã..."
【Đừng có nói anh là [Thanh Xuân Cực Hạn] nha?】
【Sasagawa Ryohei, anh là đồ ngốc!!】
【Kaori!】
【Gì?】
【Sasagawa Ryohei yêu em!】
【Yêu hết mình!】
【....Đồ ngốc.】
【Tôi thì, có gì đáng để được yêu..?】
Kaori...
Hắn khép mắt lại, xiết chặt nắm đấm. Trong phút chốc, người đàn ông đã trải qua rất nhiều điều tàn khốc lại trở nên yếu ớt đáng thương...
Trong tình yêu, kẻ nào yêu trước, kẻ ấy thua cuộc.
Mà trong cuộc đời, đáng sợ nhất chính là "sự mất đi".
Sasagawa Ryohei đã trải qua rất nhiều thứ.
Nhưng ám ảnh nhất và duy nhất, là sự ra đi của cô gái ấy.
Hãy yên nghỉ đi... Kaori...
【Hãy yên nghỉ đi...】
【Cô gái của tôi.】
6. Rokudo Mukuro.
....Rokudo Mukuro ngã xuống, nhếch miệng lên cười khẽ.
Hoá ra... Là ngài...
7. Xanxus.
Bóng dáng của cô gái càng chạy càng xa, hé mở cánh cửa, muốn biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Cả căn phòng u tối đó bị tia sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, sau đó dần dần càng ngày càng sáng, nhiệt độ cũng càng ngày càng tăng. Xanxus mở bừng mắt ra, tiến lên muốn túm lấy tay của cô, gằn giọng: 【Làm gì vậy hả?!】
Nhưng mà hắn không thể bắt lấy cô ấy.
Người đó nằm yên tĩnh giữa những đoá hoa màu trắng, xung quanh bùng lên ngọn lửa dữ dội, nóng bỏng. Xanxus cứng đờ, im lặng đứng lại. Hắn đứng đó, cho đến khi tất cả đã hoá tàn tro mới xoay người, rời đi.
Vào khoảnh khắc hắn bước vào trong bóng tối, ở ngoài hiện thực, Xanxus lẳng lặng mở mắt.
Căn phòng vẫn tối om, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của người kia trong khung ảnh trên bàn.
Vẫn rạng rỡ, tươi đẹp và sinh động như thế.
【Thân ái!】
"..."
【Thân ái~】
"..."
【Thân~ái~】
Hồi lâu, Xanxus thoả hiệp:
"Ừm. Tôi ở đây."
Giọng nói khàn khàn của hắn cất lên.
Sủng nịch và cưng chiều.
8. Mammon.
Mammon biến ảo trở thành một thiếu niên, tiến lên gắt gao ôm chặt cô gái ấy trong lồng ngực, mặc kệ từng lưỡi đao đâm xuyên qua lồng ngực, mặc kệ máu tươi đầm đìa, mặc kệ cơn đau thấu tâm can, hắn vẫn ôm chặt người ấy, gần như bật khóc: "Đừng như vậy."
"Tại sao lại là tôi..!!"
"Đừng như vậy, em xem, hôm nay mặt trăng rất tròn."
Em có nhìn thấy không, mặt trăng kia tròn trịa như thế.
Em có thấy ánh trăng chiếu rọi muôn nơi.
Em có nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào cất cao lên bản giao hưởng mang tên em.
Em có thấy không, tình yêu này hèn mọn giống như con kiến hôi, làm người ghê tởm và miệt thị nhưng vẫn chưa từng buông bỏ.
Em có thấy tôi, vẫn ngày ngày ở nơi này, đợi chờ em xuất hiện, đợi chờ em cắm lưỡi đao kia vào sâu trong lồng ngực, đợi chờ em mỉm cười thật tươi, cũng đợi chờ em lạnh lùng như trong quá khứ đã từng.
Tôi cứ gặp em suốt..
Gặp em trong ảo mộng triền miên.
9+10. Squalo, Belphegor.
Hình như dính rượu vào, Belphegor đã say xỉn.
Hắn trở nên không giống mình, như một kẻ luỵ tình bị ruồng bỏ, ngã ngồi trên ghế sô pha, nỉ non:
"Đã đi rồi..."
"Đã đi rồi..."
"Vì sao phải rời khỏi vương tử..? Vì sao lại thế..."
Squalo cắn răng không để cho mình làm ra hành động quá khích nào, xoay người đi ra cửa. Bỗng hắn nhìn thấy Xanxus đứng ở đó, dường như đứng rất lâu, hoặc cũng chỉ là mới đến.
Ngài đứng yên một chỗ, đôi mắt màu đỏ cũng chẳng còn gì khác ngoài tĩnh mịch. Và rồi ngài xoay người bước đi, hệt như đêm đó, mỗi một bước thân mang theo sát khí vô tận, hệt như có thể huỷ diệt mọi thứ bất cứ lúc nào.
Từ khi nào mọi thứ trở nên như vậy? Squalo vùi đầu vào khuỷu tay, dưới ánh trăng cô tịch, thê lương lạ kì.
Từ khi nào Varia trở nên như vậy?
Hình như từ lúc những con quỷ của Varia bắt đầu rung động trước một người con gái.
Vốn dĩ ngay từ đầu cũng đã tự cảnh cáo bản thân rồi.
Một sát thủ không được có một tia tình cảm mềm yếu nào.
Nhưng nào có ai nghe?
Con người là vậy, cứ cố chấp như thế, để rồi khi bị tổn thương cũng chỉ có thể lặng lẽ liếm vết thương của mình.
Kaori...
Squalo rời đi cũng không làm Belphegor để ý.
Hắn vẫn uống rượu, tự tự tại tại, thảnh thơi như thế.
Cho đến khi chai rượu cuối cùng rơi xuống đất, người ấy mới mờ mịt ngẩng đầu, nhìn lên trời cao.
Như một giấc mộng trong men say, hắn nhìn thấy người kia chậm rãi bước tới.
Dưới ánh trăng, người ấy mờ mờ ảo ảo, thật thật giả giả, vừa làm hắn hạnh phúc, vừa làm hắn đau thấu tim gan.
"Bel." Hắn nghe thấy cô gái ấy mở miệng nói: "Về nhà thôi, Bel."
"Ừ..."
"Công chúa... cùng vương tử về nhà thôi...."
Belphegor ngã gục xuống đất.
Kéo theo cả một thế giới tối sầm.
Về nhà... thôi...
Cuối cùng, khoé môi của vương tử tóc vàng vẫn nhếch lên, tươi đẹp như vậy.
.
.
"Đã lâu không gặp..." Squalo nhỏ giọng nói, ngay sau đó hắn đã gào to lên, trên trán mọc đầy ngã tư đường: "Tới đây mà không nói một lời, muốn chết sao rác rưởi?!!"
Tốt rồi.
Còn sống là tốt rồi.
"Oa ha ha ha ha!" Thiếu nữ tóc trắng co rụt lại theo bản băng, cô cười phốc lên, vui vẻ và sinh động như thế: "Xin lỗi xin lỗi mà."