[KHR] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt

Chương 75: Hồi ức của một Arcobaleno (1)




Theo một nguồn tin khá tin cậy thì người của Vongola đã trở lại thế giới của mình.

Trở về đó để luyện tập sao? Kaori nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, nên cũng không quan tâm gì nhiều nữa. Nếu không lầm thì bọn họ sẽ có một buổi kiểm tra để tiếp thu ý chí truyền thừa của nhà Vongola Primo...

Cô gái tóc bạc ngả ra ghế, thở dài một hơi.

.
.
.

Mười năm trước, vùng biển Namimori.

Phía dưới lòng biển khơi, một cỗ máy màu xanh lá đang chậm rãi di chuyển. Mục tiêu của nó rất rõ ràng, chính là trung tâm của Namimori.

Bên cạnh màn hình máy tính, đứa trẻ tóc xanh đưa tay bấm liên hồi trên bàn phím, khuôn mặt non nớt của trẻ con kia lại tràn đầy sự vui sướng và hài lòng.

Hắn nhấn gửi những con robot loại nhỏ đi, yên lặng chờ đợi một điều gì đó xuất hiện. Nhưng mà chờ mãi... Vẫn chẳng có một ai.

Verde khép mắt lại, cả người giống như bị dấu đi trong biển khơi, có cái cảm giác đè nén giống như khi đứng bên cạnh người ấy. Tâm trí bay xa, bỗng chốc khiến hắn nhớ lại ngày đó. Cái ngày mà định mệnh của hắn thay đổi.

Verde trước kia là một người thất bại. Hắn chưa bao giờ thành công dù là một điều nhỏ nhất. Hắn đã từng rất tuyệt vọng, đã từng muốn buông bỏ mọi thứ.

Nhưng rồi Verde gặp được Ngài.

Ngài cao ngạo và cường đại khiến hắn thấy mình như một con kiến hôi ti tiện. Chẳng có gì Ngài không làm được cả, Ngài đến khiến cho cuộc sống của hắn đổi thay.

Verde nhớ rõ ngày ấy, cái ngày hắn định gieo mình trong dòng biển tĩnh lặng, Ngài đứng bên trên mỏm đá, lạnh nhạt nhìn xuống.

Và rồi, Ngài nói, sau khi nghe hắn gào thét đầy tuyệt vọng.

"Phiền phức nhỉ." Ngài cười yếu ớt: "Biết thế giới sẽ thay đổi như thế nào không?"

"...Không biết."

"Ta có thứ muốn cho ngươi xem đấy." Ngài vươn tay, chỉ về phía máy móc: "Tương lai, công nghệ sẽ trở thành một phần không thể thiếu. Nếu không có phương hướng và không có vũ lực, vậy thì trở thành nhà khoa học đi."

"..Ngài yêu cầu sao?"

Ngài nhìn hắn.

"Ngài... Cần sao? Cần đến...sự tồn tại của tôi?"

"Đúng vậy."

"Nhưng tôi—"

"Mục tiêu mà ta đặt cho ngươi..." Ngài nhẹ nhàng vén tóc lên: "Không thích sao?"

"Không phải! Chỉ là.."

Ngài nhảy lên cao: "Chờ một ngày ngươi hữu dụng với ta."

"Ngươi bị bọn họ phủ nhận mục tiêu của mình, vậy thì hãy phủ nhận sự tồn tại của chúng đi."

Phủ nhận sự tồn tại của chúng đi.

Phủ nhận...

Verde bình tĩnh mở mắt ra, nhìn bàn tay bé xíu của mình:

"Ngài cần tôi sao?"

Không ai đáp trả.

Không ai.

Không một ai.

Verde lướt ngón tay trên bàn phím, khẽ khàng thở dài. Hắn vươn tay, điều khiển máy móc của mình lao về phía Namimori.

"Nhẫn Vongola..."