[KHR] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt

Chương 64: Bọn họ cố gắng như thế




Spanner ở Ý không được bao lâu thì tới Nhật Bản làm việc. Căn cứ hắn ở là căn cứ lớn nhất của Millefiore tại Nhật Bản, cũng là nơi mà Irie Shoichi ở hiện tại, để thuận tiện cho việc chiến đấu với nhà Vongola theo lệnh của Byakuran Gesso.

[Đệ Nhất Kĩ Thuật Sư]: Này Kaori, nhóm người Vongola đang tấn công vào căn cứ rồi.

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Hừm... Bọn Tsuna sao?

[Đệ Nhất Kĩ Thuật Sư]: Đúng vậy... Nhưng mà hình như hơi sai một chút... Vongola Decimo hình như nhỏ hơn trong hình. Lẽ nào cậu ta cũng giống em sao?

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Đúng vậy.

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Tình hình hiện tại thế nào?

[Đệ Nhất Kĩ Thuật Sư]: Khá ổn... Bọn họ cũng không xâm nhập vào sâu được đâu.

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Ai biết được.

[Đệ Nhất Kĩ Thuật Sư]: À đúng rồi... Tôi giết Decimo được không?

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Hả?

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Sao lại nói vậy?

[Đệ Nhất Kĩ Thuật Sư]: Tôi là người của Millefiore mà. Giết Vongola Decimo là điều bình thường.

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Thôi nào~ Cậu sẽ không làm vậy đâu, Spanner.

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Cậu ta thú vị hơn cậu nghĩ nhiều đấy.

[Đệ Nhất Kĩ Thuật Sư]:... Hi vọng là vậy.

Spanner buông tai nghe ra, chăm chú nhìn vào màn hình vi tính. Hắn ngồi bệt trên sàn nhà, trên người vẫn mặc bộ đồ công nhân xanh. Thanh niên tóc vàng ngậm kẹo mút nghiêng đầu đi đánh giá dòng tin nhắn của cô gái, gõ gõ bàn.

Trong căn phòng thí nghiệm chật hẹp, ngoại trừ thanh âm gõ bàn ra, chẳng còn thanh âm nào khác.

Sự âm trầm đè nén bỗng dưng bị phá vỡ, ở phía sau hắn, một con robot hình người tiến lên, đưa cho hắn một ly trà nóng.

"Spanner, uống trà."

"Ồ, cảm ơn." Spanner cũng không phản cảm với thanh âm hơi cứng ngắc của máy móc, nhếch miệng cười: "Kao."

Người máy tên Kao đứng yên ở bên cạnh hắn, yên lặng, và... tĩnh mịch.

"Chậc.... Quả là người thật vẫn hơn."

.
.
.

Fukawa Kaori ở trong phòng theo dõi xem diễn biến. Cô nhìn đám người vì Lal bị thương mà từng người ở lại, vẻ mặt có chút mê man.

Vì sao... Bọn họ phải như thế nhỉ?

Chỉ cần bỏ cô ta lại là có thể đi tiếp...

Vì sao... Phải gánh vác một người đã mất đi sức chiến đấu? Bỏ lại... Không phải là được rồi sao?

【Vì sao ngươi lại phải cứu hắn? Chỉ cần bỏ hắn lại, ngươi có thể sống sót mà?】

【Bởi vì hắn... là bạn bè của ta.】

【Bạn bè quan trọng thế sao? Đến nỗi... Hi sinh cả mạng sống này?】

【...., rồi sau này ngươi sẽ hiểu.】

Vì sao? Fukawa Kaori vẫn không hiểu nổi.

Nếu muốn tiến lên... lẽ ra phải nên gạt bỏ tất cả những gánh nặng và vật cản đường chứ?

Bọn họ cố gắng như vậy...

Chỉ là vì hai chữ bạn bè thôi sao?

Mặt của Kaori nghệt ra, cô gái chăm chăm nhìn màn hình, nhưng hai mắt đã chẳng còn chút thần thái nào.

【Quái vật, đồ quái vật!】

【Đáng ghét...】

【Sợ ư? Vì sao ngươi lại thấy sợ hãi?】

【Bởi vì ta là con người!】

Người ta nói rằng, có một cỗ máy không cảm tình sinh tồn trên đảo Sicily.

Người ta nói rằng, đó là một con quái vật.

Nhưng họ nói rằng, người đó, là bầu trời...