"Fukawa đại nhân!" Leonardo chống tay lên tường, thở hồng hộc. Hắn nhìn cô gái tóc bạc trước mắt, vươn tay ra lau mồ hôi, thở phào: "Cuối cùng ngài cũng dừng lại rồi!"
"Ô? Mắt kính?" Kaori sửng sốt: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
"Tôi là Leonardo..." Leo nói, sau đó hắn nhận mệnh vỗ trán: "Thôi kệ đi, dù sao cái tên của kẻ hèn này còn chưa đến mức để ngài nhớ... Byakuran đại nhân nói ngài ấy đã mua được rất nhiều sản phẩm thủ công bản limited, đã để ở phòng của ngài rồi ạ."
"Thật hả?!" Kaori hưng phấn nói: "Thế thì tôi về trước đây!"
"Anou..." Leonardo hơi do dự.
"Sao? Có chuyện gì không? Không có gì thì tôi đi đây!"
Leonardo Lippi nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái, khẽ ngẩn người. Hắn ngơ ngác nhìn cô một lúc, đến tận khi mà cô khuất bóng sau hành lang, hắn mới phản ứng lại.
"Đáng yêu đúng không~?" Byakuran cười híp mắt, khoanh tay tựa vào tường.
"Vâ, vâng!"
"Leo-kun." Byakuran Gesso vẫn cười: "Tới phòng làm việc một chút đi, tôi có việc muốn nói."
"Việc, việc gì ạ?"
"Là về những bông hoa. Tôi rất thích chúng, mà cậu lại rất biết cách chăm sóc.."
.
.
.
Fukawa Kaori trở về phòng của mình. Cô đưa mắt nhìn đống đồ thủ công ở trên giường, phi thân bay vọt lên, lăn lộn vài vòng mới chịu ngừng lại. Cô hưng phấn ôm chúng vào ngực, đến nỗi hận không thể hoà tan cùng chúng.
"Thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu!"
"Hm~" Byakuran gõ bàn: "Quả nhiên Kao-chan vẫn dễ dụ như thế."
"Dạ?"
"Leo-kun này." Byakuran xoay người nhìn Leonardo Lippi, nhìn chăm chú: "Tôi với Kao-chan quả là rất đẹp đôi nhỉ?"
"..?"
"Cô ấy còn tỏ tình với tôi rồi kia, nhìn này."
Leo theo tầm mắt của hắn nhìn qua, bên dưới khung ảnh để bàn, có một tấm ảnh khác lộ ra. Hắn tập trung nhìn một chút, khi thấy nó là cái gì, hắn không khỏi ngẩn ra.
Một tấm ảnh đã khá cũ.. chỉ với một đoạn thoại ngắn ngủi: '[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Đến với nhau đi, Byakuran!'
Đây là... đoạn tin nhắn mười năm trước..?
Tên này...còn in ảnh nữa sao? Hắn...
Không khó để đoán ra suy nghĩ của Leo. Byakuran Gesso chống tay lên cằm, cười ngọt ngào: "Kao-chan là của tôi."
"Vâng..."
"Vậy nên cậu... đừng dùng ánh mắt đó nhìn cô ấy được không?^^" Thanh niên tóc trắng cười tủm tỉm: "Rokudo...Mukuro?"
"?!"
"Nơi này... Mukuro-kun, đây là nơi cuối cùng mà cậu quy tụ. Tôi thật thiện lương quá mà, nhỉ? Cậu hãy nhìn cho kĩ đi, lần cuối cùng thôi, để đến khi xuống địa ngục rồi, không còn gì nuối tiếc nữa nha~"
Leonardo Lippi——Không, lúc này nên gọi là Rokudo Mukuro vứt bỏ bộ dạng khúm núm kia đi, bình tĩnh nhìn người đối diện:
"Kufufufu... Byakuran Gesso, ngươi biết từ khi nào?"
"Kể từ khi... cậu đặt những bông hoa này vào đây, Mukuro."
Kể từ khi... Cậu dùng ánh mắt đó nhìn cô gái của tôi đó, Mu-Ku-Ro-Kun.
Trong căn phòng cách đó một khoảng cách rất xa, như nhận ra điêu gì hoặc chỉ là hành động trong vô thức, Fukawa Kaori bỗng nhiên ngẩng đầu.