[KHR] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt

Chương 47: Thế giới 10 năm sau




Khoảng một tháng sau, Kaori cũng trở về Nhật Bản. Phản ứng của mọi người cũng không quá nhiệt tình. Dù sao cũng chỉ là về nước, đâu phải mãi mãi không gặp nữa. Duy chỉ có ba kẻ thần kinh là Byakuran, Lussuria và Dino là có phản ứng không bình thường.

Hai người trước thì khóc lóc thảm thiết, còn người sau thì... chậc, phế sài đến mức khiến cô suýt chút nữa không lên máy bay được.

"Kaori-chan~" Byakuran là người duy nhất đưa cô đi tới sân bay. Hắn nhìn cô gái từng bước bước đi phía trước, lặng thinh nói: "Tôi sẽ bảo vệ em."

Kaori không hiểu ra sao nhìn hắn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vẫy tay liền rời khỏi.

Đám người Tsuna biết cô trở lại liền vui vẻ tới tiếp đón. Reborn ngồi trong lòng của Tsuna, thấy cô đến cũng bật người nhảy lên: "Ciao."

"Ciao." Cô cười cười đỡ lấy hắn, ngó nghiêng một lúc, hiểu rõ nói: "Kyoya lại đi tuần à?"

"Ừ." Tsuna gãi đầu: "Dạo gần đây anh ấy rất tích cực. Không hiểu sao..."

"Ha ha, Tsuna nói đúng." Yamamoto cười hai tiếng: "Tsuna còn bị đánh cho rất thảm nữa kìa."

"Yamamoto!" Tsuna quẫn bách gắt lên.

"Này tên bóng chày ngu xuẩn kia! Ai cho cậu nói Juudaime như vậy hả!" Gokudera hung ác nhìn Yamamoto, mò tay vào trong túi áo dự định lấy bom ra nổ chết hắn.

"Này này này này!" Cô nhảy cẫng lên: "Đừng có mà chào đón tôi bằng bom đấy nhé! Tên ngốc này!"

Gokudera ngẩn ra, hắn nhìn cô một cái, như nhớ ra cái gì mất tự nhiên quăng vào lòng cô một bông hoa hồng.

"Cầm!"

"Đây là..?" Cô sửng sốt: "Cho tôi thật hả?"

Gokudera tặng hoa á? Nếu nói là Tsuna cô còn tin, nhưng Gokudera...?

"Không thích thì đưa đây!"

Mắt thấy hắn định giằng lấy, cô vội vã né tránh, cười hì hì: "Cho rồi thì đừng có đòi lại chứ!"

"Hừ!"

Reborn ở trong lòng cô nhìn thái độ của Gokudera, hai mắt loé loé, cũng không nói gì. Sau cùng, hắn ngửa đầu nhìn lên, thiếu nữ tóc bạc như cảm nhận được cúi đầu xuống, cười tủm tỉm: "Sao thế?"

"Không có gì."

.
.

Fukawa Kaori vừa ném túi hành lý lên giường liền xoay người ra cửa, dự định mua chút đồ hộp về để đỡ phải nấu cơm. Khi đi qua cửa hàng bánh kẹo, cô dừng lại một chút, ghé qua mua mấy túi kẹo về ăn.

Thế nhưng không nghĩ tới.

Thiếu nữ đang đi bỗng nhiên ngừng lại, phía sau cô, một ống súng từ trên trời rơi xuống.

Kaori đứng lại, tuỳ ý bị khẩu Bazoka mười năm bắn tới, nở nụ cười.

"Kaori mất tích rồi!" Tsuna gấp gáp vò đầu: "Làm sao bây giờ!"

"Tch." Hibari dựa người vào cột thấp giọng hừ một tiếng, nâng tonfa lên, lạnh lẽo nói: "Dám ở Namimori làm loạn... Cắn chết!"

Nhưng tìm kiếm hồi lâu, vẫn không có ai tìm thấy cô. Lần lượt sau đó thì có nhiều biến cố xảy ra, Reborn cũng mất tích.

Sau đó không bao lâu, Tsuna cũng bị bắn trúng, hoán đổi đến mười năm sau.

Lúc Tsuna đẩy ra thứ che chắn phía trên mới nhận ra đây là một cỗ quan tài. Hắn kinh hãi nhảy dựng lên, không dám suy nghĩ đến điều gì khác, ngửa đầu đánh giá xung quanh.

Đây là... rừng cây?

Nghĩ vậy, hắn lại tiến lên vài bước. Nhưng ngay sau đó, phía trước cũng truyền đến tiếng bước chân. Không đợi hắn làm ra phản ứng gì, người kia cũng đã tới.

"Go, Gokudera?!"

"Juudaime?!"

Gokudera mười năm sau kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, lập tức lại tiến lên, vui sướng nói: "Là Juudaime!"

"Gokudera, tớ đây là..."

Gokudera mười năm sau né tránh một chút, ậm ừ mãi mới nói. Sau đó, hắn tiến lên, căm hận nói:

"Juudaime, khi trở về, ngài nhất định phải giết chết người này!"

"Đây là..."

"Đây là Irie Shoichi! Hắn là căn nguyên khiến cho Byakuran thức tỉnh năng lực. Chỉ cần giết hắn, mọi chuyện như hiện tại sẽ không xảy ra!"

Chỉ cần giết hắn, Byakuran thì sẽ không có khả năng đánh động tâm trí của đám gia tộc kia, không có khả năng ngăn chặn Giglio Nero, Cavallone và Simon tiếp viện, cô ấy cũng sẽ không....

Nghĩ nghĩ, hắn tập trung ánh mắt nhìn thiếu niên tóc nâu trước mặt, trong con ngươi loé lên cái gì, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Không phải là do ngài ấy...

Là do hắn chưa đủ mạnh mà thôi!

Người Bảo Vệ Bão tự bảo mình như vậy, sau đó cung kính nhìn Tsuna, trịnh trọng nhấn mạnh: "Xin hãy giết hắn!"

"Nhưng mà..." Tsuna lúng túng: "Hình như đã hơn năm phút rồi..."

Gokudera Hayato mở to mắt.

Sau đó thì có khói hồng tán ra, hắn bị thay thế bởi Gokudera mười năm trước.

Mà Gokudera mười năm trước nhìn Tsuna trước mắt, kích động đến suýt nữa liền khóc lên.

"Juudaime!"

Tsuna lúng túng cười hai tiếng, giải thích rõ ràng cho hắn, sau đó chỉ vào vali dưới đất: "Đó là của cậu."

"Của tôi?" Gokudera hơi ngạc nhiên, lập tức, hắn hưng phấn tiến lên: "Để tôi nhìn xem bên trong có gì, Juudaime!"