[KHR] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt

Chương 10: Dứa




Gần đây Namimori xuất hiện rất nhiều vụ tập kích, đặc biệt nạn nhân thường là người của ban Kỉ Luật.

Hơn nữa theo nguồn tin của Hibari, Kaori biết được Sasagawa Ryohei đã bị tập kích, hiện tại đang nằm viện.

Kaori cảm thấy không ổn, lập tức không nói nhiều chuẩn bị quà đi thăm Sasagawa. Nhưng cảm thấy không ổn là thế, làm cho cô không nói gì là tên kia lại có thời gian lên mạng chat.

[Thanh Xuân Cực Hạn]: Cực hạn nằm viện ha ha ha!

Ỷ vào việc nằm viện không có gì làm sao? Tên ngốc này!

Kaori thần mắng một tiếng, sau đó vẫn đáp lại:

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Ngoan ngoãn nằm viện đi, tôi tới thăm anh!

[Vương Tử]: Shi shi shi, chỉ có bình dân mới nằm viện~

[Toàn Bộ Tiền Trên Thế Giới Đều Là Của Ta]: Chỉ cần một cuộc điện thoại, mọi thương thế đều sẽ biến mất.

[Phế Sài Boss]: Cậu sao vậy?

[Thanh Xuân Cực Hạn]: @[Phế Sài Boss] Tôi cũng không biết. Tự nhiên tôi bị người chặn đánh.

[Đệ Nhất Mỹ Nhân]: Khả năng là do cậu quá cực hạn.

[Thanh Xuân Cực Hạn]: @[Đệ Nhất Mỹ Nhân] Cực hạn nói đúng!!!

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Tôi lại nghĩ là do anh sống lỗi quá. Cực hạn lỗi :)

[Đệ Nhất Kiếm Đế]: +1 :)

[Toàn Bộ Kẹo Đường Trên Thế Giới Đều Là Của Tôi]: +2 :)

[Vương Tử]: +3 :)

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Sao nay không thấy @[Dứa Thống Trị Thế Giới] đâu nhỉ?

[Phế Sài Boss]: Chắc là bận. Thấy cậu ấy bảo đang làm việc gì đó rất quan trọng.

[Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Ồ.

[Vương Tử]: Ồ.

[Toàn Bộ Kẹo Đường Trên Thế Giới Đều Là Của Tôi]: Ồ.

[Toàn Bộ Tiền Trên Thế Giới Đều Là Của Ta]: Ồ.

[Đệ Nhất Kiếm Đế]: Ồ.

[Đệ Nhất Mỹ Nhân]: Ồ.

Thấy cả đám cứ đú trend ồ đến ồ đi, Kaori lập tức thoát khỏi cuộc trò chuyện mà không có một câu tạm biệt.

[Thông Báo: [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết] đã rời khỏi cuộc trò chuyện.]

.
.
.

Đường đi tới bệnh viện không thuận lợi như những gì Fukawa Kaori nghĩ.

Thân làm lương dân, không nghĩ tới cô lại là đối tượng của nhóm bất lương.

"Đây là mục tiêu sao?"

Kaori mịt mờ nhìn hai người trước mắt, cảm thấy có phiền toái đến, cô kinh ngạc nhìn về phía họ, sợ hãi than:

"Trời ạ!"

Hai người kì quặc kia thấy cô có vẻ kinh ngạc lập tức nhìn về phía sau. Sau khi thấy mọi thứ vẫn bình thường, họ lại quay đầu, sau đó 囧.

Đội nón: "Người đâu?"

Đeo răng giả: "Ai biết=="

Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng Kaori thiếu nữ cũng phát hiện mình bị lạc.

Cô đi đến trước một ngôi trường cũ nát, nhìn chằm chằm vào nó một lúc, chậc một tiếng thở dài.

Kaori: "Đây là phim trường sao?"

Người trong bóng tối: "..."

Không biết có phải là cảm nhận được cái gì, Kaori chạy về phía lùm cây. Người ở bên trong vẫn đứng, khi thấy cô tới, hắn khẽ cười, ôn nhu nói:

"Cậu, cậu tới đây để cứu mình sao?"

Kaori: "Hắc?"

Cô gái mặt mày mịt mờ đứng trước mặt hắn, không rõ ràng lắm ý của hắn là gì. Mà Rokudo Mukuro cũng không nhận ra, hắn vui vẻ nói:

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người tới cứu mình."

Kaori không thể nhịn được nữa, mở miệng cắt đứt: "Cái kia, xin lỗi đã cắt ngang nhưng mà... Cậu đang nói cái gì vậy?"

Rokudo Mukuro: (`_')ゞ nà ní?

"Tôi..."

"Trời ạ, cậu có sở thích thật đặc biệt." Cô che miệng kinh hô, sau đó đi quanh hắn một vòng, chậc chậc hai tiếng: "Kiểu tóc này... là dứa sao? Hài vãi."

"..."

"Cứ tưởng chỉ có một mình tên kia mới thích dứa thôi... Lẽ nào là do mình đã quá lỗi thời với thời đại sao?"

Trên trán Mukuro mọc ra vài ngã tư được, hắn cắn răng nói:

"Cậu—"

"A! Đúng rồi!" Kaori lại lần nữa cắt đứt hắn: "Tôi bị lạc, cậu có biết đường ra khỏi đây không?"

Rokudo Mukuro thu hồi vẻ mặt nghẹn khuất, nở nụ cười thánh thiện như đức chúa trời: "Đi thẳng rẽ phải đi thêm 20m rẽ trái sau đó quẹo phải rồi đi men theo tường bao rẽ trái rẽ phải tới gốc cây thông thì quạch trái quẹo phải luân hồi đi không tiễn Kuhaha."

Kaori: 囧.

"Cảm ơn." Cô có chút ngại ngùng nói, sau đó quay người bắt đầu chạy về. Đi được vài bước, cô lại ngừng lại. Nhìn thấy thiếu niên kia vẫn đứng dưới gốc cây, bóng râm che dấu đi biểu tình của hắn, nhìn không ra vui buồn. Cô chần chờ vài giây rồi mở miệng: "...Sống thật với chính mình đi, thiếu niên. Quay đầu là bờ."

Nghe vậy, con mắt của hắn bỗng nhiên đỏ rực. Một chữ số nảy lên trong con mắt phải, hắn mở miệng:

"Ngươi thì biết—" cái gì.

Còn chưa đợi hắn dứt câu, Kaori đã buồn bã lắc đầu, thở dài rồi đi.

"Hội thánh đức Chúa trời đã lan rộng đến thế này rồi sao?"

Mukuro: .... :)