Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê
Dịch: Duật Lam
Phòng làm việc của Diệp Lan ở tầng cao nhất tập đoàn Tần thị. Diệp Lan rất bận rộn, đương nhiên là sau khi kết hôn với Phương Thành Tự lại càng bận, không muốn về nhà luôn cần có lí do hợp lí, mà tăng ca cũng là một loại.
“Sếp Diệp.” Trợ lí đẩy cửa đi vào, vội vàng đến mức quên cả gõ cửa: “Sếp… sếp Phương đến rồi.”
Diệp Lan nghe thấy câu này, lông mày lập tức nhăn lại, giữa trán cũng hiện ra chữ xuyên* nhàn nhạt: “Cứ nói là tôi bận, không gặp.”
*chữ xuyên 川: Nếp nhăn nằm giữa hai đầu mày do nhăn mày để lại.
“Em đã đi vào rồi,” Phương Thành Tự mở cửa đi vào, trợ lí khác của Diệp Lan không ngăn được y, bọn họ không thể nào thô lỗ được như Phương Thành Tự.
Diệp Lan lạnh lùng liếc y, xua tay để trợ lí đều ra ngoài.
Phương Thành Tự nhún vai: “Anh biết bọn họ không cản được em mà.”
Diệp Lan không nói gì, cúi đầu xử lí tài liệu, hắn ta đối với Phương Thành Tự đến cả ánh mắt cũng keo kiệt.
Phương Thành Tự đã quen từ lâu rồi, y mỉm cười đi đến trước mặt Diệp Lan, chống hai tay lên bàn làm việc của hắn ta, tầm mắt rơi vào hàng lông mi đang rủ xuống của hắn.
Diệp Lan rất đẹp trai, là kiểu đẹp vừa mang vẻ tao nhã lẫn tuấn tú, hắn ta đẹp ở chỗ có đôi mắt câu hồn người, mỗi lần hắn ta nhìn thẳng y, Phương Thành Tự đều không rõ vì sao mặt đỏ tim đập nhanh, giống như lần đầu tiên gặp hắn ta vào nhiều năm về trước.
Phương Thành Tự nhìn đến ngẩn ngơ.
Việc này khiến cho Diệp Lan bất mãn, bất cứ ai bị ánh mắt nóng rực như thế nhìn chằm chằm bản thân đều thấy không thoải mái, chẳng kể đến đây còn là người đàn ông mà Diệp Lan rất ghét, hắn tức giận gập tập tài liệu lại, giọng điệu không vui vẻ: “Nhìn đủ chưa?”
Phương Thành Tự bị hành động của Diệp Lan dọa giật mình, y che ngực lui về sau một bước, bước chân hơi hoảng hốt, sắc mặt thoáng trở nên tái nhợt.
Diệp Lan không hề phát hiện… Cũng có thể hắn ta nhận ra sự khác lạ của Phương Thành Tự, nhưng rồi sao nữa? Tên này quen thói giở trò giả đáng thương, không nhìn thấy người ông làm việc quyết đoán kia của hắn ta cũng bị dính chiêu này của Phương Thành Tự à?
“Phương Thành Tự, cậu giả vờ yếu đuối chưa đủ sao?” Diệp Lan cười nhạo: “Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu đi, kẻ không biết còn tưởng cậu sắp chết rồi.”
Phương Thành Tự đột nhiên ngẩng đầu, bờ môi tái nhợt mím chặt, sau cùng khẽ giương lên, để lộ một nụ cười nhẹ. Y lách qua, muốn đến gần Diệp Lan, muốn đưa tay chạm vào hắn ta.
Diệp Lan nhìn ra ý đồ của y, tránh nhanh hơn động tác của y, Phương Thành Tự lao vào không khí, bàn tay của y ngượng ngùng vươn giữa không trung trông thật buồn cười.
Diệp Lan lùi về sau mấy bước, hắn ta không muốn ở cùng một chỗ với người này, mở miệng: “Không có việc gì thì mời cậu về cho, nửa tiếng sau tôi còn phải mở một cuộc họp, không có thời gian ở đây diễn với cậu.”
Phương Thành Tự thu tay về, dường như không nghe thấy lời Diệp Lan nói. Tầm mắt y nhìn quanh một lượt kĩ càng bàn làm việc của Diệp Lan, bàn làm việc của hắn giống hệt con người hắn, gọn gàng sạch sẽ. Tầm mắt chuyển dần về phía bên trái, nhìn thấy có một khung ảnh.
Giữa non xanh nước biếc, hai người thiếu niên kề vai sát cánh, người ở giữa nhếch môi cười, hàm răng trắng như phát sáng dưới ánh mặt trời, chàng trai đứng bên trái cậu ấy cao hơn cậu khá nhiều, không hề hé miệng, nhưng ý cười trong mắt không giấu được, chàng trai ở giữa vươn tay khoác lên trên vai chàng trai đứng bên trái, lại bởi vì không đủ cao mà nhìn có chút hài hước.
Bức ảnh này Phương Thành Tự cũng có, người trong bức ảnh y cũng quen, chàng trai bên trái ảnh là người chồng kết hôn cùng y gần năm năm, Diệp Lan, chàng trai ở giữa chính là người đã từng là bạn rất thân của họ, Lâm Kỳ.
Phương Thành Tự nhìn, nhịn không nổi đưa tay cầm lên, bức ảnh trên bàn Diệp Lan thật ra không hoàn chỉnh, Phương Thành Tự nhìn đến bên phải bức ảnh có dấu vết bị xé mất, cười khổ một tiếng.
Đứng bên phải Lâm Kỳ là một chàng trai đen gầy, tên của cậu là Phương Thành Tự.
“Đặt xuống.” Tiếng quát của Diệp Lan vang lên.
Bàn tay cầm khung ảnh của Phương Thành Tự chặt hơn, cuối cùng vẫn là buông lỏng dần, đặt nó về lại chỗ cũ.
“Giữ lại nhìn hàng ngày thì có ích gì?” Phương Thành Tự nói: “Trong lòng anh ấy, anh chẳng là gì cả.”
Sắc mặt Diệp Lan nháy mắt trở nên lạnh đi nhiều.
Lòng Phương Thành Tự chốc lát nảy lên chút vui mừng, y bước gần Diệp Lan, đứng trước mắt hắn ta, cách một bước chân, chầm chậm vươn tay lên nghịch caravat của hắn ta, hạ thấp giọng: “Có phải là tức lắm hay không? Ồ, quên không nói với anh, mấy ngày nữa Lâm Kỳ dẫn vợ trở về.”
“Diệp Lan, thừa nhận đi, anh chỉ là một kẻ xấu mà thôi.”
Ý lạnh trong mắt Diệp Lan không hề giảm, hạ tầm mắt, sự lạnh lẽo ác nghiệt như chuyển xuống yết hầu rồi phát ra: “Diễn kịch thôi mà? Tôi diễn cùng cậu.” Phương Thành Tự mỉm cười, cười đến độ nước mắt cũng chảy ra, y không muốn để người trước mắt nhìn thấy, thuận thế ngã vào trong lòng hắn ta, nhắm mắt ngăn dòng nước mắt đang rơi.