Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 18




Ngẫm lại thật nực cười, tôi vẫn khinh thường cái chức danh An gia tiểu thư, nhưng trong trường hợp này, hư danh đó lại cho tôi một chút tự tôn.

Thấy tôi vẫn không nói gì, Hoàng Khải lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Tôi cười cười, "Không có gì, cảm ơn. Không cần lo cho tôi đâu, hai người ra khiêu vũ đi, xem ra chân Thải Vi đã muốn trượt trên sàn rồi kìa."

Duẫn Thải Vi cười rộ lên, "Bọn mình đi trước đây, lát nữa nói chuyện với cậu sau." Nói xong cô vội vàng kéo Hoàng Khải vào sàn khiêu vũ.

Tôi lấy một chút thức ăn, tuy bụng không đói nhưng tôi muốn có việc gì đó để làm, nếu cứ đứng yên tại chỗ đó, không khéo mọi người lại tưởng là bức tường mất.

"Anh không ngờ em lại ngoan ngoãn chờ ở đây, không bị nam nhân khác mời khiêu vũ à." Mặc Vũ rốt cuộc đã trở lại, không biết vì sao tôi lại cảm thấy an tâm, ít nhất có hắn bên cạnh, sẽ không có ai dám nói chuyện xiên xỏ với tôi nữa.

"Vì vẫn chưa thấy ai mời."

"Nói thế mà nghe được, lại có người không thèm để ý đến mĩ nữ mê người nhất đêm nay sao." Hắn chế nhạo nói.

"Mĩ nhân mê người nhất đêm nay hiển nhiên là cô dâu rồi. Huống hồ đeo chiếc vòng cổ kim cương của anh, thật giống như mang ấn kí của anh, ai dám không biết tự lượng sức mình mà mời em nhảy chứ."

"Nếu anh nhớ không lầm thì chính em yêu cầu mang ấn kí của anh trên người đấy nhé." Hắn không thể không tự đắc như vậy được không. Nói xong hắn lấy nỉa xắn một miếng bánh ngọt trong dĩa tôi, vừa ăn vừa cau mày, "Ngọt quá, em thích ăn điểm tâm ngọt như vậy sao? Bình thường cũng không thấy em mua ăn mà."

Tôi mới nhớ lần đầu tiên hắn gặp tôi, tôi cũng đang tác chiến với đống bánh ngọt, "Kì thật em cũng không phải đặc biệt thích đồ ngọt, có thể bởi vì trước kia luôn suy nghĩ quá nhiều, nên có thói quen ăn nhiều đường, hơn nữa ăn bao nhiêu cũng sẽ không béo phì." Đây chính là điểm khiến cho Ngải nhị đố kị không thôi.

"Nhiều sở thích của em đều là từ thói quen mà ra, không biết đối với mọi người em có như vậy không?"

Tôi dùng ánh mắt truy vấn nhìn hắn, vì sao lại hỏi tôi, tôi đồng thời cũng hỏi chính mình: Tôi sẽ vì thói quen mà thích một người sao?

"Không biết, em chỉ biết tạo thói quen với một người, với em mà nói là rất khó." Nếu không, suốt bốn năm qua cũng đủ làm cho tôi có thói quen tiếp nhận sự đeo đuổi của anh ta.

"Được rồi, đừng nói về vấn đề thói quen của em nữa, anh có vinh hạnh mời em khiêu vũ không?"

Không thể không thừa nhận Mặc Vũ là bạn nhảy rất hoàn hảo, điệu vũ nhẹ nhàng kết thúc, tôi cơ hồi toàn thân như lâm vào hôn mê.

Tôi nghe thấy hơi thở nặng nề của hắn, tôi muốn lấy lại vẻ trấn tĩnh của mình, "Em vẫn khỏe chứ? Anh nghĩ em cần một ít dưỡng khí." Hắn trêu tức nói, hơn nữa lại cúi đầu xuống hôn tôi.

Tôi sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, tự nhận mình không phải là đức thánh trinh nữ, nhưng tôi cũng không có hứng thú biểu diễn công khai trước công chúng thế này. Hắn ha hả cười rộ lên, tôi tức giận trừng mắt, vừa quay đầu liền thấy Ngải Bồng đứng cách đấy không xa, anh ta hung hăng liếc tôi một cái, sau đó gắt gao ôm Nhược tam rời đi.

Tôi thấy Mặc Vũ dường như đang nhếch môi cười, không biết có phải là hắn cố tình không đây.

Làm nữ nhân bên cạnh Mặc Vũ, từ lúc bước chân vào vũ hội đến giờ luôn có ánh mắt dõi theo, đó là ánh mắt ghen tị và khinh bỉ, xưa giờ tôi chưa từng bị nhìn theo suốt như vậy, tôi không thích cảm giác này. Tôi vẫn cố gắng nhẫn nại, đến khi nhìn thấy Cảnh Kiệt và Ngải nhị trao nhẫn cho nhau, nhìn thấy hai người bọn họ tươi cười, lòng tôi mới thấy thoải mái một chút. Tôi vui mừng nghĩ, trong số chúng ta, cuối cùng cũng có người tìm được hạnh phúc rồi.