Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 42




Chỉ cần đám trợ lí hóng chuyện nhà Nhậm Cảnh cũng đã có đến tám chín người, cộng thêm với số nhân viên của bên đoàn phim…

Điều kiện chắc chắn có thể đạt chuẩn một trăm phần trăm.

Dạ Sâm vô cùng vui vẻ. Thế nhưng, chưa đầy một lúc sau, cậu lại có chút căng thẳng. Nhiều người như vậy, cái kĩ thuật diễn xuất âm trăm điểm của cậu e rằng lại càng xuống dốc mất!

Đến lúc ấy, diễn ngượng ngạo quá làm đạo diễn ghét thì biết làm sao?

Dạ Sâm vào nghề nhiều năm, chưa từng cảm thấy lo lắng vì diễn xuất, vậy mà lần này, cậu lại thấy bồn chồn hết mực.

Đạo diễn của “Tình Sâu Đậm” tên là Lý Phủ, kinh nghiệm phong phú. Các tác phẩm của ông cho dù không đạt được doanh thu phòng vé, thì cũng vẫn lọt vào top giải phim, rồi giành giải như thường.

Chính vì thế, mà ông mới dám quay loại đề tài kén người này, chứ người khác, họ chả dám đâu.

Ngay từ đầu, Lý Phủ đã nhắm vai chính cho Nhậm Cảnh, nhưng anh lại không muốn nhận. Đơn giản vì vai diễn này quá dễ nổi, không phù hợp với dự định lui giới của anh.

Tuy thế, Nhậm Cảnh lại muốn được diễn chung với Dạ Sâm. Và chủ đề này chính là chủ đề thích hợp nhất.

Anh nói với Lý Phủ “Tôi nhận cũng được thôi, nhưng vai chính còn lại phải để tôi chọn.”

Lý Phủ cho là anh muốn nâng đỡ người mới, cho nên dù trong lòng có bồn chồn thì ông vẫn chấp nhận. Bởi vì Lý Phủ biết Nhậm Cảnh làm việc rất có trách nhiệm, người mới anh tìm chắc chắn cũng sẽ là một người mới đáng tin, về mặt diễn xuất hẳn không có vấn đề gì. Hơn nữa, đối với loại đề tài đặc thù này, nếu như có thể chủ động tìm tới một đối tác hợp ý, hiệu quả đạt được sẽ càng tốt hơn.

Có điều, Nhậm Cảnh thế mà lại đề cử Dạ Sâm.

Lý Phủ đương nhiên biết Dạ Sâm!

Trên thực tế, nếu nói đến hình tượng nhân vật thì Dạ Sâm hợp với vai diễn trẻ đẹp, non nớt, đơn thuần này vô cùng.

Thế nhưng mà…

Độ trải đời lại kém nhau quá lớn! Triển Thần một đời dốc sức phấn đấu, sau khi trưởng thành tuy rằng đẹp, nhưng vẫn có sự lắng đọng. Mà sự lắng đọng này, cậu ấm Dạ Sâm e là không thể lột tả ra được.

Đương nhiên, diễn xuất không nhất định phải dựa vào kinh nghiệm mà chủ yếu là dựa vào kĩ thuật.

Chỉ là… Nửa cái giới giải trí này, có ai mà không biết Dạ Sâm chẳng thiếu gì chỉ thiếu mỗi kĩ thuật?

Bảo cậu ta dùng mặt còn được.

Chứ diễn á? Thôi, đừng bàn đến cái chuyện có độ khó cao như vậy có được không?

Vì lẽ đó, Lý Phủ kiên quyết từ chối, một bộ đánh chết cũng không muốn nhận Dạ Sâm.

Nhậm Cảnh thấy vậy liền nói thẳng “Nếu không phải cậu ấy thì tôi không nhận nữa.”

Lý Phủ “…” Mẹ nó, ông chỉ cần “hoa tươi” chứ không cần thứ phía dưới “hoa tươi” đâu! (dưới “hoa tươi” là đất)

Đáng tiếc hoa tươi sống chết cũng không chịu dịch chuyển, nói gì cũng nhất định phải đẩy mạnh tiêu thụ.

Phải làm sao đây? Lý Phủ băn khoăn đến ngủ cũng ngủ không yên.

Nhậm Cảnh cũng không đến mức quá vô lí. Anh hạ mình nói với Lý Phủ “Hay là chúng ta cứ quay thử một đoạn trước, nếu ổn thì kí hợp đồng, còn nếu không ổn thì chúng ta lại tính tiếp.”

Lý Phủ cẩn thận hỏi “Cái tính này có bao gồm việc chỉ cần cậu không cần cậu ta không?”

Nhậm Cảnh đến nghĩ cũng không nghĩ đáp “Không!”

Đạo diễn Lý oa một tiếng khóc thành Cố Béo nặng chín mươi kí.

Cố Khê nằm không cũng trúng đạn: Mẹ nó!

Cuối cùng, Lý Phủ chỉ đành đồng ý. Thôi thì thử xem vậy, có khi nhìn Dạ thiếu gia diễn ngượng quá, Nhậm Cảnh không chừng lại không cần cậu ta nữa.

Đến lúc ấy, ông ta sẽ có cơ hội!

Đạo diễn Lý giống hệt như một kẻ thứ ba trung tuổi thời thời khắc khắc đều nhăm nhe phá hoại hai người.

Dạ Sâm đang căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy Nhậm Cảnh, cậu lại thả lỏng hơn rất nhiều.

Nhậm Cảnh dẫn cậu đến gặp Lý Phủ.

Lý Phủ từ xa đã nhìn thấy cả hai, phải nói là… Xứng đôi thật. Tuy Dạ Sâm hơi thấp, thế nhưng đi giày độn vào là ổn.

Chủ yếu là khuôn mặt quá mức ăn điểm, lúc cười rộ lên xinh đẹp vô cùng.

Cơ mà có ăn điểm thế nào, cũng không thể bù nổi cái diễn xuất âm điểm trăm kia!

Lý Phủ rất có nguyên tắc, ông tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước “cái ác” đâu!

Dạ Sâm thấy Lý Phủ thì vẫn khá là ngượng ngùng. Cậu chủ động chào chìa tay ra chào hỏi trước, Lý Phủ cũng hòa nhã bắt lại.

Ông hỏi “Còn chưa kịp xem kịch bản đúng không?”

Dạ Sâm “…”

Nhậm Cảnh đỡ lời “Không sao, tôi có thể nói qua với cậu ấy.”

Lý Phủ “Thôi, cứ để tôi nói cũng được.”

Ông còn biết phải làm sao? Chỉ đành hy vọng Dạ thiếu gia nhanh chóng rớt đài chứ sao. Hôm nay đoàn phim nhiều người, Dạ Sâm nếu như có thể khiến cho tất cả bọn họ đều choáng váng, vậy thì tâm sự của ông liền lập tức tan biến.

Kể cả Nhậm Cảnh không nhận phim của ông nữa thật, ông cũng không thấy hối hận. Vì dù sao nhận Dạ Sâm, phim cũng hỏng cơ mà.

Nội dung của “Tình Sâu Đậm” kỳ thực rất đơn giản, chính là sự dây dưa tình cảm suốt hơn mười năm của hai nhân vật chính Triển Thần và Án Hàn. Trong đó, có một vài chi tiết tương đối quan trọng. Triển Thần là sinh viên năm nhất đại học, Án Hàn là gia sư của cậu, hai người hơn kém nhau chín tuổi. Triển Thần là tuýp người bộc lộ tình cảm. Cậu ta thậm chí không biết vì sao mình thích Án Hàn, mà vẫn một mực lún sâu, dây dưa cả đời.

Án Hàn bị Triển Thần hấp dẫn, nhưng anh lo nghĩ rất nhiều. Về tuổi tác, về thân phận, cả về tính cách của cả hai.

Tuổi trẻ nhất thời nhiệt tình, mở miệng là thề non hẹn biển. Thế nhưng chờ khi nhiệt tình đi qua, quay đầu cũng là vô cùng dứt khoát.

Ngoài ra, anh còn không muốn hủy hoại Triển Thần.

Con đường này một đi không trở lại, nếu anh đã thích cậu thanh niên như ánh mặt trời này, anh không nên kéo cậu vào vực sâu.

Năm thứ nhất, thực chất chẳng ai hiểu được tâm ý của mình.

Triển Thần chỉ đơn giản là muốn gặp Án Hàn, muốn tìm Án Hàn, muốn nghe Án Hàn giảng bài. Miễn là việc thầy Án quan tâm, cậu ta sẽ luôn là người xung phong đầu tiên.

Học trò như thế, thầy cô nào mà không yêu?

Án Hàn rất quan tâm Triển Thần. Hai người thường xuyên qua lại, cho nên dần dần trở nên quen thuộc. Trong một lần hoạt động ngoại khóa, hai người đi sau cùng, Án Hàn mời Triển Thần cùng nhau ăn cơm, từ đó về sau giống như mở ra then cửa, Triển Thần bắt đầu kề cận Án Hàn nhiều hơn, gần như biến thành một cái đuôi nhỏ.

Lúc này, cả hai còn chưa ý thức được sự biến chất và ấm lên của tình cảm. Thẳng đến khi Án Hàn ra nước ngoài tham dự một hạng mục nghiên cứu khoa học.

Lần đi này mất tận hai tháng. Chia ly đó giờ vẫn luôn là thời điểm giúp con người tỉnh táo. Triển Thần cả ngày cơm không muốn ăn nước không muốn uống. Bạn cùng phòng cậu ta nói cậu ta cứ như vừa mất người yêu.

Quả là một câu mà làm giật mình người trong mộng. Triển Thần phát hiện bản thân yêu thích thầy Án.

Mười chín tuổi là cái tuổi dễ kích động nhất. Cậu không sợ trời không sợ đất, thầm nghĩ muốn đem tình cảm của mình nói cho Án Hàn hay.

Trong hai tháng này, Án Hàn cũng thường xuyên nhớ tới Triển Thần. Mà mỗi lần nhớ tới, anh đều không nhịn được mà mỉm cười lắc đầu. Tiếc là thời gian nghiên cứu quá bận bịu, cho nên không có lúc nào rảnh rỗi tự hỏi.

Ngày về nước, Triển Thần gửi tin nhắn nói muốn đến đón Án Hàn.

Án Hàn rất vui, hứa khi nào về sẽ mời cậu một bữa.

Chia xa hai tháng, lại nhận rõ tâm ý bản thân, thanh niên nhiệt huyết Triển Thần vừa nhác thấy bóng dáng anh tuấn đi ra từ sân bay, cư nhiên không kìm được xúc động, lớn tiếng thổ lộ.

Một câu “Em thích anh” làm lay động trái tim Án Hàn, nhưng cũng làm anh sợ đến không gì sánh được.

Nhậm Cảnh nói với Dạ Sâm “Lát nữa chúng ra sẽ quay thử cảnh này.”

Dạ Sâm nghiêm túc gật đầu đáp “Em biết rồi!”

Nhậm Cảnh lại nói “Đừng căng thẳng, cứ tự nhiên một chút là được.”

Dạ Sâm “Vâng.”

Lý Phủ không ôm quá nhiều kì vọng. Đoạn này trông thì có vẻ dễ, chỉ là Nhậm Cảnh từ sân bay đi ra, Dạ Sâm đến đón. Hai người ở xa xa nhìn nhau cười, Dạ Sâm nói một câu “Em thích anh”. Cuối cùng thì kết lại bằng một cảnh quay đặc tả vẻ mặt của Nhậm Cảnh.

Thế nhưng, trên thực tế, với việc ít thoại, ít hành động, đây chính ra lại là cảnh khảo nghiệm năng lực của diễn viên nhất. Vì chỉ có kĩ thuật cực kì cực kì tuyệt vời mới có thể lột trần được tình cảm sâu sắc của nhân vật.

Nhậm Cảnh không đáng lo, đáng lo là Dạ Sâm…

A a a, thật sợ khung cảnh thổ lộ sục sôi lòng người sẽ biến thành ngượng ngùng chết người!

Xét từ góc độ này, kể ra anh Sâm cũng lợi hại ra phết. Người bình thường, mấy ai ngượng được đến mức này cơ chứ.

Do không ôm hy vọng, nên Lý Phủ không nói nhiều, chỉ phất tay ra hiệu.

Để Dạ Sâm có thể tìm được cảm giác, nên khung cảnh được trang trí giống hệt sân bay. Mặc dù nếu nhìn kĩ thì cũng nhận ra là giả.

Dạ Sâm vẫn hơi căng thẳng. Cậu nghe thấy tiếng chỉ đạo của phó đạo diễn, nhưng không biết phải làm gì. Cứ đứng bất động ư? Hay là đi lòng vòng? Hay là nhìn xung quanh?

Lý Phủ nhìn thoáng qua liền không nhịn được mà trợn trắng mắt. Biết ngay mà! Cả người cứng đơ như đá! Chưa gì ông đã ngửi thấy mùi ngượng ngạo đâu đây rồi!

Thế mới nói, Nhậm Cảnh làm sao không biết, tìm một vị “đại thần” đến diễn, anh ta thực sự sẽ không tức mà chết sao?

Dạ Sâm lo lắng một lúc lâu. Thế nhưng vừa nhác thấy Nhậm Cảnh xuất hiện, cậu liền thả lỏng.

Nhậm Cảnh ăn mặc chỉnh tề, kính râm thường đeo được đổi thành kính trắng không màu. Điểm nhấn mang hơi hướng xưa cũ khiến khí chất anh tuấn có phần xâm lược của anh trở nên nội liễm trầm ổn hơn. Giống như thu hết ánh sáng từ bốn phía vào trong mình. Mà ánh sáng ở trong mình này, lại càng thu hút cái nhìn của mọi người.

Hai mắt Dạ Sâm sáng lên, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong cong.

Lý Phủ lúc đầu khá uể oải, thế nhưng vừa thấy cảnh này, ông liền bật người ngồi thẳng.

Ấy… Không giống như mình vẫn nghĩ nha.

Dạ Sâm trên màn ảnh ngũ quan sạch sẽ thanh tú, đôi mắt xinh đẹp ngóng nhìn Nhậm Cảnh lấp lánh như có ánh sao, khiến người xem như cảm nhận được trọn vẹn cái thích của nhân vật.

Không tồi!

Lý Phủ chăm chú nhìn.

Hai người cách nhau một biển người, Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm mỉm cười.

Nụ cười này rất nhẹ, không dễ phát hiện, thế nhưng Dạ Sâm vẫn thấy cực kì rõ ràng.

Tim cậu bỗng nhiên đập loạn, trong đầu nhảy ra vô số hình ảnh.

Mấy hôm nay, đối với cậu mà nói, sân bay dường như đã trở thành một nơi đặc biệt.

Từ Bắc Kinh đi Paris, rồi từ Paris về Bắc Kinh, tuy thời gian chưa tới ba ngày, nhưng nó lại là một bước tiến lớn, đẩy cậu từ tim mình sang tim Nhậm Cảnh.

Nhậm Cảnh, Nhậm Cảnh, Nhậm Cảnh…

Dạ Sâm gọi thầm tên anh trong lòng. Ba chữ kia, kỳ thật đã sớm quanh quẩn bên khóe môi của cậu. Khiến cậu nửa muốn nói ra, nửa lại ngại ngần nói ra.

Vậy nhưng, lúc này…

Cậu có đầy đủ lí do để nói.

Đó là vì đi chết đi, là vì diễn xuất, cho nên, cậu hoàn toàn có thể lớn tiếng nói ra tâm tư của mình trước mặt nhiều người.

Dạ Sâm thực chờ mong. Không phải căng thẳng sợ hãi hay thấp thỏm lo âu, mà là chờ mong!

Môi Dạ Sâm động đậy, tình cảm khó giấu thuận theo ba chữ kia trào ra.

Nhậm Cảnh, “em thích anh!”

Nháy mắt, cả đoàn phim lặng ngắt như tờ.

Không phải tại diễn lỗi, mà là tại mọi người đang cố ngăn tiếng đập từ tim mình. Cái cảm giác bỗng nhiên muốn yêu thương này là sao chứ?!

Lý Phủ đứng phắt dậy. Ông không thể nào ngờ được, vào giờ phút này, bản thân không những không ghét bỏ Dạ Sâm, mà thậm chí còn ngược lại, quay sang ghét bỏ Nhậm ảnh đế.

“Biểu cảm không đúng!” Lý Phủ la lên “A Cảnh, biểu cảm của cậu không đúng! Phải kinh hãi, phải tái mặt cơ mà!”