Không Yêu Thì Biến

Chương 34




Sau lần tình cờ gặp Tần Mạch quay về thành phố này, tôi sa vào trong ảo tưởng không có biên giới.

Mỗi ngày về nhà, lúc nào tôi cũng mong chờ có một chiếc xe lặng lẽ đậu ở dưới nhà mình, nếu không có, thì mong chờ có một người đàn ông mặt mày lạnh nhạt đứng ở ngay cửa nhà, nếu vẫn không có, thì sẽ lượn qua lượn lại ở cửa sổ để nhìn ngó, liệu dưới nhà có ai đang đợi không, liệu có ai đang ngước lên nhìn không…

Cứ đi qua mỗi giao lộ, tôi đều hy vọng có một bóng dáng thân quen đang đợi tôi ở phía đối diện, sau đó nhìn tôi và mỉm cười; mỗi lần rẽ qua một góc phố, tôi đều mong đợi có cảnh không hẹn mà gặp lãng mạn mà sến sẩm như trong phim Hàn Quốc; mỗi lần đi xuyên qua con hẻm âm u, đều tưởng tượng người đó đang lẵng nhẵng bám theo tôi, lẳng lặng chờ tôi ngoảnh lại đánh tiếng chào hỏi.

Thế nhưng hiện thực là một tấm gương không biết nói dối, nó nói rành rọt cho tôi biết, Tần Mạch không phải kẻ đeo bám biến thái, thành phố này rộng lớn như thế, chẳng quy định rằng ai nhất định phải gặp được ai.

Mà sự mong đợi của tôi chẳng qua chỉ là mong đợi mà thôi.

Cứ như thế được nửa tháng, cuối cùng tôi cũng nghĩ thoáng được, cất lại bộ váy xinh đẹp vừa lấy ra vào trong tủ, quay về bộ dạng trước kia, không phải tô vẽ trang điểm tới nửa tiếng chỉ để mua mỳ gói, cũng khỏi cần thò đầu thụt cổ tìm kiếm cả nửa ngày như do thám.

Tôi vẫn ăn uống ngủ nghỉ làm việc như thường, chuyện đau đầu nhất cũng chỉ là mẹ gọi điện thúc giục kết hôn nháo nhào lên, lần nào tôi cũng ậm ừ cho qua.

Một hôm, nhân viên của trang web mai mối đã tổ chức buổi xem mặt năm phút kia đột nhiên gọi điện cho tôi, hỏi thăm tôi và anh chàng đã cùng nắm tay ra về trong hoạt động xem mặt lần trước phát triển như thế nào rồi, còn mời tôi tham gia vào bữa tiệc do công ty họ tổ chức có tên là “Hẹn thề” vào tối thứ bảy, đương nhiên phải đi cùng anh chàng đó.

Sau khi nhận được cú điện thoại ấy, tôi ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng mới nhớ ra mình nắm tay anh chàng kia như thế nào. Vì thái độ nhiệt tình nghiêm túc của vị nhân viên trang web, tôi không thể mặt dày nói thẳng rằng mình và anh chàng kia chỉ cảm thấy hoạt động này vô vị nên mới giả vờ để chạy thoát thân.

Tôi ậm ậm ừ ừ cả buổi cho xong cú điện thoại.

Tối thứ sáu, Trình Thần gọi điện cho tôi, chị nói vẻ nghiêm trọng: “Tần Mạch về thật rồi”.

Lúc này tôi đang xem phim Hàn Quốc, nam nữ chính trong phim yêu nhau tới chết đi sống lại, tôi đáp: “Rồi sao?”.

Nghe giọng điệu lạnh nhạt của tôi, chị ngẩn người ra: “Em không muốn gặp anh ta một lần à? Nghe nói việc kinh doanh ở Mỹ của anh ta phát triển tốt lắm đó, lần này quay về là để thu mua một công ty tầm trung, làm có vẻ rất hoành tráng”.

“Ừ”. Tôi đáp lại một tiếng, nữ phụ trong phim Hàn Quốc đang sờ mặt mình, nhìn gương thốt lên một câu bi ai: “Mình vẫn luôn cho rằng mình thua cô ta, không ngờ mình đã thua tình yêu”, da gà da vịt của tôi đột ngột nổi lên toàn thân, tôi bèn tắt phụt tivi, “Thế rồi sao?”.

“À… Chị đang định nói là chiều mai, công ty Thẩm Hy Nhiên có tổ chức một bữa tiệc của giới kinh doanh, cũng mời Tần Mạch…”.

Trong đầu tôi chợt lóe lên cảnh tượng ngày hôm đó, hình ảnh Tần Mạch và Dịch Tình sóng vai nhau rời đi, tôi ngắt lời Trình Thần: “Những nơi như thế em đi không hợp lắm, vả lại tối mai em phải tham gia tiệc xem mặt nữa”.

“Tiệc xem mặt?”. Trình Thần làu bàu, “Chẳng phải em không thích mấy thứ đó sao?”.

“Còn cách nào nữa đâu, đã tới tuổi rồi”.

Trình Thần biết tôi lại nổi tính ngang, đành thở dài một tiếng, trước khi ngắt máy, chị dịu giọng hỏi: “Tịch Tịch, em còn thích Tần Mạch không?”.

Tôi im lặng một lúc: “Chuyện này còn quan trọng sao?”.

Chúng tôi chia tay hai năm, cuộc sống của mỗi người đã có quy luật mới. Tôi không muốn phá vỡ quy luật đó lần nữa. Tôi mong gặp được Tần Mạch là sự thật, tưởng tượng được trùng phùng một cách lãng mạn với hắn cũng là sự thật, nhưng nếu hắn thật sự đứng ở trước mặt tôi, nói rằng quay lại đi, có lẽ tôi sẽ nhổ nước bọt trước mặt hắn.

Suy cho cùng quá khứ đã qua rồi, Hà Tịch không phải là con ngựa thích ăn cỏ cũ.

Thứ bảy tôi ngủ tới lúc đói bụng mới tỉnh, bò dậy nhìn thử đã đúng mười hai giờ trưa, lúc xuống giường kiếm cái ăn mới phát hiện trong tủ lạnh chẳng còn thứ gì, tôi bèn xõa tóc, mặc đồ ngủ, đi dép bông, loẹt quẹt qua cái chợ nhỏ ở đối diện khu nhà.

Tôi mua một đống mỳ, thêm nửa cân trứng gà, nhớ ra còn phải bỏ thêm ít hành lá, bèn đi mua hành.

Sạp bán hành lá được một thiếu niên chừng mười tám, mười chín tuổi đứng trông, cậu ta đang mắt đưa mày liếc tán tỉnh cô bé bán đậu phụ ở ngay bên cạnh. Đây vốn không phải chuyện tôi nên nhúng tay vào, tôi chọn hành xong bèn hỏi cậu ta: “Bao nhiêu đây?”.

Cậu ta tặng cho cô bé nhà bên một nụ hôn gió, không thèm để ý tới tôi.

Tôi kiên nhẫn hỏi: “Hành lá bao nhiêu tiền?”.

Cậu ta lại đá lông nheo với con gái nhà người ta một cái.

Khóe miệng tôi giật giật: “Này… Cậu vẫn đang bán hàng đấy chứ hả?”.

Cậu nhóc vẫn không thèm để ý, trêu đùa vui vẻ với cô bé kia.

Tôi hít sâu vào một hơi, gật đầu, sau đó móc một hào vứt lên sạp hàng, cầm cả bó hành to quay người định đi.

Lúc này cậu ta không vui được nữa, gào lên đằng sau lưng tôi: “Này! Này! Chưa đủ tiền!”.

Tôi việc gì phải để ý tới thằng ranh kia, cứ loẹt quẹt lê dép về nhà. Cậu nhóc xông ra khỏi sạp hàng định giật hành về, tôi nghiêng người né tránh, thong thả nói: “Đã không đủ tiền sao lúc nãy tôi hỏi cậu không trả lời? Cậu đang bán hàng hay đang đứng đây để yêu đương hả? Tôi ra chợ mua thức ăn chẳng lẽ còn phải chịu nhịn cậu à? Tôi đã đưa tiền rồi đấy, đủ hay không là chuyện của cậu”.

Có lẽ cậu chàng đang yêu không muốn mất thể diện trước mặt cô gái, bèn chỉ vào đống hành nói: “Bà cô già cướp đồ của tôi còn dám ba hoa với tôi à!”.

Bà… Bà cô già…

Cả người tôi chấn động, nhất thời đờ ra. Sau đó một ngọn lửa giận dữ nóng hừng hực thiêu đốt xương cốt chậm rãi lan ra toàn thân, tụ lại ở lồng ngực, tôi hít sâu vào, nhưng đã tức tới run cả người.

Cái thằng ranh không biết sống chết kia thấy tôi không có phản ứng, lại dám liều mạng xông lên cướp hành, cậu ta chộp một cái, dùng sức giật hành về, mớ trứng của tôi cũng bị liên lụy rơi hết xuống đất, nửa cân trứng của tôi vỡ sạch sành sanh.

Tôi đói mềm người nghe tiếng dạ dày mình che mặt gào lên: “NO…”.

Và thế là, tôi gần như mất đi lý trí mà vung đống mỳ còn lại trên tay lên đập mạnh vào người cậu ta. Không ngờ cậu ta phản ứng rất nhanh, nghiêng người né tránh, đống mỳ kia của tôi đập bộp lên đầu cô bé bán đậu phụ ở phía sau.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng cô bé ấy kêu đau một tiếng, loạng choạng vì bị đống mỳ bay tới đập phải, ngã vào đám nồi bát chậu gáo ở đằng sau, tiếng hỗn loạn ầm ĩ “loảng xoảng” vang lên, rồi chỗ kia liền trở nên yên lặng, ngay cả tiếng rên rỉ của cô bé kia tôi cũng chẳng nghe thấy…

“Tiểu Phương!”. Cậu nhóc bán hành vội vàng xông tới, bế cô bé đã ngất lên.

Khóe miệng tôi giật giật, ba chữ “Gây họa rồi” dính đầy máu bay ngang qua óc…

Cả buổi chiều, tôi ôm cái bụng rỗng, mặc bộ áo ngủ, chạy tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra bảo cô bé kia bị chấn động não nhẹ, bị tôi đập ngã hay tự ngã thì không nói rõ được, cậu nhóc bán hàng ầm ĩ lên đòi báo cảnh sát.

Và thế là, tôi lại mặc nguyên bộ đồ ngủ tới đồn Cảnh sát, khi cảnh sát lập biên bản hỏi tại sao tôi phải lấy mỳ đánh người, tôi ôm mặt nói vì một bó hành…

Sắc mặt cảnh sát trở nên rất kỳ lạ: “Hành?”.

Tôi nghiến răng: “Còn vì nửa cân trứng gà”.

Cảnh sát lia bút ghi chép thứ gì đó lên giấy rồi nói: “Giờ nếu nộp tiền bảo lãnh là cô có thể đi được rồi, thông báo cho người nhà cô tới đây đi. Sau này có chuyện gì thì chúng tôi sẽ thông báo với cô sau”.

Tôi ngồi sang bên cạnh, lấy điện thoại cân nhắc hồi lâu, chuyện như thế này dứt khoát không thể gọi điện cho bố mẹ biết được. Thực ra chuyện này tôi vốn không muốn để bất cứ ai biết… nhưng tình thế bất đắc dĩ, cuối cùng khi cảnh sát lần lượt tan làm, tôi vẫn nhấc điện thoại lên ấn số gọi Trình Thần.

Tôi xoa xoa cái trán đang nhức nhối: “Trình Thần, em gặp phải rắc rối, giờ em đang ở đồn Cảnh sát gần nhà…”. Tôi còn chưa nói hết câu, bên kia đã cúp máy cái rụp. Tôi cực kỳ kinh ngạc nhìn điện thoại trừng trừng, không phải cái bà này cho rằng tôi đã phạm trọng tội nào đó, không muốn quan tâm tới tôi chứ.

Tôi lại gọi điện tới, lần này thì ngắt máy chẳng hiểu vì duyên cớ gì. Tôi biết Trình Thần nhất định sẽ không làm mấy chuyện như bỏ mặc tôi, nhưng chị cứ ngắt điện thoại của tôi là ý gì chứ?

Tôi cầm di động, chưa suy nghĩ được bao lâu thì Trình Thần gửi tin nhắn tới: “Chờ lát, chờ lát, đi cứu em đây”. Tôi xem cái giọng điệu này, hình như tôi bị bắt thì chị ấy vui lắm vậy. Tôi bĩu môi mắng, người này từ khi kết hôn càng ngày càng xấu tính, lầm bầm chửi bới xong tôi lại dần bình tĩnh lại.

Có một người có thể giúp đỡ mình luôn luôn khiến người ta cảm thấy an tâm.

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi, đồn Cảnh sát sau giờ làm việc hôm nay trở nên rất yên tĩnh, ngoài mấy vị cảnh sát trực ban thì chẳng còn ai nữa. Tôi xoa bụng, đói cả ngày trời, dạ dày trống không có hơi khó chịu, ngoài trời dần dần nhá nhem, tôi ôm bụng cuộn tròn người, chờ đợi có hơi buồn ngủ.

Lát nữa về đành ăn mỳ ăn liền vậy, tôi nghĩ, mình phải ăn được ba gói mỳ Khang Sư Phụ mất…

Lúc tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ gật tới nơi thì cánh cửa bằng kính của đồn Cảnh sát đột ngột bị đẩy ra, một luồng gió lạnh thốc vào, tôi kéo lại áo ngủ trên người, sau đó má hơi ấm lên, khuôn mặt của Tần Mạch đột ngột xuất hiện trước mắt tôi, hắn ngồi xổm xuống nhìn tôi, hơi thở dốc, một tay nhẹ nhàng đặt lên má tôi, giọng trầm trầm khàn khàn, cau mày hỏi: “Đau ở đâu à?”.

Lời hỏi thăm bình tĩnh, nhưng bàn tay nóng ấm đặt trên mặt tôi lại có chút run rẩy.

Tôi nheo mắt, cho rằng mình đã đói tới mức thấy ảo giác, giơ tay lên phẩy phẩy hắn như đuổi ruồi: “Đi đi, đừng phiền tôi”.

Hắn hơi cứng người lại, đôi môi mím chặt, đè nén tất cả cảm xúc. Giây tiếp theo hắn quả nhiên đứng dậy bỏ đi, hơi ấm bên má tôi cũng biến mất theo. Cánh cửa kính của đồn Cảnh sát mở rộng, gió lạnh lùa vào khiến cái đầu đang mơ màng của tôi tỉnh táo lại rất nhiều.

Tôi hoảng hốt nhận ra rằng đây không phải là ảo giác, quay đầu lại nhìn, người tôi đã nhớ nhung bao lâu đang đứng đối diện với bàn cảnh sát trực ban, nói gì đó với họ. Tôi lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, đồ ngủ cộng thêm đôi dép bông, có lẽ còn có bộ tóc rối bù khó coi nữa.

Số phận quả thực độc ác tới nỗi người ta phải bật cười. Tôi chuẩn bị tâm lý tới hai tuần trời, cuối cùng lại trùng phùng với hắn trong tình huống thảm hại nhất với bộ dáng không thể thảm hại hơn…

Hai từ “mỳ sợi” và “hành” loáng thoáng phát ra từ miệng cảnh sát trực ban chỉ khiến tôi xấu hổ muốn chết. Tôi siết chặt nắm tay, đi thẳng ra khỏi đồn Cảnh sát, mắt không thấy tâm không phiền.

Đứng dưới đèn đường trong gió đêm lạnh lẽo, tôi đang định gọi điện thoại qua đập cho Trình Thần một trận thì di động thình lình đổ chuông, một dãy số xa lạ, tôi bực mình nhận máy. Tiếng con gái ở đầu bên kia rất ngọt ngào: “Chị Hà phải không ạ? Chào chị, em là nhân viên của bên mai mối, bữa tiệc ‘Hẹn thề’ tối nay sắp bắt đầu rồi, xin hỏi khoảng chừng nào thì chị đến nơi ạ? Anh Phương đã đến rồi ạ”.

Tôi xoa xoa cái trán càng đau nhức hơn: “Tôi… Tôi…”.

“Thực ra đến muộn một chút cũng không sao đâu ạ, tất cả đồ ăn của bữa tiệc tối nay đều do bên mai mối chúng em cung cấp, toàn bộ miễn phí, không phải chi trả gì đâu ạ”.

Bụng tôi kêu ọt lên một tiếng, tôi nói: “Tôi vẫn có chút chuyện chưa làm xong, chờ lát nữa tôi sẽ qua đó”.

“Vâng ạ”.

Ngắt điện thoại, tôi ngoái đầu lại, Tần Mạch mặc áo khoác đen đứng ở cổng đồn Cảnh sát, ngược sáng nên tôi chẳng thấy rõ vẻ mặt của hắn, hắn bước xuống cầu thang, nhìn tôi một lát, lại cúi đầu mỉm cười: “Thật đúng là việc Hà Tịch có thể làm”.

Nghe thấy tiếng cười ấy, thời gian dường như đột ngột chuyển động, hai năm đã khắc sâu vào xương tủy tôi tựa hồ như chưa bao giờ xuất hiện.