Bờ bên kia Trung QuốcThái Bình Dương, đang là lúc nắng nóng nhất của mùa
hè. Khắp nơi trong Tứ Hợp Viên của Bùi gai đều là những cành nho tươi
tốt, che chắn hơn nửa đình viện. Bùi Chiêu Viễn lảo đảo ngồi ở trên ghế
của ông cụ lúc ẩn lúc hiện, vui vẻ ăn chùm nho vừa được hái xuống. Chua
chua ngọt ngọt, quan trọng nhất là hôm nay ba mẹ cậu cũng ra ngoài,
không ai ép buộc cậu phải làm bài tập nữa, ông cụ đã đi ra ngoài đường,
lúc về nhất định sẽ tạt ngang vào cửa hàng cờ tướng, một lúc lâu nữa
cũng chưa về được. Bùi Chiêu Viễn quyết định tận tình hưởng thụ buổi
chiều không dễ dàng có được này.
"Ken két" một tiếng, Bùi Chiêu Viễn lập tức nhảy lên. Đây là âm thanh vang lên từ cửa chính nhà cậu!
"Ông nội." Bùi Chiêu Viễn cung kính đứng ngay ngắn.
Ánh mắt Bùi lão gia trước nay luôn rất có tinh thần nhưng lúc này nhìn về
phía cháu trai ánh mắt ông lại rất mịt mù, trong tay ông cầm một tờ
giấy, một hồi lâu mới ngồi vào bên cạnh Bùi Chiêu Viễn.
Vốn Bùi
Chiêu Viễn đang cầm cái bút chì không có ngòi,chờ Bùi lão gia đi ngủ cậu sẽ tiếp tục tiêu dao. Ai ngờ ông lại tha thiết nhìn cậu. . . . . . Làm
bài tập.
Bùi lão gia nhìn cậu một lát, vỗ "Bốp" một phát lên lưng cậu, "Tiểu tử thúi, vở cũng không lấy ra, ở nơi này khoa tay múa chân
muốn lừa ai đó."
Bùi Chiêu Viễn ai u một tiếng, uất uất ức ức đi
lục cặp sách. Ai ngờ bàn tay thô ráp của ông cụ lại say đắm vuốt ve đầu
cậu mấy cái, "Bùi nhị à, ông nội có thương cháu không?"
Bùi Chiêu Viễn bĩu môi, "Thương. Ông nội là người hiểu cháu và chị nhất, cho nên
mỗi lần chị về đều mang cho ông rất nhiều đồ tốt."
Nghe cậu nhắc tới Bùi Anh, Bùi lão gia trầm mặc không nói. Ngồi trong sân một lúc, sau đó chắp tay sau lưng đi vào nhà.
Buổi tối cùng ngày, Bùi Anh thử gọi điện về nhà, Bùi mẹ biết được chuyện này hung hăng dạy dỗ một trận:: "Hiện tại tâm tình ông cụ rất kém, con đã
lớn như vậy nhưng làm việc gì cũng không để cho người khác yên tâm!" Bùi mẹ nghiến răng nghiến lợi, Bùi lão gia ngồi một bên, im lặng đong đưa
cái quạt hương bồ.
Giọng nói Bùi mẹ the thé quở trách Bùi Anh vừa thông suốt, "Ông nội nhìn con lớn lên từ nhỏ, dạy con một thân đầy bản
lĩnh, vậy mà con làm vậy với ông? Hơn nữa, kết hôn là chuyện lớn, con
nói kết liền kết! Còn không mau chóng trở về cho mẹ!"
Bùi mẹ dừng một chút, che ống nghe nháy mắt với Bùi ba. Bùi ba lấy lòng ông cụ vội
đưa lên một miếng dưa hấu, "Cha, người xem mọi chuyện đã như vậy rồi,
hay để Anh Tử dẫn người bạn trai kia về đây để chúng ta xem xét một
chút. Người nói được là được, không được liền kiên quyết không cho phép
con bé làm càn!"
Bùi Chiêu Viễn đứng ở một góc vểnh tai lên nghe bất mãn kháng nghị: "Còn có nhân quyền hay không?"
"Con câm miệng!" Bùi mẹ hung tợn quát cậu, ngược lại dịu dàng cung kính nhìn ông cụ.
Bùi lão gia yên lặng ăn dưa hấu, "Vậy thì dẫn về xem một chút cũng được."
Chờ đến lúc ông ăn dưa hấu xong, Bùi mẹ nhanh chóng buông điện thoại
xuống, thở dài.
Bùi Anh là một đứa bé ngoan biết nghe lời, năm
ngoái còn mang ảnh của người bạn trai kia về cho hai vợ chồng họ xem.
Dáng dấp cao to, rất hoạt bát. Cha mẹ Bùi gia đều là ở viện khoa học,
đối với phương diện này cũng không bảo thủ, cũng không có thành kiến gì
về vấn đè huyết thống. Chỉ cần con gái mình thật lòng thích đối phương,
bọn họ cũng sẽ không phản đối. Chỉ là lão gia, ông đối với Chủ Nghĩa Đế
Quốc có địch ý sâu nặng, chỉ sợ ông không đồng ý.
Một nhà khẩn
trưởng nhìn Bùi lão gia, Bùi lão ăn dưa hấu xong, cái cái ghế nhỏ của
ông lên, từ từ kẹp cái quạt bồ hương của mình xuống dưới cánh tay, "Anh
ny (bé gái) sẽ phải kết hôn, trong lòng ta thật đúng là không hề dễ
chịu." Ông run rẩy đi về phía cửa lớn.
Bùi cha và Bùi mẹ hai mặt
nhìn nhau, con ngươi Bùi Chiêu Viễn đảo mấy vòng, sau đó đi theo Bùi lão gia ra ngoài. Một lát sau, Bùi Chiêu Viễn chạy vào, cũng không nói
chuyện, dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn ba mẹ cậu. Bùi mẹ nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, xoay người lấy kem bơ từ trong tủ lạnh ra.
Bùi Chiêu Viễn nhanh chóng liếm kem, "Ông nội đang chơi cờ tướng với Trương đại gia."
Bùi cha Bùi mẹ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, như vậy, chắc là đồng ý?
Bùi lão gia cũng coi như là đã nhìn thấy mặt Nam Tĩnh. Lần trước Bùi Anh
nói cho ông, mặc dù ông giả vờ không thèm để ý, nhưng lại lắng nghe rất
cẩn thận. Sau đó còn xem trộm ảnh của anh. Ừ, ông sờ sờ cằm, dáng dấp
cũng được, không giống Quý Tây Dương. Ông híp mắt, “Ba” một tiếng đặt
con mã lên phía trước, “Chiếu tướng!”
Sau buổi lễ tốt nghiệp, Bùi Anh dẫn theo Nam Tĩnh về nước. Cha mẹ Nam Tĩnh cũng gửi lời thăm hỏi
gia đình Bùi gia. Từ xa Bùi Chiêu Viễn nhìn thấy một đống đồ vật ký
quái, hai mắt sáng lên. Trong sự thân thiết của Bùi cha Bùi mẹ biểu hiện ra sự cẩn thận và khoan dung.
Nam Tĩnh cẩn thận phụng bồi, cuối
cùng cũng chính thức được người Bùi gia công nhận. Có mấy người họ hàng
của Bùi Anh, nghe nói cháu gái tìm được bạn trai ngoại quốc, đều hiếu kỳ chạy tới xem thử.
Việc ăn cơm xã giao là không thể thiếu. Tối
hôm đó, Nam Tĩnh uống đến mức bước chân lảo đảo, được Bùi Anh và Bùi
Chiêu Viễn dìu vào căn phòng phía đông.
Bùi Anh nấu cho Nam Tĩnh
chén canh giải rượu, nhìn bộ dáng anh tay khoác lên trán hình như rất
khó chịu, tức giận bĩu môi, "Những ngững người làm sao vậy? Qua loa là
được,sao lại uống như sắp chết thế này! Mẹ sao không khuyên bọn họ một
chút."
Tiếng nói vang lên liền bị Bùi mẹ mắng, "Sao có thể nói vậy được chứ, không biết lớn nhỏ. Dù sao họ cũng là trưởng bối!"
"Hừ!" Bùi Anh quay mặt đi.
Bùi mẹ dở khóc dở cười: "Con gái mình nuổi từ nhỏ còn chưa lấy chồng đã bắt đầu hướng ra bên ngoài!" Nói xong trong lòng nhất thời cảm thấy chua
xót, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Lập tức Bùi Anh liền khéo léo quấn lấy, "Mẹ con không có. Con lúc nào cũng là con của mẹ! Mẹ cũng mau đi nghỉ ngơi đi."
Bùi mẹ khoát khoát tay, "Được rồi được rồi, con cũng mồm mép lắm. Tối nay
ba con cũng uống khá nhiều, mẹ đi xem một chút." Chưa ra đến cửa lại
quay đầu lại, không yên lòng nói, "Con cũng đi ngủ sớm một chút."
"Vâng." Mẹ cô đi rồi, Bùi Anh mới ngồi xuống trước giường Nam Tĩnh , thở dốc một hơi.
Phòng phía đông không có điều hòa, chỉ có một cái quạt máy, cách màn gió thổi tới suy yếu đi không ít. Trên mặt Nam Tĩnh không ngừng đổ mồ hôi. Bùi
Anh dùng khăn lạnh lau cho anh mấy lần, nhưng bộ dáng của anh giống như
càng ngày càng nóng vậy, nhìn rất đau lòng.
Phía Tây có hai gian
phòng, một phòng là của cô một phòng là của Bùi Chiêu Viễn. Cả hai phòng đều có điều hòa. Bùi Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đèn trong nhà chính là Bùi lão đã tắt, liền nửa kéo nửa đỡ Nam Tĩnh dậy, nhỏ giọng cảnh cáo nói: "Anh nhỏ giọng một chút, đi vào phòng em ngủ."
Bùi gia cũng không phải cố ý đối xử không tốt với Nam Tĩnh. Vốn là muốn dọn phòng
của Chiêu Viễn để cho anh ở, nhưng anh nhất định biểu hiện thái độ tao
nhã lễ độ, nên không thể làm gì khác hơn là để anh ở phòng khách.
Đến trên giường Bùi Anh, Nam Tĩnh lật người hướng về phía cô, tay che dạ dày, cau mày nói: "Khó chịu."
Bùi Anh vắt khăn lạnh lau mặt cho anh, "Đáng đời, ai bảo anh uống nhiều như vậy."
Trước khi đến Bùi Anh đã nói với Nam Tĩnh, nhà cô nhiều quy củ, họ hàng cũng
nhiều, đừng có để ý mấy cái tập tục cũ, trực tiếp từ chối coi như không
có gì. Nhưng anh thì tốt rồi, không từ chối bất cứ một cái gì.
Cô muốn đứng dậy, không ngờ Nam Tinh đột nhiên đưa tay qua, ôm lấy eo cô, kéo cô ngã xuống người anh.
"Đừng làm rộn!"Đang ở trong nhà nên Bùi Anh nhất quyết không cho phép anh làm loạn.
Nam Tĩnh ôm cô lật người, đè cô ở dưới thân thể, ánh mắt nóng bỏng, "Anh Tử ngoan, anh chỉ sờ một cái thôi." Bàn tay to của anh dò vào trong váy
cô, vuốt ve cặp đùi trắng noãn của cô.
Bùi Anh khẩn trương cuộn
tròn người, mà cô rất nhanh giống như con tôm đáng thương bị anh bẻ
thẳng. Miệng của anh tàn sát bừa bãi trên mặt, trên cổ cô.
Điều Bùi Anh có thể làm, chính là tắt đèn trong phòng đi.
Trong bóng tối, ý tứ muốn xâm lược của Nam Tĩnh càng đậm. Hạ thân của anh
chỉa vào hoa huy*t đã ướt át của cô, thử dò xét nghiêng về phía trước,
sau đó, giường của Bùi Anh vang lên hai tiếng “Kẽo kẹt”.
Cũng bởi vì hai tiếng này, Bùi Anh thế nào cũng không chịu cho anh. Nam Tĩnh
không thể làm gì khác là buồn bực ôm cô chuyển xuống dưới, không được sờ sờ cọ cọ trên người cô.
Khi mặt trời phía đông băt đầu hiện ra,
Bùi Anh đang mơ mơ màng màng ngủ bị Nam Tĩnh kéo xuống giường, trực tiếp đặt trên sàn nhà “hành quyết”.
Bùi Anh còn chưa thấy rõ thứ ở
trước mặt, cảm thấy như có người thô lỗ nhét vào trong đùi cô một thứ
căng đầy bóng loáng lại không ngừng đong đưa, thứ đó chạm vào khiến cô
vừa đau vừa ngứa. Cô đạp chân giãy giụa, mông lại bị người ta nâng lên,
nửa người cô khẽ nghiêng về phía trước.
Sức lực càng ngày càng
mạnh, thanh âm càng ngày càng vang. Bùi Anh mơ màng hiểu được, nghiêng
đầu nhìn bâu trời bên ngoài đã sáng trưng, không khỏi cực kỳ tức giận
đánh anh, để cho anh phải dừng lại.
Cô vừa động đậy, liền xoắn chặt lấy anh.
Nam Tĩnh ồ ồ thở gấp một tiếng, bàn tay từ mông cô dịch lên eo, nhấc cô đứng lên ngồi lên trên người mình.
Bùi Anh khẩn trương nghe ngóng, nhưng không nghe được bất cứ động tĩnh nào
trong sân. Bình thường thời gian này, Bùi lão chắc chắn đã đi ra ngoài
luyện thân rồi, lỗ tai ông lại vô cùng thính. “Anh muốn hại chết em à?”
Bùi Anh giữ chặt cánh tay anh, giãy giụa muốn đứng dậy.
Ai ngờ
Nam Tĩnh càng ôm cô chặt hơn, sức lực rất lớn giống như muốn đem cô khảm vào trong thân thể anh. Cúi đầu cắn cắn trên cổ cô, thờ dốc nói: "Anh
Tử, anh không nhịn được nữa, muốn. . . . . . Bắn!"
Mông anh lay động, đem toàn bộ lửa nóng tinh hoa bắn sâu vào trong cô.
Bùi Anh chỉ cảm thấy trong đầu giống như có pháo hoa đang nổ, sau khi bùng nổ tất cả đều trở nên trống không.
Khi hai người trở về máy bay đã là buổi tối, cả ngày Bùi Anh phải chịu đừng ánh mắt khác thường của Bùi lão, tiếng than thờ của Bùi cha. Mà Nam
Tĩnh không hề oán hận câu nào chấp nhân sự trừng phạt của Bùi Anh với
anh, cả người đều bị cấu xanh tím một mảng
Sau khi lấy lại tinh
thần, Bùi Anh tức muốn khóc. Vừa thẹn thùng vừa buồn bực, nhớ đến sắc
mặt ửng hồng của Nam Tĩnh, thở hổn hển đè trên người cô, thật muốn đánh
anh mấy cái cho hả giận, nhưng lại có chút không nỡ. Thừa dịp anh đi vệ
sinh, Bùi Anh cố ý đứng ngoài cửa muốn khiến anh phải xấu hổ, "Chưa từng thấy người đàn ông nào lại ‘kêu gào’ thành cái dáng vẻ kia!"
Nam Tĩnh không lên tiếng. Mà Bùi Anh ngửi thấy mùi thối, bịt mũi chạy đi.
Trên đường trở về, Bùi Anh còn tức giận sót lại chưa tiêu hết, không để cho
Nam Tĩnh ôm. Nam Tĩnh lấy lòng lôi kéo tay cô không thả.
Bùi Anh
cảm thấy không thể thông cảm cho anh một chút nào. Ngay cả việc dỗ dành
cô cũng làm không tốt, Nam Tĩnh cũng cảm thấy buồn bực, giọng điệu không dễ nghe nói, "Không phải là anh uống say sao? Tất cả đều là họ hàng nhà em, vì mặt mũi của em nên dù có thế nào anh cũng phải uống. Khó chịu
muốn chết, chẳng lẽ một chút phúc lợi cũng không cho được sao?"
Ngọn lửa nhỏ vẫn chưa tắt trong đáy lòng Bùi Anh vì một câu nói đùa này của
anh mà cháy to, "Anh còn dám nói? Anh say lại say cả một đêm? Cái gì gọi là không cho phúc lợi, trước lúc ngủ anh ôm ôm hôn hôn thì gọi là cái
gì!" Cô tức giận đỏ mặt, "Họ hàng là của nhà em, ai cần anh quan tâm!
Chính anh nguyện ý uống..., chỉ biết kiếm cớ!"
Nam Tĩnh tức giận nói: "Em đến lúc này rồi mà vẫn còn phân chia rõ ràng với anh như vậy?"
Bùi Anh đè né: "Đây không phải là cùng một chuyện." Cô còn định lý luận
tiến, nhưng nữ tiếp viên hàng không đã mỉm cười đi tới, tao nhã lễ phép
bảo bọn họ nói nhỏ một chút không nên quấy rầy các hành khách khác nghỉ
ngơi.
Hai người nói xin lỗi, hai mặt nhìn nhau, đồng thời hừ một tiếng, liền lập tức dời mắt đi.