Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Nhược co quắp, lúc sau vỗ vỗ bả vai của Nam Tịch Tuyệt: "Đại ca,
làm khó anh còn phải trẻ con như vậy, vẫn còn chơi loại trò chơi nhỏ
này."
Vẻ mặt hắn dịu dàng cười hướng về phía An Nhiên: "Tiểu
Nhiên Nhiên, anh cho em ăn kẹo, có phải cũng coi anh như bạn trai của em hay không." Nói lời này thì thôi, nội tâm của hắn -Tiểu Lục Nhược tà ác điên cuồng hét lên: "Nói mau, nếu không đại gia ta sẽ nhào nặn mặt của
em!"
Đôi mắt sáng của An Nhiên bỗng dưng biến thành hình trăng
lưỡi liềm xinh đẹp, cô kéo tay áo Nam Tịch Tuyệt, "Nam tử, nói với anh
chuyện này."
Nam Tịch Tuyệt cúi đầu, An Nhiên nhón chân lên, nhanh chóng mà vang dội in lên môi anh "Nhé"!
Lục Nhược che mắt xoay người đi: "Tôi cái gì cũng không nhìn thấy!"
Nam Tịch Tuyệt búng nhẹ lên trán An Nhiên , buồn cười: "Em a." An Nhiên hả
hê kéo anh, hắc hắc cười không ngừng, cố ý dùng mũi chân đá ống quần
trắng như tuyết của Lục Nhược: "Em trai, chị dâu ta phải chăm sóc em
thật tốt."
Nam Tịch Tuyệt đi lấy xe , Lục Nhược u ám bắt bẻ quan
sát An Nhiên, An Nhiên rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái mới lớn, bị nhìn
lâu cả người đều không được tự nhiên, "Anh làm gì thế?"
"Stop!" Lỗ mũi Lục Nhược hướng lên trời phun ra giọng điệu, "que diêm."
"Anh nói ai đó?" An Nhiên ghét nhất người khác xoi mói thân thể mình. Phần
lớn con gái phương Tây đều cao lớn hơn con gái phương Đông, hơn nữa ở
phái nữ tượng trưng trên ngực ưu thế rõ ràng hơn. Mà cô vẫn còn trong
thời kỳ phái triển, thân thể đã cao lên, có vẻ cao gầy hơn so với trước
kia, nhưng cảm giác bộ ngực vẫn không có thay đổi gì, vẫn giậm chân ở
cup B+.
"Liền nói em." Đôi mắt Lục Nhược quét một vòng, rơi vào
một cô gái sexy trên đường, liếm liếm môi, vẻ mặt háo sắc, "Thấy không,
này ngực, này cái mông, chậc chậc, cái này mới phù hợp với khiếu thẩm mỹ của phái nam." Khuôn mặt Lục Nhược tuấn tú hoa lệ đến chói mắt, ngũ
quan tinh xảo, một đôi mắt biết phóng điện, vị mỹ nữ kia không khỏi
hướng một ánh mắt quyến rũ về phía anh ta .
Lục Nhược khoa trương run run nửa người dưới: "Nhìn ánh mắt quyễn rũ kia không, chỉ một cái
ánh mắt hướng đến đây, bản thiếu gia ngay cả xương cũng đã mềm ra rồi."
An Nhiên khinh thường nói: "Anh bị thận hư à."
"Em!" Lục Nhược hết sức không lễ phép dùng một ngón tay chỉ vào chóp mũi An Nhiên, "Lại dám đùa kiểu này? Em không nhìn lại mình xem, a, vóc người
không tốt coi như xong, còn bưng bít kín như vậy, trời rất nóng lại mặc váy cao cổ, không chê thít chết sao?"
Nói xong, hắn lại gần,
dùng hai ngón tay kéo cổ áo của cô ra, cúi đầu tùy ý đảo qua, nhất thời
sắc mặt đại biến, lui về phía sau nửa bước: "Tôi. . . . . . Tôi cái gì
cũng không nhìn thấy, thật, tôi thề!"
Lúc này Nam Tịch Tuyệt đã lái xe đến sau lưng Lục Nhược, "Cậu ở đây làm gì?"
Lục Nhược lắc đầu như băm tỏi, "Không có gì, không có gì." Đồng thời hung ác trừng An Nhiên, không cho tố cáo!
An Nhiên mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tay lái, chậm dãi thắt dây an toàn,
từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Lục Nhược đang lau mồ hôi, cô sờ sờ
cổ của mình: "Hắn mới vừa rồi kéo áo của em, xem cổ em, còn nói dáng dấp em rất khó coi."
Bàn tay Nam Tịch Tuyệt đang cầm tay lái thít
chặt lại, ngẩng đầu, vừa đúng chống lại ánh mắt giả vờ vô tội của Lục
Nhược trên kính chiếu hậu, anh mỉm cười nói: "Nhược Nhược, hai anh em
chúng ta đã lâu không có luyện qua, tối nay đi phòng tập thể thao một
chút."
Lục Nhược chỉ cảm giác toàn bộ tóc trên gáy dựng đứng lên, giống như còn nghe được tiếng khớp xương kêu răng rắc.
An Nhiên đưa tay sờ sờ cổ, khóe miệng hiện lên nụ cười, ngoan ngoãn vùi ở
chỗ ngồi, nghe bài hát tiếng Anh êm ái. Số lần hẹn hò không nhiều lắm,
nhưng hành động của Nam Tịch Tuyệt vẫn không có quá phận, chỉ là thích
gặm cổ của cô, làm cho tất cả trên cổ cô đều là vết cắn, vì vậy trong tủ quần áo của cô có không ít áo cao cổ.
Cô thích cùng anh trải
qua đủ loại thân mật, hơn nữa thích anh ôm cô, chui ở trước ngực cô, mút lấy một ít xương quai xanh, nhẹ nhàng chậm chạp đè nén thở dốc, thời
điểm nhịp tim cô đập loạn cũng có thể cảm nhận được bộ dáng rung động
của anh, một khắc kia, lòng của hai người kết hợp lại chặt chẽ, có cùng
tiết tấu.
Bởi vì Nam Tịch Tuyệt không ở trong nhà, Lục Nhược cũng không tiện mặt dày mày dạn vào ở, buổi trưa ba người cùng nhau ăn cơm,
hắn vừa nghe Nam Tịch Tuyệt nói Trương Nghiên muốn chuyển đi, lập tức
nói muốn ở cùng anh .
"Không được." An Nhiên ngay lập tức phản đối.
"Em ăn, " Lục Nhược cầm cái bánh bao nhét vào trong miệng cô, "Người lớn nói chuyện trẻ con không được chen miệng vào."
Nam Tịch Tuyệt đút cho An Nhiên ly nước trái cây, tránh cho cô bị nghẹn,
nghiêm túc nói: "Công ty đã an bài chỗ ở tốt cho cậu. Tôi cũng cần không gian riêng tư."
"Vậy anh còn cho cô ta vào ở ?" Lục Nhược miệng to nhai thịt bò bít tết, bất mãn nói.
"Đúng vậy" An Nhiên nuốt xuống miếng bánh bao, "Anh còn chưa nói cho em biết, tại sao Trương Nghiên lại ở chỗ anh?"
Nam Tịch Tuyệt thong thả ung dung nuốt xuống miếng gì đó trong miệng:
"Những năm này anh đều cùng Trương Nghiên liên lạc. Hàng năm Thanh Minh
cô ấy đều đi gặp mẹ anh."
Trong lòng An Nhiên có chút ghen tỵ
nhưng ngay sau đó liền biến mất, theo đó là tự trách cùng bứt rứt. Hàng
năm Thanh Minh, rằm tháng bảy còn có ngày giỗ của Bùi Anh, Nam Tịch
Tuyệt cũng đều trở về nước bái tế bà. Trương Nghiên học trung học, đại
học đều ở thành phố S. Mà chính cô, cũng chỉ mới đi cùng Nhập Hồng có
một lần. Cô chưa bao giờ dám ở trước mặt Nam Tịch Tuyệt nói về Bùi Anh,
sợ anh còn hận cô. Năm đó nếu như không phải vì cô vô dụng ngủ thiếp đi, có lẽ Bùi Anh có thể được phát hiện sớm hơn một chút. . . . . .
An Nhiên cúi đầu nhìn miếng thịt bò bít tết chín bảy phần trong đĩa, đột
nhiên cảm thấy nó thật là khó cắt, dao nĩa chạm vào đĩa, phát ra âm
thanh khó nghe.
"Tiểu Nhiên, em qua bên kia chọn ít món ngọt. Anh với Lục Nhược nói chút chuyện." Nam Tịch Tuyệt sờ sờ đầu của cô, chỉ
chỉ một bàn nhỏ ở gần phía quầy bar.
Lục Nhược đang nhai một mồm đầy rau xà lách, hả hê hướng cô nháy nháy mắt.
An Nhiên nghe lời đi sang đó, chọn mấy loại bánh ngọt thơm phức, cứ từng miếng đưa vào trong miệng.
Lục Nhược dùng nĩa ra sức đâm vào một miếng chanh trong đĩa, "Đại ca, anh đối với cô ấy là nghiêm túc à?"
Nam Tịch Tuyệt hớp một ngụm trà xanh: "Trước không nói cái này. Chuyện tra như thế nào rồi?"
"Em làm việc anh còn lo lắng sao?" Lục Nhược ngồi thẳng người, nhỏ giọng,
"Đám người An thị kia dùng dụng cụ y tế quả thật có vấn đề. Chẳng qua là có kỹ xảo rất tuyệt vời, không phải người trong nghề thật đúng là không nhìn ra. Xảy ra chuyện cũng rất dễ dàng được nhận định là do yếu tố bên ngoài. Em đoán chừng An thị về sau cũng biết, mặc dù thu lại được một
khối lớn, nhưng là vẫn còn bỏ sót ."
Nam Tịch Tuyệt lạnh mặt hỏi: "Bỏ sót chính là ở bệnh viện đó?"
Lục Nhược dùng lực gật đầu một cái, "Chuyện sẽ không đúng lúc như vậy, nhất định là có âm mưu. Chẳng qua ông già nhà em không cho phép em điều tra
nhiều, không thể đi sâu hơn vào bên trong, hiện tại em cũng không có bản lĩnh này. Nhưng là. . . . . ." Hắn đem miếng chanh bị cắt thành bốn
miếng nhỏ, lấy tay chấm chất lỏng , "Nơi này, đều có liên lạc. Dì Anh
khẳng định cũng biết chút gì đó, ông nội của anh mới không chịu tha cho
bà. An Diệc Bác nghe thấy có vấn đề lớn, nhưng ông ta cũng thật lợi hại, đem tất cả đều chặn lại được." Hắn thở dài, "Anh, chúng ta có chứng cớ, nhưng thực lực không đạt tới một bước kia, cũng không được." Hắn nắm
tay, "Đại ca, chúng ta cần nhiều tiền hơn."
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái, "Anh biết rõ."
An Nhiên thấy Lục Nhược đầu tiên là vẻ mặt nghiêm túc cùng Nam Tịch Tuyệt
thảo luận chuyện gì đó, sắc mặt Nam Tịch Tuyệt cũng rất khó coi. Giữa
hai người trầm mặc một lúc lâu, cô có chút không bình tĩnh, nghĩ nghĩ
tới mình cũng đã đến lúc nên đi qua, chắc cũng đã nói xong rồi.
Ai ngờ, ánh mắt Lục Nhược sau khi nhìn xung quanh một vòng, lại lộ ra một
nụ cười không đúng đắn, không chỉ kéo tay Nam Tịch Tuyệt, ngón tay hắn
trên cổ tay anh sờ tới sờ lui, lại vòng qua ôm bả vai Nam Tịch Tuyệt,
tay làm bộ như muốn vòng ôm anh.
An Nhiên không thể nhịn được nữa đứng lên, cũng biết hắn vẫn mơ ước Nam Tịch Tuyệt! Lục Nhược vốn có
khuôn mặt xinh đẹp, vừa nhìn có vẻ như là người bị áp bức vậy!
Ai ngờ Lục Nhược lại cười tà ác đi về phía cô, từ trong túi móc ra vật gì
đó sáng loáng, không chờ An Nhiên kịp phản ứng, "Két" một tiếng.
"Đây là cái gì?" An Nhiên cúi đầu nhìn cái còng trên cổ tay phải của mình,
một nửa kia còng trên cổ tay trái của Lục Nhược, "Anh, anh cái này là
phạm pháp!"
"Cái gì phạm pháp, cái này là còng số chín, nếu em có thể tự cởi ra được, anh liền thả em đi. Bằng không, cái người đành phải cùng anh đi dạo một ngày. Hơn một năm không có đến, biến hóa thật là
lớn mà."
An Nhiên hướng Nam Tịch Tuyệt nhờ giúp đỡ, anh đem một
xấp tài liệu trong tay bỏ vào cặp của mình, "Tiểu Nhiên, anh tạm thời có chuyện, em trước hết chơi cùng cậu ta đi. Buổi tối anh sẽ đến tìm em."
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô một cái. Không biết có phải là ảo giác hay không, An Nhiên cảm thấy nụ hôn này xuyên qua được cả lòng cô.
An Nhiên thế nào cũng không mở được cái còng số chín đó, bất đắc dĩ nhìn
Nam Tịch Tuyệt lái xe rời đi, cuộc hẹn tốt đẹp cả ngày liền bị Lục Nhược phá hỏng sạch sẽ, cô giận đến nỗi hướng về phía hắn vừa đánh vừa đá.
Lục Nhược bị cô đánh cho đau, chỉ biết gào thét ngăn cản cô, trên cánh
tay lại bị cắn, nhìn kỹ, một dấu răng sâu như vậy!
"Em là chó à?" Lục Nhược xót xa xoa chỗ da thịt đáng thương, nhe răng trợn mắt, "Răng nhọn như răng chó cái!"
"Anh mới là chó cái!" An Nhiên xuống tay bấm hắn.
"Dừng một chút, ngừng!" Lục Nhược đầu hàng, "Anh sai lầm rồi còn không được
sao? Đại ca phải đi cùng với anh không có quan hệ. Anh còn không phải
sợ em chạy mất, hai ta chốt cùng nhau, an toàn!"
"Người nào với người ta?" An Nhiên không thuận theo, "Mở ra cho tôi!"
"Em không nghe thấy đại ca nói buổi tối sẽ tới tìm em sao? Đi theo anh tuyệt đối không sai."
An Nhiên bị Lục Nhược ép đi cùng, đi dạo từng con ngõ nhỏ, một đường đi
một đường ăn, cô chống đỡ có chút đứng không yên. Trong khuỷu tay Lục
Nhược chất một đống lớn thú bông do thắng được trong trò chơi điện tử,
rất khó khăn giơ tay lên cùng An Nhiên, cái tay kia lau mồ hôi trên
trán, vẫn không quên chế giễu cô, "Xem một chút, ăn thành cái bộ dáng
này, thật giống con nít."
An Nhiên muốn phản bác, há mồm chính là một tiếng ợ no, không thể làm gì khác hơn là hướng hắn trợn mắt một cái.
Lục Nhược hừ một tiếng: "Đức hạnh!"
Nam Tịch Tuyệt gọi điện rất đúng lúc, áp chế tính khí của An Nhiên , "Hai người ở chỗ nào"
"Quảng trường Tường Vi. Chính là ở trước công ty game Bố Nặc đó." An Nhiên nói địa chỉ, sau đó ngắt máy, "Chờ anh Nam tới, tôi liền nói cho anh ấy
biết anh một mực khi dễ tôi."
Lục Nhược giận đến mức miệng đều
muốn méo sẹo rồi ! Hắn đây là vì cái gì a, dắt một đứa bé to lớn chen
chúc cùng một đống trẻ con trong thành phố game, còn phải phụ trách ôm
một đống gấu bông như vậy. Bồi ăn bồi uống bồi chơi, đi nhà vệ sinh còn
phải đứng ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh nữ chờ, bị người ta dùng ánh mắt
quái dị quan sát.
Hai người ở trên quảng trường đi vài vòng, An
Nhiên mới phát giác được có điều gì đó không đúng. Trong lúc có không ít người bạn nhỏ vây quanh Lục Nhược hỏi đám gấu bông trong ngực hắn giá
bao nhiêu tiền, hắn đều không biết liêm sỉ nâng cao giá ra tay bán mất.
"Này, nên đem nó mở ra đi, tôi đầu hàng, thật sự là không mở được." An Nhiên sau một lần nữa hí hoáy, rốt cuộc buông tha.
Lục Nhược đang muốn mở ra, đột nhiên có tiếng đàn dương cầm truyền đến, ngay sau đó là một hồi dày đặc tiếng nhạc cổ .
Mấy thiếu niên hưng phấn chạy tới, lớn tiếng la hét: "Ông trời, là đấu đàn dương cầm, nhanh đi xem!"
Đấu đàn dương cầm? Piano , Lục Nhược từ nhỏ đã bắt đầu luyện, vừa nghe tinh thần lập tức tỉnh táo, lôi kéo An Nhiên đi, lại phát hiện An Nhiên so
với hắn còn chạy nhanh hơn.
"Đi mau! Tôi muốn đi xem!" Thấy hắn dừng bước lại bất động, An Nhiên kéo hắn, "Nói không chừng là cấp thầy đấy."
Lục Nhược khinh miệt nhìn cô: "Tiểu nha đầu thì biết cái gì."
Lúc bọn họ đi qua, giữa quảng trường đã bị người vây quanh như nước chảy
không lọt. Lục Nhược cao, còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy trước mặt, An
Nhiên nhảy lên nhảy xuống nhưng vẫn không xem được, quyết định la lớn:
"Nhường một chút, người đấu đàn dương cầm đến rồi!"
Cô hét một
tiếng, đám người quả thật tách ra. Lục Nhược kéo cô, nhỏ giọng nói: "Em
thật sự muốn đấu à, cẩn thận mất thể diện, đến lúc đó đừng nói là anh
biết em đấy."
An Nhiên hả hê nói: "Tôi có cảm giác vui mừng cực kỳ. Dù sao anh Nam chỉ một lát nữa là đến, tôi liền đi lên vui đùa một chút."
"A..., " Lục Nhược bày tỏ ngạc nhiên, đẩy cô tiến lên, "Đi đi, để anh trai xem kỹ một chút, thua không cho khóc nhè!"
Lục Nhược đang muốn mở còng số chín ra, người chủ trì đã cười híp mắt tiến
lên: "Hai vị là tới tham gia sao? Xin đi sang bên tay trái ghi danh."
An Nhiên chỉ chỉ mình: "Chỉ có tôi tham gia."
Người chủ trì lộ ra nụ cười khổ sở: "Thật ngại, chúng tôi lần này là họp
thành đội tham gia, một nam một nữ. Người nổi trội có thể đạt được vé
vào xem buổi hòa nhạc của nữ hoàng Maria, còn là lô ghế tình nhân nữa!"
Vé vào xem buổi hòa nhạc của Nữ hoàng Maria rất khó kiếm, An Nhiên vừa
nghe xong mắt lập tức sáng lên, còn là ghế tình nhân nữa, nếu như có thể cùng Nam ca ca đi nghe nhạc, thật là cảnh tượng lãng mạn cỡ nào!
Cô hướng Lục Nhược cầu cứu, Lục Nhược từ trên cao liếc nhìn cô: "Cầu xin anh đi, cầu xin anh liền cùng em họp thành một đội."
An Nhiên do dự một lúc lâu, rất cẩn thận kéo kéo vạt áo của hắn, "Anh Lục Nhược . . . . . ."
"Ngừng!" Lục Nhược chà xát một bên cánh tay, "Nổi hết cả da gà rồi!"
Cái gọi là đấu đàn dương cầm, chính là một người và người còn lại sẽ tranh
tài đánh đàn Piano, đối phương bị khiêu chiến sẽ tùy ý đàn một khúc, đối phương khiên chiến sẽ đứng lên nói ra tên của bản nhạc đó, sau đó tiến
hành đánh đàn.
Người chủ trì muốn cho sôi nổi, nên trước khi
tranh tài liền cho mỗi người bọn họ viết nguyện vọng của mình lên một
tờ giấy nhỏ, người chiến thắng có thể yêu cầu đối phương bị thua phải
đọc lên nguyện vọng của mình, đọc ba lần.
Sau khi viết xong, An Nhiên rất trịnh trọng giao cho người chủ trì, Lục Nhược lại gần hỏi: "Em viết cái gì?"
"Không nói cho anh."
"Ta viết muốn cưa đổ toàn bộ mỹ nữ trên thế giới." Lục Nhược cười đến rất không nghiêm chỉnh.
"Vô sỉ."
"Lừa gạt em thôi." Lục Nhược nói, "Anh cái gì cũng không viết." Thấy An
Nhiên kinh ngạc sau đó là ánh mắt tức giận, hắn mừng rỡ hơn vui sướng,
"Ngu ngốc, để cho em viết em lại viết thật à, ha ha."
Côn đồ vô lại. Nam Tịch Tuyệt làm sao lại chơi cùng loại người này chứ!
Mặc dù hai người tranh chấp một ngày, nhưng trái lại khi hợp tác lại rất ăn ý. Một đường vượt qua khó khăn để tiến vào vòng cuối cùng. Đối thủ của
bọn họ xuất thân từ học viện âm nhạc chính quy, nghe nói còn giành được
không ít giải thưởng. Vẫn có chút không yên lòng mặc dù Lục Nhược cũng
đã nghiêm túc, tiết tấu dồn dập, trình diễn kỷ xảo đẹp đẽ, còn có phương thức cực mạnh của thanh niên nam nữ, đưa tới nhiều tiếng trầm trồ khen
ngợi từ mọi người vây xem.
Sau cùng là một khúc lên cao, An Nhiên cùng Lục Nhược đánh đàn thậm đã chí quên còng số chín trên tay hai
người vẫn chưa cởi ra, tay trái Lục Nhược hướng một đầu di chuyển, An
Nhiên bị hắn lôi kéo theo làm sai mất một nốt nhạc, cứ như vậy không
giải thích được bị thua.
Người chủ trì đưa cho cô tờ giấy nhỏ
viết nguyện vọng, An Nhiên lần nữa oán giận Lục Nhược: "Đều tại anh, còn không mở ra cho tôi!"
Lục Nhược mở còng số chín, thờ ơ nhún nhún vai: "Cái này thì có cái gì, thực lực của bọn họ vốn cũng không yếu."
"Xin lớn tiếng nói ra nguyện vọng của mình đi!" Người chủ trì khuấy động không khí hiện trường.
"Nốt nhạc đó do em đánh sai, em nói trước đi."
An Nhiên nhìn xuống phía dưới, nhất thời có chút hôn mê, Nam Tịch Tuyệt
không biết đã tới từ lúc nào, đang đứng ở bên ngoài đám người quan sát.
Cô cúi đầu nhìn câu nói trên tờ giấy, đôi môi ngập ngừng, thật sự là xấu
hổ. Cũng chỉ là Nam Tịch Tuyệt không phải sao, cô liền nhắm mắt kêu một
tiếng, sợ cái gì, người khác lại không biết cô.
Lục Nhược cúi đầu lại gần nhìn lén, hì hì một tiếng bật cười, dùng cùi chỏ thọc cô một
chút, "Mau đọc mau đọc, đại ca vừa đúng nghe đấy."
An Nhiên hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: " An Nhiên tôi trừ Nam Tịch Tuyệt ra ai cũng không lấy!"
" An Nhiên tôi trừ Nam Tịch Tuyệt ai cũng không lấy!"
" An Nhiên tôi trừ Nam Tịch Tuyệt ai cũng không lấy!"
Lần thứ nhất hô lên, cô liền thấy vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt chấn động. Đột
nhiên, cô cảm thấy mọi người chung quanh đều không quan trọng, chỉ cần
anh nghe thấy được tiếng lòng của cô là tốt rồi.
Người chủ trì vỗ tay bảo hay: "Tình yêu chân chính!"
An Nhiên cùng Nam Tịch Tuyệt nhìn nhau. Trong nháy mắt đó, An Nhiên thậm
chí còn tưởng rằng bước kế tiếp anh sẽ phải bước nhanh lên sân khấu, đem cô ôm thật chặt, cô khát vọng anh đối với cô cũng làm ra sự việc cam
kết giống như mình. Nhưng làm cho cô thất vọng là anh chỉ đứng ở phía
xa, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
An Nhiên cho rằng đây chỉ ảo
giác của mình, dù sao sắc trời cũng đã tối, mà khoảng cách cũng tương
đối xa , có thể là anh không nghe rõ. Không sao, không có chuyện gì. . . . . .
Lục Nhược ở lại phía sau nhận phần thưởng cho giải nhì. An Nhiên chạy xuống sân khấu, hiện tại trong lòng cô rất gấp gáp, chỉ muốn nhào vào trong ngực anh, để cho anh cảm nhận được cô có bao nhiêu rung
động cùng hưng phấn.
Nam Tịch Tuyệt nói: "Tiểu Nhiên, anh có chuyện muốn nói với em."
Trực giác cho An Nhiên biết có lẽ không phải là chuyện tốt, cô giả vờ làm đà điểu không muốn nghe, ôm lấy hông anh: "Anh đến trễ."
Nam Tịch Tuyệt đẩy cô ra, "Tiểu Nhiên, chiều hôm nay anh đi tìm chú hai của em."
"Tìm chú hai, làm cái gì?" An Nhiên có chút mê mang nhìn anh.
"Năm đó nghe tin mẹ anh cùng An Diệc Văn xảy ra sự cố, bà mất quá vội vàng, anh vẫn có chút hoài nghi."
An Nhiên không tự chủ lui về phía sau một bước, "Em hiểu rõ, là em không đúng, em không nên ngủ, anh mắng em thôi. . . . . ."
"Không phải em." Nam Tịch Tuyệt bắt được cánh tay của cô, "An Diệc Văn đã thừa nhận là chính ông ta đã lấy mặt nạ oxy của mẹ anh ra, tai nạn xe cộ
cũng là do ông ta cố ý. Lúc ông ta đi đón mẹ trở về, căn bản cũng không
có nghĩ tới sẽ còn sống trở lại. . . . . . . Về phần em ngủ, cũng là do
ông ta sắp đặt, chuyện này, không liên quan gì đến em."
An Nhiên cà lăm nói: "Anh, tại sao anh lại nói với em những thứ này? Chú hai rất thích bác Anh, chắc chắn sẽ không làm như vậy."
Nam Tịch Tuyệt phát hiện, câu nói kế tiếp thật sự rất khó khăn để nói ra.
Thời điểm anh đi gặp An Diệc Văn, ông ta một chút kinh ngạc cũng không
có, ngược lại rất chủ động thẳng thắn nói tất cả. Nếu như không phải là
Lục Nhược đã kiểm định lại tin tức, anh cũng liền cho là như thế, Bùi
Anh mất cũng chỉ là do An Diệc Văn thay đổi tình cảm thất thường .
Nhưng khi An Diệc Văn nghe anh hỏi: "Ông còn muốn thay ông ta gánh bao nhiêu
tội danh nữa?" Sắc mặt An Diệc Văn trong nháy mắt liền tái nhợt nhưng
cũng không né tránh ánh mắt của anh. Nam Tịch Tuyệt rốt cuộc đã xác định được, Bùi Anh năm đó tức giận từ Mĩ trở về nước, đến làm ở bệnh viện
lại bị hãm hại chèn ép, đành phải chuyển công tác đến Nhất Chung, sau đó lại xảy ra tai nạn xe cộ rồi vội vàng qua đời, đều có quan hệ mật
thiết với An Diệc Bác.
Trong lòng suy tính như vậy, còn cùng An
Nhiên duy trì tình cảm thật đúng là chuyện cười, buổi chiều, vừa bắt đầu anh không có chứng cớ, chỉ là mơ hồ có cảm giác, nhưng dự cảm này cũng
không thể chống cự được An Nhiên hấp dẫn.
An Nhiên quả nhiên nổi
giận: "Tại sao anh có thể nói ba em như vậy!" An Diệc Bác mặc dù đối với gia đình cũng phản bội, nhưng An Nhiên vẫn còn rất tôn kính ông, trong
lòng cô, An Diệc Bác cũng không khác gì một loại tín ngưỡng.
Hai
mươi năm qua, cha mẹ chính là tấm gương tốt nhất. Mẹ thì hiền lành dịu
dàng như nước, cha lại cao lớn kiên cường. Tình thương của mẹ như nước,
tình thương của cha như núi, Thanh Sơn vĩnh cửu, nước biển chảy dài, bọn họ ở trong suy nghĩ của cô đều có ý nghĩa như là tấm gương để phấn đấu.
"Cha em nói rồi, muốn làm ăn thì phải có lương tâm!" An Nhiên hét lớn, "Anh
không có chứng cớ thì không cần suy đoán lung tung. Không cho anh vũ
nhục người nhà em."
Nam Tịch Tuyệt nghiêm mặt: "Cái chết của mẹ anh là vô tội. Chuyện này anh nhất định sẽ tra rõ."
"Vậy anh đi tra đi, nói với em cái này làm gì?"
An Nhiên nhìn anh chằm chằm một lát, nặng nề cắn cắn môi, "Anh nghĩ muốn
chia tay đúng không. Anh nghĩ là cha em hại mẹ anh, chia tay liền chia
tay, em mới không thích anh u oan cho cha em!"
". . . . . . Vậy
thì tốt." Nam Tịch Tuyệt trầm mặc một lát, xoay người đi. Lục Nhược vừa
nghe lén vừa đung đưa đi đến, bất mãn nói: "Đại ca anh nói rõ ràng như
thế làm gì? Tiểu Nhiên trở về lại nói với cha của cô ấy, anh “hầu thiên
mã nguyệt” (không biết đến ngày tháng năm nào) mới có thể đem chuyện này tra rõ."
"Chúc mừng cậu biết dùng thành ngữ." Nam Tịch tuyệt lạnh lẽo nói.
"Đại ca, anh thật hài hước." Lục Nhược cười hai tiếng, quay đầu lại liếc
nhìn An Nhiên hai vành mắt đã ửng đỏ sững sờ tại chỗ, lắc đầu một cái,
chui vào trong xe Nam Tịch Tuyệt.
An Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, cho đến khi Nam Tịch Tuyệt khởi động xe, cô trơ mắt nhìn xe đi xa, đột nhiên lại cực kỳ hối hận, liều mạng đuổi theo: "Nam Tịch Tuyệt, anh trở lại, em, em không muốn chia tay, anh trở lại. . . . . . !"