Không Yêu Không Vui

Chương 17




Tô Vận gọi ngay cho Tô Nịnh Nịnh nhưng máy cô ấy đã tắt. Không khó hiểu vì sao người đại diện bảo cô phải để ý đến cảm xúc của Nịnh Nịnh, chỉ sợ cô ấy sinh ra suy nghĩ gì đó không tốt. Thật vất vả mãi mới đến giờ tan buổi chưa, cô chạy vội về chung cư.

Cô mở cửa, phòng khách trống không, cô lại gõ cửa phòng Nịnh Nịnh, thật lâu cũng không có người mở.

Tô Vận sốt ruột, chỉ sợ Tô Nịnh Nịnh nhất thời nghĩ quẩn.

“Nịnh Nịnh, mở cửa.” Tô Vận dùng cả hai tay gõ cửa.

Bên trong vẫn không có động tĩnh, cô chuẩn bị lấy di động ra gọi người đến giúp thì cửa từ bên trong mở ra.

Tô Nịnh Nịnh vẫn mặc nguyên đồ ngủ, tóc tai rối bời, đôi mắt sưng đỏ nhưng miệng cô vẫn cười: “Chị, sao giờ này lại về thế? Em vừa rồi đọc kịch bản khóc đến rối tinh rối mù nhưng vẫn không diễn tới cốt truyện.”

Tô Vận đau lòng ôm cô ấy: “Nịnh Nịnh, chị đã biết hết rồi, tại sao em bị người khác khó dễ lại không nói với chị? Em có biết vừa rồi thiếu chút nữa em hù chị chết không, chỉ sợ em nghĩ quẩn rồi làm gì hại bản thân.”

“Chị, em không sao mà, thật sự đấy.” Tô Nịnh Nịnh lau nước mắt của Tô Vận. “Chỉ ăn vài cái tát thôi, không sao mà.”

“Chị Lý bảo em… Bảo em bị công ty truy cùng giết tận, muốn huỷ hợp đồng, mấy bộ phim truyền hình kia cũng bị người khác thay rồi, có thật không?”

“Huỷ hợp đồng cũng được, em cũng sớm không thiết tha gì rồi, áp bức bóc lột nghệ sĩ không nói, bọn họ còn bắt bọn em đi tiếp khách nữa.” Tô Nịnh Nịnh khẽ vuốt tóc Tô Vận “Chị đừng khóc nữa, em không phải vẫn tốt sao?”

Tô Vận càng rơi nước mắt ồ ạt, cô biết Tô Nịnh Nịnh đang an ủi mình nên mới nói chuyện huỷ hợp đồng nhẹ như lông hồng. Lúc trước khi Nịnh Nịnh được nhận vào công ty, được chị Lý làm người đại diện, cô ấy vui đến mức vài đêm không ngủ được.

Cô em này từ nhỏ đã như là chị của Tô Vận, luôn quan tâm đến cô từng tí một.

Tô Vận hỏi Tô Nịnh Nịnh rút cục xảy ra chuyện gì. Tô Nịnh Nịnh ban đầu ấp úng lấp liếm, không chịu nói, sau đó dưới sự truy đuổi không ngừng của Tô Vận, cô ấy đành phải khai thật. Thật ra Tô Nịnh Nịnh không biết mình đắc tội Diệp Tình Lam lúc nào. Lúc trước đóng phim cùng nhau còn khá tốt, Diệp Tình Lam đối với người mới như cô cũng chiếu cố một chút.

Nhưng hai hôm trước, lúc cô xin chữ ký Diệp Tình Lam, nói là các y tá của chị mình rất thích cô ta. Diệp Tình Lam liền hỏi chị của cô là ai, cô cũng không giấu diếm, tự hào khoe chị mình làm việc ở khoa tim, bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh, không những thế chị cô còn vô cùng xinh đẹp. Diệp Tình Lam ngay sau đó hỏi tên chị cô, cô không do dự nói cho Diệp Tình Lam.

Chính từ lúc đó, thái độ của Diệp Tình Lam xoay phắt, không có việc gì là lại cà khịa cô, cô có chút khó hiểu.

Kết quả là chiều hôm đó cô có cảnh diễn. Trong kịch bản cô sắm vai nhân vật xảy ra tranh chấp xô đẩy với vai nữ chính của Diệp Tình Lam, tất cả những động tác xô đẩy cô làm đều là theo yêu cầu của đạo diễn, không hề có cảm xúc bất mãn cá nhân gì, huống hồ cô và Diệp Tình Lam chưa từng kết thù oán.

Nhưng cô nào biết được lúc ở phòng hoá trang, cô đang tháo trang sức thì Diệp Tình Lam hùng hùng hổ hổ gây sự, cô giải thích hai câu lập tức bị ăn hai cái bạt tai khiến cô phát ngốc.

Bị Diệp Tình Lam tát hai cái, cô đánh trả hai cái, lúc đó cô không suy nghĩ nhiều bất chấp hậu quả. Hai người tựa như lao vào muốn lột lớp trang điểm người kia xuống nếu không có thợ trang điểm vào can.

Bởi vì trong giới đều biết Diệp Tình Lam có bạn trai rất lợi hại, không ai dám đắc tội cô ta, ngay cả đạo diễn cũng phải nể mặt mũi vài phần, nên việc cô bị công ty đuổi cùng giết tận cũng là chuyện đoán được.

Tô Vận hỏi: “Chuyện em bị như vậy cũng là Diệp Tình Lam làm?”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu, “Chị Lý nói là quyết định ở tầng cấp cao của công ty, nói trắng ra chính là ý của bạn trai cô ta, nghe nói anh ta là cổ đông lớn nhất của công ty em.”

“Em nói bạn trai Diệp Tình Lam là cổ đông lớn nhất công ty?” Tô Vận cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Tô Nịnh Nịnh thở dài, “Vâng, nhưng bọn em cũng chưa từng gặp qua anh ta, nghe đồn anh ta rất lợi hại, mọi người đều gọi anh ta là anh tư.”

Tô Vận nghe vậy, trố mắt nhìn Tô Nịnh Nịnh, cô đờ người ra một lúc lâu, Diệp Tình Lam là bạn gái của Tưởng Mộ Thừa?

Sao có thể?

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng không phải không có khả năng.

Tưởng Mộ Thừa biết rõ Tô Nịnh Nịnh là em gái cô, nhưng vẫn làm chuyện đuổi cùng giết tận?

Ở bữa tiệc đêm đó sở dĩ anh ấy giúp cô có lẽ là để giữ mặt mũi cho Lâm Việt, không phải,  chính xác là để giữu thể diện cho Lâm Việt. Vậy mà cô lại tự cho mình là đúng, tưởng bở anh ấy thích mình. 

Tô Nịnh Nịnh lại nói: “Bạn trai cô ta đối xử với cô ta rất tốt. Vì cô ta, anh ta còn đầu tư độc quyền một bộ phim điện ảnh cho cô ta làm nữ chính. Chính là bộ phim ‘Con đường tình yêu’ đó.”

Thấy Tô Vận còn đang ngẩn người, trong ánh mắt đều là bi thương, Tô Nịnh Nịnh trấn an chị: “Chị, em không sao mà, cùng lắm thì em không làm diễn viên nữa, sau này chị nuôi em nhé?”

Tô Vận khổ sở nhìn Tô Nịnh Nịnh, hẳn là đêm đó khi Tưởng Mộ Thừa giúp cô khiến Diệp Tình Lam không thoải mái, liền đem tức giận trút lên người Tô Nịnh Nịnh. Tô Vận còn muốn ngồi với Tô Nịnh Nịnh thêm một lát, không nghĩ tới đồng nghiệp gọi điện tới, nói là chủ nhiệm muốn mở cuộc họp. Cô cảm giác là lạ, không phải mới đầu tháng sao đã mở họp?

Sau đó cô đến văn phòng của chủ nhiệm khoa, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ, cô hỏi nhỏ đồng nghiệp bên cạnh: “Có chuyện gì thế?”

Đồng nghiệp muốn nói lại thôi.

Chủ nhiệm nhìn cô, thở dài nói: “Hôm nay tôi gọi mọi người lại đây là để thông báo lệnh điều động nhân sự.”

“Lãnh đạo bệnh viện sau khi xem xét một thời gian đã quyết định, Tô Vận sẽ chuyển đến làm ở khoa cấp cứu. Buổi chiều nay cô hãy đem công việc và bệnh án đang làm cho bác sĩ Hạ, tối nay đến khoa cấp cứu báo danh ngay.”

Sau đó chủ nhiệm còn nói thêm gì đó, nhưng một chữ cô cũng không nghe lọt, tai cứ ù ù.

Cho đến khi các đồng nghiệp đều rời khỏi, cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Từ khoa tim đến khoa cấp cứu, chưa nói đến độ vất vả ở bên đó, chính là cô không được làm việc ở khoa mình chuyên môn. Chuyện này với cô mà nói không khác gì việc Nịnh Nịnh diễn phim bị truy cùng giết tận.

Cô ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, quyết định này có ý gì?”

Chủ nhiệm trầm mặc hồi lâu: “Bên khoa cấp cứu thiếu người, nên cử cháu sang bổ sung.”

Tô Vận trong lòng xỉ vả vào cái lý do thiếu người đó. Là bởi vì cô không có phía sau nâng đỡ cho nên chỉ có thể chịu chèn ép, nhưng cô đâu đắc tội ai.

Chủ nhiệm: “Tô Vận, trước tiên cháu chịu khó ở bên đó một thời gian, dì sẽ nghĩ cách sau.”

“Chủ nhiệm, không cần đâu, nếu là đây là ý của lãnh đạo, dì nghĩ cách cũng vô dụng.”

Tô Vận không biết mình rời văn phòng kiểu gì. Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc, cô bắt tay vào chuyển giao công việc cho đồng nghiệp rồi đến khoa cấp cứu báo danh. Chủ nhiệm khoa cấp cứu bảo cô cứ về nghỉ ngơi trước, buổi tối đến làm ca đêm.

Cô chua xót cười.

Tô Vận không về ký túc xá, cũng không về chung cư mà một mình đi đến chỗ hồ nước trong bệnh viện.

Buổi chiều buông xuống, cô một mình ngồi trên ghế dài nhìn sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, trong đầu vẫn hoàn toàn trống rỗng, đâu đó trong tim cũng âm ẩm nỗi đau.

Tô Vận cảm giác mình như quay lại 5 năm trước, cô bất lực với cục diện, không hi vọng, không đường lui.

Di động trong tay cô rung hai cái, mở ra là tin nhắn của Triệu Tinh hỏi cô: 【 cậu đang ở đâu? Có ổn không? 】

Cô hít một hơi sâu, trả lời Triệu Tinh: 【 khá tốt, buổi đêm tớ có ca, không cần chờ cơm đâu. 】

Cô phát hiện còn có tin nhắn WeChat chưa đọc, không nghĩ tới là của Tưởng Mộ Thừa. Anh nhắn lúc 12 rưỡi trưa, lúc ấy cô đang ở chung cư cùng Tô Nịnh Nịnh nên không để ý.

Tưởng Mộ Thừa: 【 buổi tối tăng ca sao? 】

Tâm trạng Tô Vận khi nhìn mấy chữ này thật khó tả. Nếu là hôm trước khi anh chủ động nhắn tin cho cô, cô nhất định sẽ phấn khích đến mức quên họ của mình, nhưng giờ cô thấy rất châm chọc.

Đàn ông đều giống nhau cả, đều là loại chán cơm thèm phở, rõ ràng đã có bạn gái còn cùng cô dây dưa không rõ, thích tìm cảm giác kích thích, mới mẻ.

Cô lập tức xoá tin nhắn đó.

*

Lúc này ở thư phòng trong biệt thự.

Tưởng Mộ Thừa nhìn màn hình di động không ít hơn trăm lần.

Từ lúc nghỉ trưa đến lúc đi làm buổi chiều, giờ đã ăn xong cơm tối nhưng cô ấy vẫn chưa nhắn lại. 

Anh nhìn màn hình di động, nghĩ rằng cô hẳn đang có ca giải phẫu nên chưa kịp xem, hoặc là điện thoại hết pin, hay là sóng ở trong phòng yếu quá, không nhận được tin nhắn.

Lúc này cửa thư phòng có tiếng gõ cửa: “Tưởng tổng, là tôi.”

Tưởng Mộ Thừa đặt điện thoại sang một bên: “Vào đi.”

Trợ lý Khương cả người đều toát ra sự mệt mỏi. Anh vừa mới từ sân bay về đã phải lập tức nộp báo cáo công tác.

“Tưởng tổng, đây là tư liệu tôi tìm được ở thành phố C.” Trợ lý Khương đem hồ sơ vụ án tới trước mặt Tưởng Mộ Thừa, “Tưởng tổng, anh nên chuẩn bị tốt tâm lý.”

Tưởng Mộ Thừa ngước mắt: “Có ý gì?”

Trợ lý Khương trầm mặc hai giây, “Tô Thế Khải hiện tại thần kinh không bình thường, không thể tự xoay xở sinh hoạt thường ngày.”

Tay cầm hồ sơ vụ án của Tưởng Mộ Thừa hơi run rẩy, anh không dám mở, hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Công ty chế dược Hằng Lợi mấy năm trước xuất xưởng một lô dược phẩm bất thường, làm người bệnh chết đột ngột. Mà Tô Thế Khải là người phụ trách mảng chế dược trong trung tâm nghiên cứu. Sau khi điều tra, họ xác định là do thành phần trong dược phẩm có vấn đề, mà nguyên nhân là từ công thức của Tô Thế Khải, nên ông bị xét tội và vào tù. Toàn bộ sự kiện đó đều diễn ra rất âm thầm, không có chút thông tin nào trên mạng hay báo chí. Tô Thế Khải ở trong tù đến tháng thứ ba thì tâm thần bắt đầu không ổn định, sau đó được tại ngoại. Lúc đó người hỗ trợ xử lý việc tại ngoại là…” Nói đến đây trợ lý Khương dừng lại.

Ánh mắt Tưởng Mộ Thừa trầm xuống: “Là ai?”

Khoé miệng Trợ lý Khương co giật một chút, nói: “Là tôi.”

Tưởng Mộ Thừa nhíu mày, còn tưởng rằng mình nghe lầm, “Tại sao lại là cậu?”

Trợ lý Khương: “Lâm Việt tìm anh, rồi anh bảo tôi xử lý.” Nếu không phải lúc này anh tự đi tìm Tô Thế Khải, anh cũng quên mất.

Tưởng Mộ Thừa bình tĩnh nhìn hồ sơ vụ án trong tay, tựa hồ như anh đang hồi tưởng lại chuyện đó. Lúc đó Lâm Việt tìm anh nhờ giúp đỡ, ý là họ hàng của chị họ Lâm Việt đang gặp rắc rối, muốn được phóng thích sớm, anh lúc đó cũng không điều tra kĩ.

Nhưng tại sao Viên Dĩnh lại là họ hàng của Tô Thế Khải?

Trợ lý Khương nhìn ra nghi hoặc của Tưởng Mộ Thừa, liền giải thích: “Tưởng tổng, cổ đông lớn nhất của công ty chế dược Hằng Lợi chính là tập đoàn Viên thị, cũng là công ty mẹ luôn. Lúc đó Viên Dĩnh nhờ Lâm Việt, sau đó Lâm Việt nhờ anh.”

Tưởng Mộ Thừa vừa suy nghĩ vừa gật đầu, nhìn trợ lý Khương nói: “Tại sao lại như thế được? Công ty dược phẩm Hằng Lợi xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, tổng công ty căm hận còn không hết, Viên thị lại còn là đại cổ đông, sao có thể tốt đến mức cứu vớt Tô Thế Khải từ tù ra?”

“Chuyện này đúng là có nhiều điểm bất đồng, tôi đã tra nguyên án ở thành phố C nhưng luôn có một thế lực nào đó ngăn cản, gây phiền phức liên tiếp. Chắc vì vụ án này liên luỵ quá nhiều người. Tôi trở về gấp trong tối nay chính là để hỏi ý kiến của Tưởng tổng, có nên tiếp tục điều tra không?”

“Cậu cứ tiếp tục đi, tra bằng rõ ràng mới thôi.” Tưởng Mộ Thừa xé một tờ ghi chú, ghi lên một dãy số: “Lúc cần thiết thì hãy tìm anh cả của tôi nhờ giúp đỡ, anh ấy có người quen ở bộ Tư pháp chỗ đó.”

“Được.” Trợ lý Khương nhận lấy tờ giấy, đây là số điện thoại của bí thư Tưởng.

Tưởng Mộ Thừa nhìn đồng hồ, đã là đêm khuya, anh bảo trợ lý Khương trở về nghỉ ngơi.

Lúc Trợ lý Khương đi tới cửa, anh gọi lại: “Chờ một chút.”

Trợ lý Khương xoay người: “Tưởng tổng, anh còn gì phân phó?”

Tưởng Mộ Thừa: “Cậu đã liên hệ Viên Dĩnh chưa? Chuyện ở công ty giải trí đó.”

Trợ lý Khương gật đầu: “Tôi đã liên hệ rồi, đồng thời cũng đã gọi cho người phụ trách ở công ty giải trí, còn lại Viên Dĩnh sẽ tự gặp người phụ trách đó và xử lý.”

Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, cậu mai hỏi lại xem việc này rốt cục ra sao. Tôi nghĩ chuyện Diệp Tình Lam bị đánh không giống như lời Viên Dĩnh kể lắm, cô ta chắc cũng không hoàn toàn vô tội đâu.”

Trợ lý Khương ghi nhớ công việc này, “Được.”

Sau khi Trợ lý Khương rời đi, Tưởng Mộ Thừa lại mở di động, vẫn không có hồi âm. Anh mở hồ sơ vụ án, bốn tờ giấy đầu tiên là về tình hình nhà họ Tô gần đây.

Xem xong, anh cầm điếu thuốc đi ra ban công.

Trong lòng anh hơi nghèn nghẹn, Tô Thế Khải tâm thần không ổn định, bà ngoại của Tô Vận đột ngột mất, mấy năm kia Tô Vận sống ra sao anh thật sự không tưởng tượng nổi.

Rút cuộc cô đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào kia chứ?

Nếu anh mở trung tâm nghiên cứu và phát triển dược phẩm sớm hơn mấy năm, sớm phát hiện ra nhân tài như Tô Thế Khải thì chuyện 5 năm trước liệu có thay đổi?

Nhiều năm trước lúc anh mới quan tâm đến sự phát triển tiềm năng của y dược đã biết đến Tô Thế Khải. Tô Thế Khải quả thật là con người tinh anh xuất chúng trong lĩnh vực nghiên cứu và chế tạo dược phẩm, có con mắt và chí hướng mở rộng về tương lai phát triển của ngành này. Bọn họ đã từng giao lưu với nhau vài lần cũng xem như là thân. Từ Thượng Hải đến thành phố C chỉ khoảng 2 giờ đi xe, anh đã từng nhiều lần đi như vậy đến nhà Tô Thế Khải làm khách.

Nhiều lúc nói chuyện phiếm, anh còn đùa với ông ấy nếu một ngày anh có đầu tư vào một trung tâm nghiên cứu chế tạo dược phẩm, nhất định sẽ lôi ông ấy về bóc lột không lương. Tô Thế Khải lúc đó đã nói một câu: “Nếu cậu không sợ con nhóc tiểu Vận nhà tôi đánh chết vì bóc lột tôi không lương, tôi cũng không ý kiến gì.”

Sau đó, anh mới biết tiểu Vận là cháu gái bên ngoại của Tô Thế Khải, không có cha mẹ, là do ông ấy một tay nuôi lớn, giờ đang học năm nhất đại học y ở Thượng Hải, tính cách rất mạnh mẽ.

Lúc trước khi anh tra ra tài liệu về ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’, anh cũng chỉ xem hồ sơ đơn giản, không nghĩ tới cậu của cô là Tô Thế Khải.

Tháng 7 anh đi đến thành phố C cùng Lâm Việt, ngoại hạng mục mới kia ra cũng là để đén gặp Tô Thế Khải, vì anh sắp khánh thành trung tâm nghiên cứu dược phẩm ở Thượng Hải, muốn mời ông ấy về làm với mức lương cao.

Nhưng anh không nghĩ đến khi tới nhà họ Tô đã không còn ai ở đó, số điện thoại gọi mãi cũng không thông.

Sau đó công ty trên Bắc Kinh có việc gấp, anh liền vội vã quay về, nghĩ lần sau sẽ tìm họ. Không nghĩ tới lúc đến cửa hàng phục vụ anh lại gặp Tô Vận. Nếu như cô không phải cháu của Tô Thế Khải, làm sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho cái bình luận gây bão của cô chứ.



Mấy ngày hôm trước, trung tâm nghiên cứu và phát triển dược phẩm của Trung Xuyên ở Thượng Hải đã khánh thành, anh lại lần nữa bảo trợ lý Khương liên hệ Tô Thế Khải để anh đích thân đi mời. Kết quả là trợ lý Khương hỏi han mãi cũng không tìm được, nói cái gì mà Tô Thế Khải đã không làm ở công ty Hằng Lợi lâu rồi, mấy năm trước đã gây ra chuyện lớn.

Anh mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, nhưng không muốn hỏi trực tiếp Tô Vận nên bảo trợ lý Khương tự đến thành phố C điều tra, không nghĩ tới ra kết quả như bộ hồ sơ này.

Di động trong túi rung, anh kích động móc ra nhưng đó lại là thông báo của hệ thống.

Tưởng Mộ Thừa nhìn màn hình giây lát, miệng cười. Từ khi nào anh đã lo được lo mất như thế này chứ?

Từ khi nào Tô Vận trong lòng anh lại không giống những người khác?

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là từ lúc anh cho cô mượn bật lửa ở cửa hàng tự phục vụ đi.

Anh có mắc bệnh sạch sẽ, đồ vật ngoài Nhiên Nhiên thì không ai có thể chạm vào. Vậy mà anh lại đưa bật lửa cho cô mượn.

Anh nhớ rõ trước kia Lâm Việt có nói mấy câu: Đàn ông trên thế gian này đến một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, chẳng cần lý do, chẳng màng đến thế giới, cứ như vậy quên đi tất cả mà yêu một người phụ nữ. Người phụ nữ này có không ra gì đi nữa nhưng chính là vừa mắt anh ta, không phải cô ấy thì không thể là ai khác.

Khi nghe Lâm Việt thốt ra mấy câu này, anh còn khịt mũi coi thường. Vậy mà không nghĩ tới ngày hôm nay anh cũng ôm cái tâm trạng thấp thỏm đợi tin nhắn như vậy.

Anh mở điện thoại, nhắn tiếp cho cô: 【 em đã ngủ chưa? 】