Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 4 - Chương 35: Ngoại truyện: Mùa xuân (năm)




Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo nhìn chằm chằm điện thoại di động ước chừng khoảng ba phút, ánh mắt của anh cực kì nghiêm túc giống như chỉ cần trừng mắt như vậy thì điện thoại sẽ tự động vang lên.

Hôm nay là thứ sáu, theo thường lệ thì sẽ có một giọng nói vô cùng mềm mại, vô cùng quyến rũ lả lơi hỏi anh buổi tối có đến hay không, nếu như anh từ chối thì Kỷ Oánh sẽ bắt đầu quấn quít dây dưa sau đó nói những lời buồn nôn, một câu nối tiếp một câu mãi cho đến khi anh không chịu nổi nữa, gật đầu đồng ý mới thôi.

Kể từ hôm Vãn Vãn sinh em bé thì Kỷ Oánh giống như biến mất vào hư không, từ đó anh cũng không nghe thấy giọng nói ngọt ngào mang theo chút tức giận đó nữa.

Anh lạnh lẽo liếc sang mấy tờ báo bên cạnh, trang bìa là một cặp nam nữ diễn chính của bộ phim mới ra mắt, gần đây tiếng tăm rất lớn, hơn nữa ——

Xì căng đan cũng rất nhiều.

Nghe nói cô và nam chính trong bộ phim rất thân nhau.

Khi nhìn thấy những tin tức này, phản ứng của Giang Thiệu Cạnh chỉ là nhướng lông mày, từ chối cho ý kiến.

Xì căng đan của cô rất nhiều, nhất định là có quan hệ mật thiết với tình tình khéo đưa đẩy cùng với bình thường nói năng không biết chừng mực của cô, trong vòng giải trí có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả anh cũng có chút hiểu biết vì vậy hiện tại anh không cho chuyện này là thật.

Mặc dù danh tiếng “xinh đẹp” của cô lan xa nhưng mà trong khoảng thời gian bốn năm tháng ở chung với nhau này, anh đã dần dần phát hiện ra đối với những việc… cô cũng không có hiểu biết nhiều như lời đồn thổi. Cô rất lớn mật, rất chủ động, rất cợt nhã nhưng mà tất cả hành vi này cũng chỉ dừng lại ở đó, nếu như chính thức tiến hành trong thực tế thì thật ra cô có một chút ngây ngô.

Khiến cho anh cảm thấy đôi khi cô giả bộ quá gượng ép, dù sao thì cô cũng chưa từng cường điệu về… ở trước mặt anh.

Có lúc anh cảm thấy thật ra thì cô rất đơn giản, thật sự là một cô gái rất đơn giản, chỉ là theo thói quen dùng chữ "hư” để bao bọc, bảo vệ mình.

Sau đó anh chủ động tìm hiểu thì ra Kỷ Oánh mãi không nổi tiếng được có quan hệ rất lớn tới việc cô không chịu “hy sinh” và tuân theo quy tắc ngầm của thế giới giải trí đầy cạm bẫy này.

Cô rất thích anh.

Bất luận là miệng cô có cứng rắn đến thế nào thì anh vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Bởi vì chỉ cần mỗi lần hẹn xong thời gian, bất luận anh tới trễ như thế nào thì thức ăn vẫn luôn nóng hôi hổi, còn có chỉ cần nhìn thấy anh tới thì cô sẽ trưng ra một khuôn mặt cười ngây ngô.

Nhưng mà anh cũng không loại trừ đây chỉ là vấn đề đạo đức nghề nghiệp của cô.

Cho nên bây giờ rốt cuộc đạo đức nghề nghiệp của cô ở đâu rồi? Thân là người tình vậy mà gần hai tháng không chủ động liên lạc với kim chủ, cũng không chủ động sắp xếp thời gian làm ấm giường, có phải rất quá đáng hay không?

Hơn nữa tại sao anh cứ cảm giác nam chính trên tờ báo khá quen mắt? Ban đầu vào thời điểm tuyển vai, anh có bảo với công ty điện ảnh mà mình đã đầu tư là vai nam chính để cho Kỷ Oánh chọn lựa.

Ban đêm, rốt cuộc cũng có người gọi điện thoại tới quấn quít anh, đáng tiếc lại là Giang Diệc Hãn.

"Anh không đến nhà em!" Anh dứt khoát từ chối.

Không phải là anh không có phong độ mà là bây giờ nếu nhìn thấy Vãn Vãn thì vẫn sẽ có vẫn chút cảm giác đau lòng như cũ.

Đau lòng vì anh không cầu mong được phần ấm áp đó.

Cho nên tại sao anh phải đến nhà bọn họ, phải nhìn thấy gia đình bọn họ hòa hòa thuận thuận ấm áp? Trừ khi là anh bị điên rồi hoặc có khuynh hướng tự ngược!

Bất luận là miệng lưỡi Giang Diệc Hãn có lưu loát thế nào, khen cháu gái anh xinh đẹp cỡ nào, đáng yêu đến cỡ nào thì anh vẫn thờ ơ như cũ.

Có gì đặc biệt hơn người, không phải là sinh một con nhóc thôi sao, cũng không nối dõi tông đường được! Anh thừa nhận, anh là một người đàn ông tương đối truyền thống và cổ hủ.

Chỉ là tại sao lúc thấy khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng nộn nộn trong phòng bệnh thì nội tâm lại có cảm giác rục rịch chộn rộn? Tại sao lúc nhìn thấy Giang Diệc Hãn đi đến nơi nào cũng rêu rao là mình có con gái rồi thì nội tâm lại cực kì ước ao ghen tị?

Thời điểm anh quát lớn có gì đặc biệt hơn người thì cũng không rõ lòng mình có tư vị gì.

Chẳng lẽ đây là hiện tượng anh già đi? Từ khát vọng gia đình biến thành khát vọng có đứa bé mang trong người dòng máu của mình.

Nhưng anh tìm ai để sinh đây? Cho nên anh không thể thực hiện được những nguyện vọng này, đều là lỗi của Giang Diệc Hãn và Vãn Vãn! Anh tuyệt đối sẽ không tha thứ bọn họ!

Cuối cùng không nhịn được Giang Diệc Hãn dây dưa quấn quít nên anh mới đồng ý gặp mặt ở khách sạn.

"Đây là 40% cổ phần Yến Thiên Hạ." Sắc mặt anh không chút thay đổi đưa giấy chuyển nhượng cổ phần đã sớm kí xong đến trước mặt em trai mình.

Giang Diệc Hãn ngẩn người, có chút ngoài ý muốn.

Tại sao anh Hai lại đưa cho anh một nữa cổ phần của mình?

"Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Em muốn Vãn Vãn, anh lấy Yến Thiên Hạ?" Giang Diệc Hãn cẩn thận từng li từng tí hỏi, bộ dạng chỉ sợ anh đổi ý.

Anh mới không muốn đổi lại! Đánh chết cũng không muốn!

"Nếu không có những cổ phần này thì em và Vãn Vãn định sống thế nào?" Giọng điệu Giang Thiệu Cạnh rất không thân thiện.

"Không biết, em và Vãn Vãn tốn không nhiều, hiện tại Tiểu Bảo cũng tốn cũng không nhiều." Giang Diệc Hãn cười khanh khách nói giống như chuyện đương nhiên: " Hơn nữa em cũng có một khoản để dành không hề nhỏ, ý định của em là để lại cho Tiểu Bảo, sau khi Tiểu Bảo lớn lên muốn du học hay đồ cưới đều không cần phải lo lắng."

Ngực Giang Thiệu Cạnh lại cảm thấy chua xót, luôn là Tiểu Bảo dài, Tiểu Bảo ngắn, đây là Giang Diệc Hãn đang coi thường anh là người cô đơn, không có con cái để khoe khoang đúng không? …, quá coi thường người khác rồi !

"Cái gì cũng nghĩ thay con gái, vậy còn em thì sao? Sau này dự định làm gì?" Giang Thiệu Cạnh cười lạnh hỏi.

"Bây giờ em đang làm Tổng giám đốc ở xưởng in ấn của Vãn Vãn, lương một năm khoảng mười mấy vạn, cuộc sống không thành vấn đề." Giang Diệc Hãn cười hì hì.

Đó không phải là dựa vào phụ nữ để ăn cơm sao?

Trên thế giới này tại sao có người làm tiểu bạch kiểm mà còn vui vẻ như vậy? Giang Diệc Hãn không có tiền đồ khiến cho Giang Thiệu Cạnh tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

"Em sẽ không có bất kỳ quyền gì trong Yến Thiên Hạ, cũng không có quyền tham dự những quyết định hành chính nhưng hàng năm em có thể nhận số tiền lãi tương đương với cổ phần của công ty." Anh lạnh lùng ném tài liệu tới trước mặt Giang Diệc Hãn.

Anh sẽ kinh doanh Yến Thiên Hạ thật tốt cho nên tiền lãi hàng năm cũng đủ để Giang Diệc Hãn ăn uống thỏa thích!

Giang Diệc Hãn còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị anh giận dữ trừng mắt.

Anh cũng không muốn quản chết sống của nó nhưng mà anh cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh “nghèo túng” của em mình, không được sao? Hơn nữa anh cũng không thật sự muốn độc chiếm Yến Thiên Hạ, thu quá nhiều tiền tài bất nghĩa sẽ giảm phúc. Kỷ Oánh luôn luôn cằn nhằn những lời này trước mặt anh, tuy rằng anh không kiên nhẫn nhưng thật ra thì ít nhiều cũng có nghe lọt được một chút.

Anh chỉ là không cam lòng cho nên lúc ban đầu mới cố ý gây khó dễ, mới có thể ác độc như vậy.

Giang Diệc Hãn không thể làm gì khác hơn, tính tình Giang Thiệu Cạnh là loại nói gió thì có gió, nói mưa thì có mưa, nếu anh cứ tiếp tục thì chỉ sợ chọc anh Hai không vui.

Trong bữa cơm.

"Gần đây anh và Tống Ngữ Yên phát triển như thế nào rồi?" Giang Diệc Hãn hỏi một câu nói làm hại anh thiếu chút nữa bị sặc.

Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo trừng em trai.

"Em lại không nói sai, đối với việc thôn tính Tống thị khẳng định anh rất có hứng thú, cơ hội tốt như vậy làm sao anh chịu bỏ qua được? !" Giang Diệc Hãn nhún vai một cái.

Hơn nữa còn có một nguyên nhân rất quan trọng đó chính là dung mạo Tống Ngữ Yên rất giống Vãn Vãn.

Đủ loại yếu tố khiến Giang Diệc Hãn không tin là Giang Thiệu Cạnh không có hứng thú đối với Tống Ngữ Yên.

Giang Thiệu Cạnh ngẩn ra.

Lúc vừa li hôn quả thật anh có ý tưởng như vậy, dù sao đều phải lấy vợ, trước mắt Tống Ngữ Yên quả là một lựa chọn rất tốt. Cô ta cần chồng mà anh thì cần ích lợi.

Nhưng mà ——

Là cái gì thay đổi anh? Dường như đã rất lâu rồi anh không có tiếp tục ra ngoài xem mắt, dù sao hiện tại anh cũng không thiếu thứ gì, sự nghiệp, phụ nữ, bây giờ anh rất thỏa mãn, đã rất lâu không xuất hiện cảm giác trống rỗng rồi.

"Để sau đi, bây giờ anh không có hứng thú đối với những thứ này." Anh lạnh lùng nói.

"Vậy anh có hứng thú với cái gì?" Giang Diệc Hãn hỏi tới.

Giang Diệc Hãn tính toán chỉ cần thuận lợi “đẩy nhanh tiêu thụ” Giang Thiệu Cạnh thì thời kì gian tình của anh và Vãn Vãn sắp đến rồi!

Có hứng thú với cái gì ư? Giang Thiệu Cạnh nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Anh hả, bây giờ nói đến hứng thú thì có thể miễn cưỡng nghĩ đến một thứ duy nhất ——

"Anh muốn sinh con trai!" Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nói: "Hơn nữa còn muốn đặt tên cho con là Đại Bảo!"

Đúng! Anh muốn sinh con trai, lần sau Giang Diệc Hãn còn dám khoe khoang Tiểu Bảo nhà nó như thế này…như thế kia… với anh thì anh sẽ khoe khoang lại, Đại Bảo nhà anh như thế kia…. như thế này! Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, chỉ một mình nó làm ba thôi sao?

Nghe vậy, mặt Giang Diệc Hãn đen thui. "Anh muốn đặt tên con là Đại Bảo!" Lòng háo thắng của người này cũng quá mạnh rồi? Chuyện gì cũng muốn tranh với anh!

Giang Thiệu Cạnh không có bị chọc cười, chỉ lạnh lùng Giang Diệc Hãn một cái.

Chuyện anh đã quyết định thì không người nào có thể thay đổi được, chỉ là lúc anh đang hạ quyết tâm gieo giống thì người tình của anh chết ở chỗ nào rồi? Hiện đã hình thành thói quen yêu với Kỷ Oánh, cũng không nghĩ muốn đổi người tình.

"Đúng rồi, anh có biết Phó Vịnh Bội sắp kết hôn không?" Đột nhiên Giang Diệc Hãn nói một câu.

Giang Thiệu Cạnh gật đầu, gần đây tin tức tình cảm của Phó Vịnh Bội vẫn được báo chí đăng tải thường xuyên, muốn không biết cũng khó.

"Cái người cô ta gả đó...Hứa thiếu, chúng ta đều biết một chút, nhân cách dường như không được tốt lắm..." Ở trong giới thượng lưu, danh tiếng của Hứa thiếu rất kém cỏi, nổi danh bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa.

Xem ra hiện tại Phó Vịnh Bội vì muốn duy trì cuộc sống hào môn mà thật sự làm đến độ “chó gấp nhảy tường”.

Hai người cũng ngầm hiểu lẫn nhau, dù sao Phó Vịnh Bội tốt hay xấu đã không còn một chút quan hệ nào với bọn họ nữa.

Đang lúc ấy thì đột nhiên trước cửa khách sạn ồn ào, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào trong sự vây quanh của một đám người.

Chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu lại, bởi vì anh nhìn thấy Kỷ Oánh, hơn nữa cô còn đang kéo tay một người đàn ông.

Chính là cái tên môi hồng răng trắng mà anh đã từng thấy qua báo chí, hiện tại lại gặp nhau ở khoảng cách gần như vậy anh có thể khẳng định trước kia anh đã gặp qua người đàn ông này.

Chính là cái tên bạn trai tiểu bạch kiểm mà lúc trước Kỷ Oánh công khai đút đồ ăn cho.

Nhất thời Giang Thiệu Cạnh cảm thấy hơi khó chịu.

"Kỷ Oánh, có phải Tiểu Đức là bạn trai của cô không? Theo tin tức đáng tin thì nghe nói cô đã bao nuôi Tiểu Đức rất nhiều năm?" Giới truyền thông hỏi tới tấp không ngừng.

Vấn đề của truyền thông khiến cậu thiếu niên Tiểu Đức kia rụt bả vai một cái còn Kỷ Oánh thì hào phóng đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn.

"Chúng tôi là chị em."

Truyền thông "Ồ ồ ồ" không ngừng, cười rất mập mờ.

Ba chữ chị em yêu nhau* này rất thích hợp bọn họ!

*chính xác là ba chữ: Tỷ đệ luyến

Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh rất khó coi.

Kỷ Oánh xoay người, nhìn thấy anh thì lập tức nâng giọng cao vút gọi anh: "Ai da, thì ra là Giang đổng của chúng ta cũng ở đây!" Động tác của cô nhiệt tình đến mức khoa trương.