Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 4 - Chương 22




Vấn đề tài sản, món nợ, nuôi dưỡng con cái, Giang Thiệu Cạnh và Vãn Vãn không có tranh cãi toàn bộ mấy phương diện này, trừ một khoản trong ghi chép hôn nhân, cuộc ly hôn này vô cùng đơn giản, giống như đứa bé bày trò chơi gia đình, quyết định không chơi nữa mà thôi.

Xong thủ tục, bọn họ cùng nhau đi ra cục dân chính.

"Bây giờ chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không cần gặp mặt lại, tôi cũng không nói hai chữ gặp lại." Anh lãnh khốc vô tình, giọng nói càng thêm băng hàn như thời tiết tháng chạp.

Cuộc sống hai người từng có quá ngắn ngủi, một hướng bên trái, một hướng bên phải.

Quả thật đã không cần gặp lại.

Vãn Vãn đi vài bước, phát hiện mưa rơi dần dần lớn lên, cô chưa có ăn bữa sáng, cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, cô chống cây dù ở bên cạnh trạm xe buýt, chậm rãi ngồi xuống, tránh mưa ở trên ghế dài.

Cô ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, đen kịt một chút, ngây ngô vài phút.

Bụng của cô bị đá vài cái.

"Bé cưng, đói bụng sao?" Vãn Vãn khẽ vuốt bụng, dịu dàng lẩm bẩm hỏi.

Đáp lại cô, là một trận nhảy lên ở trong bụng.

Thời gian bữa sáng đã qua lâu, bé cưng khẳng định đói bụng lắm đi?! Vãn Vãn lấy lại bình tĩnh, đang muốn đứng dậy đi tìm nơi có thể ăn sáng.

Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

"Có phải Khảo Lạp không? Tôi là Tiểu Tần vẫn hợp tác với cô!"

"Tiểu Tần, chào anh." Chịu đựng khó chịu, cô lễ phép nói.

"Khảo Lạp, hôm nay tôi quấy rầy cô, là muốn nói cho cô biết, sách mới《 tình yêu mướn chung 》của cô gặp một chút ngoài ý muốn và trở ngại trong quá trình xuất bản."

Ngoài ý muốn và trở ngại? Vãn Vãn ngẩn người, chần chờ hỏi, "Là. . . tiêu thụ không tốt sao?" Viết quyển sách này, là ghi chép xuống dấu vết quãng thời gian hắc ám và chua cay đã qua kia, cũng vì khát vọng ánh sáng nơi gửi gắm mong đợi, càng là vì lời thề son sắt đó, hôm nay lại viết xuống tỉnh yêu Hải Giác Thiên Nhai(1) một phần kỷ niệm.

Thật ra thì, tiêu thụ tốt hay xấu thì cô cũng không quá để ý.

"Không phải, tiêu thụ rất tốt." Tiểu Tần cười cười nói, để cho cô an tâm.

"Vậy vấn đề là gì?"

"A, là như vậy, có một người đàn ông gọi điện thoại đến chỗ chúng tôi, trực tiếp vạch trần nói quyển 《 tình yêu mướn chung 》này của cô là lấy từ tài liệu thực tế!" Tiểu Tần hỏi tới, "Khảo Lạp, có phải như vậy hay không?"

Cái vấn đề này, khiến Vãn Vãn tê dại da đầu.

Muốn đem kỷ niệm ra ngoài, lại muốn phải có riêng tư, đây là mâu thuẫn của cô.

Hiện tại cô nên làm cái gì, thừa nhận không được, phủ nhận lại không đúng.

Người đàn ông xa lạ đó thật sự là cho cô một vấn đề khó khăn.

"Người đàn ông kia còn nói, nói cô đang chép lại rập khuôn chuyện xưa của anh ta và bạn gái. Nói không chỉ có cảnh tượng, đối thoại giống nhau, ngay cả tình tiết bên trong cũng giống vậy. Cho nên, 《 tình yêu mướn chung 》 bị làm náo loạn, hình như bên bản quyền có vấn đề."

Nghe được câu nói như thế khiến Vãn Vãn trợn tròn mắt, sáng tác rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô bị người chất vấn sao chép.

"Lúc trước anh ta có đăng tải tác phẩm rồi sao? Tiểu Tần anh có từng xem qua chưa, thật rất giống ư?" Vãn Vãn kinh ngạc hỏi.

"Có, tôi xem rồi. Câu chuyện tình yêu của anh ta và bạn gái viết có chút không có quy tắc gì, nhưng giọng nói khôi hài sinh động, thu hút rất nhiều người, tương đối náo nhiệt! Tình tiết với chuyện xưa cô viết thật gần như là giống nhau như đúc! Khác chỉ là, tính chất góc độ của hai người mà thôi."

Gần như là giống nhau như đúc? Giống nhau đến như vậy sao? Vãn Vãn cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.

"Nhưng thời gian đăng bài viết của anh ta là ba ngày trước!" Tiểu Tần buồn cười.

Ba ngày trước?! Vậy bản quyền hẳn không có vấn đề! Nhưng đây là đối phương cố ý chỉnh cô ư? Vãn Vãn không hiểu ra sao.

"Mục đích của anh ta là gì?" Vãn Vãn buồn buồn hỏi.

"Anh ta hả? Bây giờ nói mình cực kỳ khó chịu, vốn nghĩ cô là nhân vật cấp bậc đại thần, viết câu chuyện tình yêu của anh ta, nên anh ta nhịn. Nhưng cô viết chuyện xưa giữa anh ta và bạn gái thật sự là rất không có linh hồn, chép lại cũng không có một chút tiêu chuẩn. Hơn nữa, kết cục quá kiểu cách và hư cấu, lọt mất hai chữ mấu chốt nhất, dẫn đến kết cục vở kịch phát triển máy móc, hoàn toàn không phù hợp sự thật, quá ngược, hoài nghi lừa gạt nước mắt độc giả!"

Vãn Vãn bị chỉ trách và chất vấn đến vô lực một trận. Làm ơn, nói y như thật, giống như cô thật chép lại chuyện xưa của bọn họ.

Nhưng mà phát sinh chuyện làm người ta không vui như thế, sao lại có vẻ là lạ, lối nói chuyện rất quái dị, tuyệt không tức giận, càng giống như cố nén cười.

"Khảo Lạp, vị tiên sinh kia mãnh liệt yêu cầu thu hổi tất cả sách tồn kho ngay lúc đó và từ các nơi trên cả nước về. Nói cô đốt hủy hết, tiếp đó cô thay đổi kết cục quyển sách này lần nữa!" Vui vẻ nói.

Thay đổi kết cục lần nữa? Thu hổi hết tất cả sách tồn kho về? Vãn Vãn nghe như truyện trên trời.

"Anh ta có giải thích hay không, đây là chuyện không thể?" Đối với người đàn ông cố tình gây sự này, Vãn Vãn dở khóc dở cười.

"Có, tôi nói với anh ta chuyện này liên qua đến rất nhiều phương diện, đặc biệt là tài chính, chúng tôi không thể nào làm mua bán lỗ vốn. Nhưng mà đối phương nói chỉ cần có thể sửa đổi tái bản lần thứ hai, dù là mấy triệu sách, anh ta cũng đều bao trả!"

Không trách được lại vui vẻ như vậy, thì ra là gặp phải một thần tài.

"Tôi bỏ sót hai chữ mấu chốt nào?" Vãn Vãn hỏi.

Cô ngược lại thật có chút tò mò, rốt cuộc cô bỏ sót hai chữ quan trọng kia, làm cho đối phương xúc động như vậy.

"Tạm thời." Tiểu Tần lập tức cho ra đáp án.

Vãn Vãn ngẩn ngơ.

Tạm thời....

Hai chữ này rất quen thuộc.

Vãn Vãn mê mang một trận.

"Khi đó Giang Diệc Hãn nói là ‘được rồi, chúng ta tạm thời chia tay’, cũng không phải ‘ được rồi, chúng ta chia tay!" Tốt bụng nhắc nhở cô.

Lời nói của Tiểu Tần giống như tiếng chuông gõ mở trái tim Vãn Vãn.

Tạm thời....

"Đúng vậy, anh ta nói vai nam chính là ký giả, lao vào công việc viết báo nguy hiểm là chuyện hàng đầu. Lúc ấy có rất nhiều bất đắc dĩ, rất nhiều lo lắng, chỉ có thể lựa chọn tạm thời chia tay."

Vãn Vãn cảm giác mình sững sờ, đã có chút đánh không tới, đặc biệt là....

"Còn nữa, anh ta có lời muốn nói với Khảo Lạp!"

"Anh ta nói cô rẽ sang phải!"

Vãn Vãn mở to mắt, bởi vì cô đột nhiên có chút lĩnh ngộ được có cái gì không đúng, người tiểu Tần nói không phải là....

Nhịp tim Vãn Vãn từ từ gia tốc.

Cô nhanh chóng quẹo phải.

Bên phải vắng ngắt, chỉ có một xe tải to lớn rầm rầm rầm, chậm rãi lái qua trước mặt cô.

"Chẳng có cái gì cả." Lời của Vãn Vãn vừa dứt, cả người đều cứng lại.

Chỉ thấy đuôi xe tải to lớn đó lướt qua, xuất hiện một dải "cầu vồng" .

Vãn Vãn nhìn chăm chú, từ từ thấy rõ trong màn mưa cầu vồng kia không chỉ có xinh đẹp, còn lóe ra rất kỳ diệu, chùm ánh sáng LED bắn ra ba chữ:

Anh yêu em.

Chú thích:

(1)Thiên Nhai Hải Giác (chữ Hán:天涯海角, bính âm:Tiānyá Hǎijiǎo), có nghĩa là "Chân trời, góc biển", là một khu du lịch nghỉ mát nổi tiếng ở phía nam của đảo Hải Nam tại thành phố Tam Á, tỉnh Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó nằm cách trung tâm Tam Á khoảng 24 km (15 dặm) về phía tây, gần cảng Du Lâm, trên bờ biển Đông phía nam tây nam của đảo Hải Nam. Đây là một điểm danh lam thắng cảnh tọa lạc bên bờ biển, được tạo nên từ một quần thể các tảng đá có hình thù kỳ thú được người Hoa thời nhà Thanh gia công tạo tác thành di tích. Khu vực này được coi là điểm cực nam của lãnh thổ Trung Quốc, mặc dù điểm cực nam thực sự là mũi Cẩm Mẫu (錦母岬), cực nam đảo Hải Nam, ít nhất cho đến hết đời nhà Thanh[1][2].

Cặp tảng đá Thiên Nhai và Hải Giác nằm đối diện nhau, tạo thành cái cổng tự nhiên mở ra hướng bờ biển (phía nam) giới thiệu một quần thể đá tảng khác (gồm hai khối) nằm dưới mép biển được đặt tên là đá Nhật Nguyệt (日月石, trời đất). Tảng đá lớn Thiên Nhai (nghĩa là chân trời), nằm ở phía chính đông, trên có di tích khắc chữ "天涯" của thái thú quận Châu Nhai thời nhà Thanh là Trình Triết khắc vào năm Ung Chính thứ nhất (1735). Tảng đá lớn đối diện với đá Thiên Nhai, ở phía tây, là đá Hải Giác (nghĩa là góc bể), được một văn sĩ khuyết danh cuối thời Thanh khắc lên trên hai chữ "海角" (hải giác), để đối lại với thiên nhai. Phía đông cặp đá Thiên Nhai, Hải Giác là một tảng đá dạng trụ, được khắc chữ "南天一柱" gọi là đá "Nam Thiên Nhất Trụ", nằm gần cụm đá Nhật Nguyệt, trên có một bài thơ nổi tiếng của Phạm Vân Thê (范雲梯) khắc năm Tuyên Thống thứ nhất (1909).[3]