Ngày thứ mười hai bọn họ kết giao.
"Ngay cả bác sĩ cũng nói, bây giờ dạ dày của em một chút vấn đề cũng không có!"
"Ừ, thì sao?" Buổi sáng anh theo cô đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán, anh cũng nghe thấy, không có điếc.
"Bây giờ em có thể làm những công việc sinh hoạt bình thường!" Cô không muốn lại làm người phụ nữ lười biếng nữa!
"À, không phải phòng khám bên kia đã sớm tuyển được người khác rồi hay sao?" Một câu nói của anh, làm cho cô trút giận.
"Muốn phân công việc nhà." Cô kiên trì.
Cô biết anh thương cô, nhưng mà, , cô cũng đau lòng cho anh như vậy.
"Không phải dẫn em tới chợ mua thức ăn rồi hả ? !" Giang Diệc Hãn còn mang dáng vẻ em ẫm ĩ gì nữa.
Rất nhiều khi, cô thật sự cảm thấy anh coi cô như là một người bạn nhỏ.
“Hôm nay anh thật sự không làm thêm giờ?" Vãn Vãn thầm thở dài.
"Tòa soạn của bọn anh có hai ngày nghỉ!" Thật ra thì, anh thật sự rất bận, nhưng mà, cùng cô đến bệnh viện, đây là nghĩa vụ của người làm bạn trai.
"Em thấy anh gần đây rất bận rộn, có nghỉ được không?" Vãn Vãn hơi nhíu mày.
Anh rất bận, bọn họ cùng ngủ trong một phòng, vì vậy, cô biết anh thường hay nửa đêm mở máy vi tính làm báo cáo.
Nghĩ đến điều này, vẻ mặt Vãn Vãn hốt hoảng một chút.
Nếu như cô nói cho người khác biết, bọn họ ngủ cùng trong một phòng gần hai tuần, nhưng cái gì cũng không xảy ra, lời này nói ra người khác có thể tin sao? Mới đầu, cô căn bản không có nghĩ tới phương diện này, nhưng mà qua chừng mấy ngày, ngay cả cô cũng dần dần cảm thấy có cái gì không đúng, hai người bọn họ tiếp xúc thân mật cực kỳ ít. Mặc dù cô chưa từng yêu, nhưng mà biết nam nữ một khi hấp dẫn, sẽ rất muốn đến gần nhau.
Chẳng lẽ, anh thật ra chỉ là bề ngoài cởi mở, nhưng trên thực tế, về phương diện này, còn xấu hổ hơn cả cô?
"Anh không đi với em, em biết chọn thức ăn sao? Hơn nữa, vóc dáng em nhỏ như vậy, mua nhiều thức ăn như vậy, em sẽ rất tốn sức, anh nhìn không được tự nhiên !" Lông mày của anh nhíu lại.
Thật ra thì, bây giờ cô tương đối nhận biết được hết các loại thức ăn, bởi vì.... Cô gạt anh, đến lớp dạy nấu ăn, học được rất nhiều kiến thức.
"Làm sao mà ánh mắt đảo không ngừng vậy, giống như gạt anh làm việc trái với lương tâm!" Ánh mắt của cô nháy nhiều hơn một cái, anh lập tức phát hiện ra.
"Vóc dáng em có nhỏ lắm đâu?" Vãn Vãn nói lảng sang chuyện khác.
Cô không muốn để cho anh biết, cô bị anh trai anh đe dọa, mặc dù cô nhát gan, nhưng mà, những thứ này những vấn đề tự cô có thể giải quyết.
"Không phục?" So với chiều cao của anh, cô chỉ có thể đứng đến cằm của anh .
Anh lại bắt nạt cô.
Cô đập xuống ngực của anh một cái.
Thật ra thì, mặc dù bọn họ không tiếp xúc thân mật nhiều lắm, nhưng mà, thích ứng với thân phận mới, bọn họ ở chung càng ngày càng tự nhiên.
"Còn nữa, em mới không có dễ hỏng như vậy, mang một chú đồ đã cảm thấy tốn sức!" Cô đi tới gian hàng, chọn một quả dưa hấu.
Giang Diệc Hãn thích ăn nhất là dưa hấu ướp lạnh! Những thứ anh thích và ghét, cô đều nhớ kỹ trong lòng.
Cô thanh toán xong, đang muốn nhận lấy quả dưa hấu từ trong tay chủ quầy, anh đã chủ động bước lên cầm đi.
"Anh không quan tâm em có sức hay không, bạn trai ở bên cạnh, chính là không để cho em làm việc nặng!" Nói xong, anh liền bước đi.
Anh tùy ý một câu nói, làm cô ngọt ngào tận đáy lòng.
Hai tuần này, thân là bạn trai, anh che chở cho cô không thiếu nửa phần, Vãn Vãn cảm thấy mình sắp thành công chúa rồi, sắp bị anh cưng chiều lên đến tận trời.
"Mua chút bắp cải, em thích ăn!" Chưa đi được mấy bước, anh liền dừng bước.
Hai người từ chợ rau ra ngoài, mua thức ăn xong, giắt chiếc xe máy ra, anh tỉ mỉ đội mũ bao hiểm giúp cô.
Lúc kéo dây mũ giúp cô, mu bàn tay anh vô ý mơn trớn môi của cô, Vãn Vãn ngơ ngác nhìn hắn.
Từ lúc bọn họ kết giao, cái kiểm thân mật giống như nắm tay, hôn, ôm kia, chưa từng có. Thân mật lớn nhất của bọn họ, chính là anh thích sờ đầu của cô, mà cô thỉnh thoảng sẽ đấm ngực của anh.
"Lên xe thôi." Anh leo lên chiếc xe máy trước.
Cô cũng cẩn thận từng li từng tí lên xe, ngồi yên về phía sau, kéo hai ống tay áo của anh, cẩn thận không đụng tới anh.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng đi chợ mua thức ăn, cũng là sau khi xác định quan hệ, lần đầu tiên cô ngồi lên xe máy anh.
"Em sống ở cổ đại hả? Cẩn thận một chút, an toàn là trên hết, đừng bảo thủ như vậy!" Anh kéo tay cô về phía trước, để cho cô ôm eo của mình.
Vãn Vãn cảm thấy cổ tay bị anh kéo qua nóng bừng, lúc anh buông ra, cảm giác trống rỗng lại rõ ràng như thế.
Thật hy vọng, anh có thể đụng chạm cô nhiều hơn một chút.
"Anh đi đây!" Anh nhắc nhở cô.
Vãn Vãn lặng lẽ buộc chặt hai cánh tay, càng thêm vững vàng ôm eo của anh. Quần áo mùa hè đều rất mỏng manh, ôm eo của anh thì thậm chí cô cũng có thể cảm thấy là da dưới lớp áo này vô cùng ấm áp.
Thật là muốn, thật là muốn đến gần anh, loại khát vọng này, càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, cô một mực chờ đợi, nhưng mà, anh dường như luôn là quá mức thủ lễ (tuân thủ lễ nghĩa).
Từ chợ về đến nhà chỉ cần đi xe vài phút.
"Đến rồi." Anh dừng xe xong, xoay người, giúp cô lấy mũ bảo hiểm xuống trước.
"Em lên lầu trước, đồ thì để anh cầm là được rồi." Anh giao phó.
"Đừng!" Cô vội vàng đem một vài túi nhẹ khoác lên tay trái của mình.
"Ngốc quá, anh có hai tay, em để một tay anh không cầm gì , một bàn tay trống đó để làm gì?" Anh liếc cô một cái.
Cái gì cũng bị cô nhanh chóng đoạt hết, đồ còn dư lại, anh chỉ cần xách một tay là có thể giải quyết xong.
Tai phải của Vãn Vãn hồng rực.
Ah? Anh không phải đang nói lời trêu đùa gì chứ? Nhìn anh hoài nghi, nhưng mà, lại đoán không được rốt cuộc nơi đó có điểm quái dị gì.
Anh xoay người, đang muốn trở về nhà, đột nhiên, tay anh, bị cái gì đó móc vào.
Giang Diệc Hãn cúi đầu, phát hiện, là tay của cô.
Cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, không chỉ có đôi tai mà thôi, hai má nhanh chóng đỏ rực như có thể nhỏ ra máu, nhưng mà, cô dùng tay phải còn trống, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của anh thật chặt.
Giang Diệc Hãn sửng sốt một chút, anh đã hơi hiểu.
"Vừa rồi đi chợ mua thức ăn, tay của anh rất dơ." Anh ôn hòa nói.
Nghe vậy, Vãn Vãn từ từ, từ từ buông lỏng bàn tay của anh ra.
Hai người một trước, một sau, vào nhà.
Anh rửa tay nấu ăn, mà cô, cúi đầu, hai mắt đỏ ửng đi vào phòng của mình ngẩn người.
Anh nấu xong, gọi cô ra ăn cơm, toàn bộ quá trình, khác với bữa cơm nói cười mấy hôm trước, hai người đều trầm mặc không có nói chuyện.
Ăn no, anh buông chén đũa xuống.
"Em cũng ăn xong rồi, hôm nay để em rửa bát!" Vãn Vãn cũng buông chén đũa xuống, đứng dậy dọn dẹp.
Anh tỉ mỉ quan sát, trên mặt của cô vẫn mang theo mỉm cười, giống như việc bị từ chối vừa rồi, không hề xảy ra.
"Đừng rủa vội, chúng ta đi xem phim đi." Anh lên tiếng đề nghị.
"Nhưng là, thứ bảy không chiếu nữa." Trước kia, mỗi anh nhắc tới việc hẹn hò, cô cũng rất hưng phấn, nhưng mà hôm nay, cô không muốn ra khỏi cửa.
Giang Diệc Hãn nhìn chằm chằm vào cô, "Chúng ta đi xem phim cả đêm đi." Mấy ngày trước cô nhắc tới, chờ hôm nào anh được nghỉ phép, có thể cùng đi xem phim suốt đêm, như vậy lập tức có thể xem rất nhiều bộ phim, dáng vẻ rất tính toán.
Tối nay cô không muốn cùng anh ở chung một chỗ, đi xem phim suốt đêm, vậy thì ngay cả một chỗ cô muốn tránh đi cũng không có? Vãn Vãn cắn cắn môi, không biết nên từ chối kiểu gì.
"Chúng ta đi thay quần áo trước, mười phút sau ra khỏi nhà." Anh về phòng trước.
Coi như là đi xem phim cả đêm, cũng không đến nỗi ra khỏi nhà sơm như vậy chứ? Mặc dù qua lại không bao lâu, nhưng mà, mạnh yếu giữa bọn họ đã sớm quyết định, cô luôn là người phải nghe lời.
Vãn Vãn trở về phòng, thay quần áo xong.
Lúc mở cửa phòng, anh đã đợi ở đó từ lúc nào.
Anh mặc một bộ quần áo thoải mái, gương mặt sáng sủa vô cùng đẹp trai, nhìn thấy cô, dáng vẻ nở nụ cười với cô, giống như một công tử cao quý bước ra từ truyện tranh.
Vãn Vãn lần nữa nặn ra nụ cười với anh.
"Chúng ta đi thôi." Anh đi tới, nắm tay cô.
Mười ngón tay quấn quít.
Vãn Vãn ngây dại, nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh, cả người đều nóng bừng lên.