Anh trai ruột của Giang Diệc Hãn ? Vãn Vãn choáng váng.
Thái độ của đối phương thái hơi kiêu ngạo, vào phòng người khác mà ngáy cả giày cũng không cởi, làm cho người ta nhìn tương đối không vừa mắt, nhưng mà, sau khi nghe anh giới thiệu giới thiệu, Vãn Vãn giống như khinh quả bóng bay bị châm một lỗ, cảm xúc gì cũng không có.
Giang Thiệu Cạnh, Phó Vịnh Bội? Ngày đó ở phòng bệnh, Giang Diệc Hãn che kín mắt của cô, nói với người sau lưng: "Trở về nói anh trai tôi biết, tôi tìm được cô gái của mình rồi, tôi sẽ rất hạnh phúc! Anh ấy không nợ tôi cái gì cả! Đồng thời, tôi cũng chúc hai người trăm năm hào hợp, bách niên giai lão!"
Cô thật sự ngu ngốc mà, ngày đó cô nên nghĩ đến chút gì chứ! Nhưng mà, anh trai cũng có rất nhiều loại, cô lại thật sự không ngờ sẽ là cái loại này, nếu như vậy, Giang Diệc Hãn căn bản cũng không phải là người nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa còn có một gia đình cực kì có tiền? !
Sự thật ở trước mặt Vãn Vãn, lại càng hoảng sợ.
Mà quan hệ của ba người bọn họ lại vô cùng phức tạp, càng làm cho không hiểu nổi, cũng không muốn, không dám biết quá nhiều.
Giang Thiệu Cạnh bốn phía xung quanh một cái, cái phòng chim sẻ này tuy nhỏ, nhưng đồ đạc đều đầy, trang trí không tệ, sắp xếp cũng rất gọn gàng sạch sẽ.
Sau đó, ánh mắt của anh dừng lại trên bàn ăn, anh cất bước lên phía trước.
"Cơm trưa?" Ba món nhỏ, nhìn qua có vẻ rất được.
"Vâng." Vãn Vãn căng thẳng gật đầu.
Anh đứng bên bàn ăn, không hề khách sóa mà cầm đũa lên, nếm thử một miếng.
Anh có vài chục năm kinh nghiệm kinh doanh trong lĩnh vực ăn uống, nếm qua cũng biết, đây là món ăn gia đình, hơn nữa, hơn nữa còn rất tươi nhất định không phải là đồ ăn từ đêm qua để lại, chứng tỏ, vị “Đầu bếp” này không chỉ hơi mà còn là rất chịu khó.
"Là cô làm sao? !" Anh thuận miệng hỏi một chút.
Xem ra cô gái Giang Diệc Hãn tìm lần này cũng không tệ, vừa nhìn liền biết thuộc loại nghi gia nghi thất.
Ai ngờ....
"Không phải, Diệc Hãn làm." Vãn Vãn lập tức trả lời thành thật.
Em trai anh làm? Giang Thiệu Cạnh nhíu mày.
Thảo nào! Từ nhỏ Diệc Hãn đã rất có thiên phú về nấu ăn, cái này là di truyền từ ba, mà anh, hoàn toàn không biết một chút gì.
"Sáng sớm nó làm đồ ăn cho cô xong, sau đó mới ra khỏi nhà?" Giang Thiệu Cạnh dùng giọng nói rất nhẹ hỏi thăm.
"Vâng, vâng." Không biết vì sao , cả người Vãn Vãn trở nên lạnh lẽo.
Có một loại người, dùng giọng nói nhẹ nhàng so với vang dội càng đáng sợ hơn, cô cuối cùng thấy được!
Anh đi tới, dùng ngón tay từ từ, từ từ khẽ vuốt lên khay trà.
"Cái này, là ai đảnh rửa vậy?" Anh giơ đầu ngón tay mình về phía cô, hỏi.
Cái gì? Có bụi sao? Vãn Vãn vội vàng bước lên phía, nhìn kĩ đầu ngón tay của anh, "Tối qua Diệc Hãn vừa mới đánh rửa qua!" Anh mới nhận chức bạn trai liền vô cùng vất vả, về nhà liền nấu bữa khuya cho cô, sau khi hai người ăn xong, anh liền liền lấy lí do ăn xong phải vận động, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Giang Diệc Hãn thích sự ngăn nắp, có phần hơi thích sạch sẽ. Cho nên, cái này không phải nên vô cùng sạch, không hề có chút bụi gì sao?
Nghe vậy, khóe mắt Giang Thiệu Cạnh nặng nề giật giật.
"Đóng bắt đĩa chưa rửa trong bồn rửa bát trong kia, cô đừng có nói là, cũng là để cho Giang Diệc Hãn về rửa!" Lúc này, giọng nói của anh trở nên nặng nề.
Lúc này Vãn Vãn mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, trên gương mặt nghiêm túc Giang Thiệu Cạnh hai hàng lông mày nhíu chặt, vô cùng hung dữ, giống như đang muốn giết người.
"Đúng vậy . . . . ." Biết rõ nếu cô gật đầu, có thể sẽ bị đánh bay, nhưng mà, cô không có cách nào nói dối được, cô là một bé ngoan trung thực.
"Trong nhà các người cái gì cũng để cho Giang Diệc Hãn làm, mà cô giống như là không có tay có chân, chỉ việc phụ trách ăn nhậu chơi bời là được hả?" Câu hỏi của anh, từng câu từng chữ được rít ra từ kẽ răng.
"Em… Trước mắt là như vậy…” Cô cũng muốn giúp đỡ, nhưng mà Giang Diệc Hãn không cho, còn nói nếu để cho anh phát hiện mấy ngày nay thân thể cô không tốt mà còn trộm làm việc nhà, anh liền trở mặt.
"Cô chính là một người phụ nữ lười biếng chỉ biết chơi bời!" Anh lạnh giọng giận dữ mắng mỏ, ấn tượng đối với cô lập tức rớt xuống đáy cốc!
Xong rồi! Nếu như anh chỉ là người quen, Vãn Vãn chẳng thèm quan tâm anh nghĩ khỉ gió gì về cô, nhưng mà, vấn đề là, anh là anh trai ruột của Giang Diệc Hãn.
Vãn Vãn nơm nớp lo sợ, nhưng mà, cô không phải là người phụ nữ giỏi về việc giải thích cho bản thân.
Thấy cô sợ đến sắc mặt tái nhợt, giống như anh là quái thú bắt nạt người, Giang Thiệu Cạnh để cho mình bớt giận, anh ghét nhất là phụ nữ vừa nát vừa không trôi chảy, nhưng mà, người phụ nữ này là bạn gái em trai mình, anh còn cách nào khác? Anh nhịn!
Anh ngồi lại ghế sa lon một lần nữa, giọng nói khôi phục lại sự bình tĩnh, "Cô với Giang Diệc Hãn có phải nghiêm túc hay không?"
"Dạ!" Cô không chơi trò chơi tình cảm, cô tuyệt đối là nghiêm túc!
Môi của anh, lạnh lùng nhếch lên, "Diệc Hãn không còn cha mẹ, huynh trưởng như cha, muốn vào cửa nhà họ Giang chúng tôi, trước hết vượt qua cửa ải của tôi!"
Vãn Vãn một cử động cũng không dám.
"Mà tôi, tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ lười biếng làm em dâu của tôi!" Giang Thiệu Cạnh lạnh giọng nhắc nhở cô.
Cô không hợp cách! Không hợp cách nghiêm trọng!
Vãn Vãn sững sờ.
"Em trai tôi rất ưu tú, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì nó cũng có thể làm, tôi thật sự không nghĩ ra, làm sao nó có thể coi trọng loại phụ nữ vừa ngu ngốc vừa lười như cô được? Bây giờ, ngày nào nó cũng phải đi làm, còn phải mò mẫm dậy sớm để phục phụ người phụ nữ lười biếng như cô?" Ánh mắt của anh lạnh lẽo, "Tôi mặc kệ vợ chồng son các ngươi có thấy vui vẻ hay không, dù sao, cô đừng có mà mơ tưởng bắt nạt em trai tôi như vậy!"
Trái một tiếng người phụ nữ lười biếng, phải một tiếng người phụ nữ lười biếng, Vãn Vãn nghe thấy đôi mắt suýt chút nữa thì trào nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới giờ chưa từng có người nào dùng giọng điệu nghiêm nghị mà chỉ trích cô như vậy! Hơn nữa, cô thật rất lười biếng sao? Cô cảm thấy vô cùng oan uổng!
Vãn Vãn cảm thấy người đàn ông trước mắt thật sự rất đáng ghé, trong mắt không coi ai ra gì, nhưng mà, cô có thể làm gì? Vãn Vãn chỉ có thể siết chặt tay, liều mình kiềm chế.
Giang Diệc Hãn chưa từng nhắc đến người nhà của anh, thật ra thì, cô là bạn gai vừa mới nhậm chức, cũng có nghĩ tới rốt cuộc anh đến từ gia đình như thế nào? Về sau cô có được người nhà của anh thích hay không? Có thể.... Có phiền não giữa mẹ chồng con dâu hay không? ....
Bây giờ cô biết, thì ra cha mẹ của bạn trai đều đã mất, ấn đề cô lo lắng căn bản không tồn tại. Nhưng mà, làm sao lại có thể gặp được một người anh trai tự phụ làm cho người ta hoài nghi là có phần yêu em trai (luyến đệ) một cách quá mức như vậy? Vãn Vãn có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cô tự biết, mình gặp phải phiền toái rồi!
Nhưng mà, một anh trai kinh khủng sẽ làm cho cô buông tha người mình thích? Không thể nào!
"Muốn trở thành em dâu của tôi, nhất định phải biết làm việc nhà, hơn nữa còn phải nấu ăn ngon, dù sao, gia tộc chúng tôi xuất thân từ ngành ăn uống, không thể làm trò cười được." Mặt anh không chút thay đổi nói.
Vãn Vãn nuốt cổ họng. Trở thành em dâu của anh? Gả cho Giang Diệc Hãn? Thật là một cảm giác xa xôi, nhưng mà, cũng là chờ mong chân thực nhất trong lòng cô .
"Bây giờ, cô đi làm mấy món sở trường của cô rồi mang ra đây!" Giang Thiệu Cạnh chỉ chỉ cô, ra lệnh, "Tôi phải biết, cô có bao nhiêu phân phụ đức (phẩm hạnh của người vợ)!" Anh là giám khảo, yêu cầu được kiểm tra cô!
Phụ đức? Vãn Vãn bị hai chữ cũ kĩ này đánh cho cháy xém rồi.
Nhưng mà, đối phương mang vẻ mặt nghiêm túc, cô căn bản không có biện pháp nào xem nó là nói đùa.
"Tôi.... Tệ nhất.... Chính là tài nấu nướng...." Vãn Vãn gian nan thừa nhận.
Người anh trai này thật là đáng sợ, mới quen liền muốn ra đòn phủ đầu, còn muốn kiểm tra phụ đức của cô.
Anh lại vặn chặt mày lại, vặn Vãn Vãn kinh tâm táng đảm.
"Vậy cô sẽ làm gì?" Anh dứt khoát hỏi.
"Cái đó, mì ăn liền!" Thấy sắc mặt của anh vô cùng khó coi, Vãn Vãn vội vàng thêm một câu, "Tôi, còn có thể cho thêm một quả trứng...." Cho nên, muốn ăn không?
Giang Thiệu Cạnh hít một hơi khí lạnh, rất tốt, anh biết khả năng của người phụ nữ này gì! Chính là tức chết người không đền mạng!
"Ghi danh vào lớp dạy nấu ăn, lập tức, ngay lập tức!" Anh lạnh nhạt đứng dậy, "Dùng tốc độ nhanh nhất học được ba mươi món ăn, chỉ cần tôi có thể cho cô trên điểm chuẩn, tôi sẽ không có phản đối co và em trai tôi ở chung một chỗ!"
Ba mươi món ăn? Ánh mắt Vãn Vãn ánh mắt trợn ngược.
"Sau hai tuần, khi đó, tôi sẽ tới khảo hạch thành tích lần đầu tiên! Tôi đối với cô yêu cầu không cao, đầu tiên cô chỉ cần nấu tám món ra được!" Không hề có ý nghĩ muốn ở cùng một gian phòng với người phụ nữ này nữa, anh mở cửa phòng đi thẳng.
Hai tuần lễ? Tám món ăn? Yêu cầu này còn không cao? Vãn Vãn đang muốn thay mình tranh thủ.
Anh chợt quay đầu lại, dọa cô giật mình, lạnh giọng cảnh cáo, "Tôi chưa phê chuẩn, không cho phép tìm em trai tôi thử món ăn, nếu để cho tôi biết cô hại dạ dày của nó xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Còn nữa, tôi nghĩ, chắc cô sẽ không nói xấu người khác với chồng, nói tôi vào nhà bắt nạt cô , hại anh em chúng tôi bất hoà chứ? !" Anh lạnh lùng hỏi ngược lại.
Thật là ánh mắt dọa người!
"Không, sẽ không! Anh hai ngài đi đường cẩn thận!" Vãn Vãn quả quyết cúi người chào, vui vẻ đưa tiễn anh trai.
....
Tan việc, khởi động chiếc xe máy rách nát, Giang Diệc Hãn dùng tốc độ nhanh nhất đi chợ mua thúc ăn, sau đó trở về chung cư.
Chỉ là, lúc đang chuẩn bị lên lầu, anh bị một nhóm người ngăn cản.
"Nhị thiếu gia, Đại Thiếu Gia ở trong xe chờ ngài!" Trợ lý cung kính nói với anh.
Anh trai nhanh như vậy đã tới rồi? Giang Diệc Hãn thở dài, quả nhiên nhìn thấy trước cửa nhiều hơn hai chiếc xe màu đen sang trọng.
Không có bất kỳ giãy giụa nào, Giang Diệc Hãn chui vào chiếc Lincoln đầu tiên.
"Anh hai, tìm tôi có chuyện gì vậy?" Anh bực bội.
Vốn là chờ lâu, Giang Thiệu Cảnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi đôi mắt lạnh lùng ra.
"Đã lâu không gặp." Giọng nói nhạt nhẽo của anh cất lên.
"Còn chưa đến nửa năm, không cần làm như vừa trái qua sinh ly tử biệt chứ? !" Giang Diệc Hãn cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Ký một cái vào tài liệu của công ty đi, cậu đột nhiên mất tích, làm lỡ rất nhiều công sự của tôi." Giang Thiệu Cạnh rất vô tình.
"Ừ, Được." Giang Diệc Hãn gật đầu.
Luật sư cùng một đoàn trợ lý đứng ở ngoài xe, tay ôm đống tài liều giáp cao như ngọn núi.
Giang Diệc Hãn nhận lấy từng cái một, chỉ tiện tay lật một chút, tuyệt bút vung lên, bắt đầu ký tên.
"Nửa năm nay cậu đều không đến công ty, có cần trợ lý giải thích cho cậu không?" Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt hỏi.
"Không cần, chúng ta là anh em, tôi tin anh!" Giang Diệc Hãn tươi cười sang sảng, động tác ký tên không hề ngừng lại.
Một lúc lâu, bốn bề đều yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng “Soạt soạt” trên giấy mà Giang Diệc Hãn nhanh chóng ký tên.
Nửa tiếng sau, Giang Diệc Hãn để bút máy xuống, vặn vặn cánh tay vì ký tên mà đau nhức.
"Bị người bán vẫn còn ngồi đếm tiền hộ!" Thấy dánh vẻ không quan tâm của anh, Giang Thiệu Cạnh bĩu môi, quang ra một câu lạnh lùng.
"Anh hai, xong rồi, bay giờ tôi phải về nhà nấu cơm!" Xong việc, anh đẩy cửa xe ra, muốn xuống xe.
"Giang Diệc Hãn, cuối cùng sẽ có một ngày tôi sẽ cướp đi tất cả của cậu, để cho cậu trở nên vô cùng bi thảm, hai bàn tay trắng!" Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo, cảnh cáo anh.
Giang Diệc Hãn vẫn cười cười như cũ, "Thả ngựa đến đây đi! Dù sao sau khi ba mẹ qua đời, tôi nghèo túng đến mức chỉ còn mỗi tiền thôi, trừ người thân là anh ra, tôi cũng không quan tâm mất đi cái gì nữa!"
Thật là đã không có đầu óc còn không chịu thua kém người khác!
"Anh hai, bạn gái dang chờ tôi về nhà, lần sau lại mời anh ăn cơm!" Giang Diệc Hãn thoải mái mà đối với anh phất tay một cái.
Giang Thiệu Cạnh đưa mắt nhìn bóng dáng của anh.