Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 1 - Chương 8




Hôm đấy, sau khi anh về nhà, gõ cửa phòng cô.

Cốc cốc!

Anh mới gõ hai tiếng, “Ken két…” Cửa phòng đã được mở ra.

“Tôi đến trả tiền lại cho cô.” Anh dựa vào cánh cửa, không hề không lễ phép mà xông vào.

Bây giờ nhìn kĩ, khóe mắt cô ửng đỏ, bên trong đầy những tia máu đỏ, không phải thật sự là vừa mới khóc xong chứ?

“664 đồng đúng không?” Anh lấy 1000 đồng từ trong ví ra, đưa cho cô, “Số còn dư coi như tôi đóng trước tiền điện ba tháng.”

Nhưng mà cô không nhận.

“Thật sự không cần, tối nay, tôi ăn rất vui, ăn còn nhiều hơn cả các anh.” Cô vội vàng xua tay, kiên trì không chịu nhận, “Về phần tiền điện nước, chính tôi đã chú thích trong quảng cáo cho thuê nhà là tiền thuê phòng đã bao gồm cả tiền điện nước.”

Tiền thuê phòng đã bao gồm tiền điện nước? Còn có điều này sao? Được rồi, anh là một người không bao giờ chú ý đên những chi tiết nhỏ.

“Ngốc quá, tiền thuê phòng sao lại bao gồm cả tiền điện nước. Nếu người tới là một người không có đạo đưa công cộng, một tháng tiền điện sẽ tiêu hết nửa số tiền phòng giao cho cô, tuyệt đối là một cuộc sống thoải mái!” Quả thật so với anh còn không có ý thức về tiền bạc cùng đầu óc quản lý tài sản hơn!

Cô nở một nụ cười thật thà.

Bởi vì bị anh nói trúng, trước kia Lương Vũ chính là một người như vậy, mở cửa sổ còn bật điều hòa 24/24, bình nước nóng cũng như vậy.

“Tôi rất sợ tính toán những thứ này, tôi càng sợ tranh cãi. Tủ lạnh, máy giặt, lò vi sóng cùng những đồ điện khác, tôi thật sự không phân rõ ai dùng nhiều hơn, ai dùng ít hơn…” Cô nhỏ giọng giải thích.

Lúc vừa mới bắt đầu, cô cũng cùng Lương Vũ gánh vác tiền điện nước, nhưng mà, mới qua có hai tháng, Lương Vũ bắt đầu oán trách, nói máy tính cô mở 24 giờ rất tốn tiền điện, còn nói cô ở trong phòng thời gian dài như vậy, ai biết có mở điều hòa không, cô sợ nhất là chi li tính toán, vì vậy dứt khoát một mình gánh tiền điện nước.

Anh tức giận nhìn cô.

Không nói linh tinh nữa, anh cất tiền đi, giọng nói chân thật đáng tin, “Chờ tôi qua khoangt hời gian bận rộn này, tôi mời cô ra ngoài, tiêu hết số tiền này đi vậy.”

Cô cười ngượng ngùng.

Quả nhiên, anh không phải là một người đàn ông ham cái lợi nhỏ.

Thấy cô cười đến đơn thuần như vậy, dáng vẻ tin tưởng toàn tâm toàn ý, ngực anh lại đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực không giải thích được.

“Tin tôi, vừa rồi không phải tôi cố ý phanh gấp!” Rốt cuộc, cũng mở miệng giải thích. Có lẽ người đàn ông khác thực sự sẽ dùng chiêu ** này, nhưng mà, chắn chắn sẽ không phải là anh!

Vốn không định giải thích, kinh nghiệm nói cho anh biết, chuyện như vậy cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Nhưng mà tính tình người bạn này của anh hướng nội, anh sựo cô sẽ suy nghĩ linh tinh.

Quả nhiên, ầm một cái, mặt cô lại bắt đầu đỏ.

“Tôi biết, anh không cần phải để trong lòng!” Cô cúi đầu, khẽ nói.

Tảng đá trên ngực rơi xuống, anh cũng khẽ cười.

“Vậy chúng là là bạn bè đúng không?” Anh thuận miệng hỏi.

“Được sao?” Cô hơi nhíu mày.

Đàn ông và phụ nữ có thể trở thành bạn sao?

“Tính cách của chúng ta trái ngược như vậy, có thể làm bạn sao?”

Hơn nữa, tính cách của cô rất yên lặng, cùng anh gần như là người của hai thế giứoi, như vậy anh cũng đồng ý làm bạn với cô sao?

Anh thiếu chút nữa thì bật cười, lập tức cảm thấy vẻ mặt nghi hoặc không xác định được của cô thật đáng yêu.

Anh cũng trở nên nghiêm túc, cố ý nói, “Dĩ nhiên, nếu như cô không cần trốn tránh tôi nữa thì càng tốt, làm hại tôi, luôn hoài nghi có phải mình đã đắc tội gì cô hay không, hay là cô đem tôi thành một tên biến thái!”

“Không phải, không có, tôi chỉ sợ tôi sẽ làm ảnh hưởng đến anh… Dù sao… Chúng ta cũng không cùng giới tính…” Cô thành thật trả lời.

Một mặt sợ mình lúng túng, một mặt, cũng sợ giới tính khác nhau, sẽ mang đến bất tiện cho cuộc sống của đối phương, cho nên, tránh được thì liền tránh, nhưng mà, cô không ngờ lại làm anh hiểu lầm.

Thật ra thì…

“Tôi rất chào đón anh vào ở.” Cô nhỏ giọng giải thích.

Mỗi ngày nghe được tiếng mở cửa đóng cửa phòng, thậm chỉ là tiếng bước chân đi lại, làm cũng co thể cho cô an lòng, biết được trong căn phòng này không chỉ có mình cô.

Anh nhíu mày, thật sao? Nhìn dáng vẻ của cô, cũng không giống nói dối!

“Về sau, chúng ta cần phải yêu thương nhau như người một nhà.”

Người này đối xử với người khác chân thành đến không có đầu óc, từ nay về sau anh chính thức “Nhận định” rồi!

Môi co giương lên, nhìn dáng vẻ giống như bị bốn chữ “Yêu thương lẫn nhau” làm cho sợ hãi, lại biết rõ căn bản anh không phải ý kia, ngơ ngác, không biết nên trả lời “Được” hay là… “Không được”.

Dáng vẻ ngốc nghếch của cô, lại thành cô làm trò giải trí cho anh.



Bắt đầu từ hôm đó, quan hệ giữa anh và Vãn Vãn tiến một bước dài, mặc dù còn chưa khoa trương đến mức “Yêu thương lẫn nhau” nhưng mà, cô không còn cố gắng tránh mặt anh nữa.

Hoặc là, có lẽ cô chỉ muốn chứng minh, sự kiện “Ngoài ý muốn” ngày hôm đó, cô thật sự không để trong lòng, không hề trách anh? Ha ha, dù sao anh cũng rất hài lòng với tiến triển này, dựa vào nguyên nhân nào, anh cũng mặc kệ.

Mấy ngày liên tiếp, bởi vì thu thập tin tức về một án cưỡng chế dỡ bỏ, Giang Diệc Hãn gần như bận rộn đến chân không chạm đất.

“Tôi đã trở lại…” Sáng sớm trở về nhà, anh đã không còn hơi sức.

Không ai trả lời anh, có lẽ Vãn Vãn vẫn còn đang ngủ, anh mệt mỏi vào phòng.

“Khu Kiến Giang đã được xây dựng không quá 20 năm, chất lượng phòng ốc tốt, thiết bị đã hoàn thiện, cũng không phải là khu Bằng Hộ, cũng không phải là khu chung cư không an toàn, tại sao đột nhiên lại bị liệt vào danh sách khu đô thị cần được cải tạo, nói phải phá hủy là phá hủy? Nếu nói cải tạo khu đô thị cũ, cũ ở chỗ nào, thế nào được coi là khu đô thị cũ, thế nào được coi là khu đô thị mới? Chính phủ tỏ thái độ tôn trọng ý kiến của người dân, như vậy dân ý chân chính rốt cuộc là cái nào đây?..”

Anh viết đoạn này xong, thể lực đã cạn kiệt, mấy ngày nay đến từng nhà đề điều tra, có gắng tìm được số liệu chính xác có thể tin được, giúp đại biểu người dân tra hỏi quan viên chính phủ, lại mời luật sư tổ chức buổi họp đàm với các cư dân. Anh thật sự bận rộn đến sắp sụp đổ rồi.

“Tiếp tục như vậy nữa, thì đi thăm hỏi diêm vương được rồi…” Nặng nề, anh ném mình lên trên giường, trực tiếp hôn mê.

Ngủ thẳng tới buổi trưa, anh mở màng tỉnh dậy.

“Hôi quá…” Ngửi qua người mình, anh âm thầm oán hận.

Hoàn toàn giống như bị mộng du, Giang Diệc Hãn bay vào trong phòng tắm, cởi quần áo ra, quần lót, đem ngâm loạn xạ vào trong chậu, cầm một gật đổ vào.

Cũng không biết đã đổ bao nhiêu, anh ném túi bột giặt sang một bên, bước đến giữa phòng tắm, hắt nước lạnh vào, thật sự thoải mái vô cùng.

Nhưng mà, đồng thởi, nước lạnh cũng làm anh tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong phạm vi của tầm mắt, nhìn kiểu gì cũng không tìm được thứ muốn tìm.

Xong đời rồi! Quần áo, đồ lót để anh tắm rửa, vậy mà lại không mang vào! Truóc kia lúc còn ở Thượng Hải, mấy ngày mấy đêm mới về nhà, bởi vì quá mệt mỏi, anh cũng phạm phải sai lầm này, nhưng mà, khi đó, biện pháp duy nhất là tắm xong, trực tiếp khỏa thân đi tới đi lui trong phòng, anh còn có thể để cả người trần truồng, đi ra phòng khác uống nước xng mới vào phòng mặc quần áo, đây cũng là biện pháp tự nhiên, nhưng mà, hiện, tại, không, thể, làm, như, vậy, được!

Anh thật là ngủ đến hồ đồ, bởi vì quá thoải mái, thật sự coi nơi này là nhà của mình.

Tiếp túc hứng nước lạnh, tâm sự bắt đầu nặng nề, bây giờ phải làm gì mới ổn đây? Nhìn về phía trên chậu rửa mặt bằng đá cẩm thạch, là một cái cốc cùng một cái bàn chải đánh răng màu hồng, áp lực của anh lại càng nặng hơn.

Tắt vòi nước, từ trên cái giá inox lấy ra một cái khăn mặt của mình, lau sạch sẽ nước trên người, lại nhìn chiếc khăn lông sạch sẽ, cùng với thân hình lộ ra tọn vẹn trong gương, cả người anh sầu muộn.

Thật sự rất giống một tên biến thái cuồng chứ?

Trong phòng tắm này, chẳng lẽ không có cái khăn tắm nào? Thật sự là không có! Chủ nhà còn là “Cô gái nhỏ” thuần khiết không có thói quen trùm khăn tắm đi qua đi lại, hiển nhiên, trong phòng tắm cũng không thể có đồ vật có thể cứu mạng anh!

Cả người trần chuồng, anh ngồi xổm xuống, lôi bộ quần áo bẩn từ trong chậu ra, tiếp tục nhíu mày đầy ưu thương nhíu.

Nếu như anh mặc lại đống quần áo đầy bọt kia, da anh lại dễ bị dị ứng, tương lai một tháng chắc chắn sẽ hành hạ anh cho đến chết! Không được, anh không thể cứ chết một cách lãng xẹt như vậy được, tòa soạn còn đang cần anh tiếp tục làm trâu làm ngựa!

Thật ra thì, anh cũng không cần phải giãy giụa như vậy, vị bạn cùng phòng Hạ Vi Vãn kia, nhất định chính là người tàng hình, phạm vi hoạt động của cô chỉ có ở trong phòng mình. Cho nên, anh sợ cái gì chứ, làm người, phải có tinh thần mạo hiểm!

Đem khăn mặt che phía trước, che kím toàn bộ, anh hít hơi, lấy toàn bộ dũng khí, lặng lẽ mở cửa phòng tắm ra.

Rất tốt, bên ngoài quả nhiên yên tĩnh, căn bản không giống như là có người! Vậy thì cứ làm theo kế hoạch đi!

Anh nhẹ nhàng khom người đi ra ngoài, khăn mặt che kín bộ vị quan trọng của phái nam, mỗi bước đi của anh đều rất nhẹ nhàng, nhón nhón bước chân, chỉ sợ quấy rầy đến người trong phòng.

Thắng lợi ở ngay trước mắt, anh sắp chạm được nắm cửa của phòng mình rồi, ngay lúc một tay anh cầm lấy khăn mặt tiếp tục che, tay kia vươn ra, hướng về phía nắm cửa…

“Ken két…” Cửa phòng được mở ra, nhưng không phải là cái cánh cửa trước mặt anh.