Hơn mười một giờ, tất cảm mọi người đều cơm nước no nê.
Tính tình Giang Diệc Hãn nhiệt tình ôn hòa, ai cũng có thể nói chuyện, mà trong mắt cô giống như chỉ có đống thức ăn nhìn vô cùng ngon miệng kia. Nói là bạn bè, nhưng mà cơ hội bọn họ nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, bởi vì trong toàn bộ buổi tối, Vãn Vãn vô cùng yên lặng, dường như không hợp với những thức xung quanh, tự mình làm thành một thế giới riêng.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, kì lạ là, cô điềm tĩnh, cùng với gương mặt trẻ con trong sáng, đã đánh gục hầu như tất cả các phái nam chưa lập gia đình trên bàn.
Giang Diệc Hãn cũng nhận ra, những người đánh chủ ý lên cô, không chỉ có một tên đàn ông đeo mắt kính, lúc cô nói ra mã số QQ, thì đều âm thầm ghi lại, cũng không phải chỉ có một hai cái mà thôi.
Vì thành viên trong tòa soạn vô cùng vui vẻ, lúc không có ông chủ ở đây nháo nhào cãi ầm ĩ.
“Người là mình gọi tới, đương nhiên là mình phải đưa Vãn Vãn về.” Mấy con sói độc thân ngồi bên kia đều muốn vươn móng vuốt ra, vung tay lên, anh lập tức tuyên bố.
“Dùng con lừa của cậu hả?” Có người chất vấn, vô cùng ghét bỏ cái xe máy của anh.
Hiện tại việc tự chuẩn bị đã rất thông dụng. Ông chủ Hứa lại còn hào phóng trả toàn bộ tiền xăng, vì thế các thành viên trong tòa soạn đều mỗi người một xe, ngay cả người đàn ông đeo kính mắt mới tốt nghiệp không lâu, cũng mua một chiếc xe máy loại giới hạn ở thành phố Ôn, giá khoảng mười vạn.
Chỉ có Giang Diệc Hãn, vẫn còn sử dụng chiếc xe con lừa rách nát, chiếc xe máy này, chính là lấy của công chiếm làm của riêng. Ông chủ Hứa giao cho Giang Diệc Hãn để tiện làm việc, có thể thấy được tài sản của Giang Diệc Hãn có bao nhiêu vang dội.
Anh “Ngây thơ” nháy mắt, “Đúng thế, con lừa của mình đã đắc tội gì với các cậu sao?”
Thật may là, người ở chung với anh không có lộ ra ánh mắt khinh bỉ, chỉ cúi đầu, yên lặng đi theo anh ra đến cửa quán.
“Khi nào về tôi sẽ đem tiền trả lại cho cô.” Lừa gạt người ta ra ngoài, vậy mà trong mắt anh không hề có chút xấu hồ nào.
“Không cần đâu —— tôi cũng đã ăn rất nhiều.” Cô nhẹ giọng trả lời.
Chậc? Anh quay đầu, cười như không cười nói, “Cô đúng là không sợ chịu thiệt sao!” Cẩn thận nghĩ lại, trong ba tháng này, anh chưa lần nào nhận được hóa đơn thu tiền điện nước, cái người bạn cùng phòng này, từ đầu đến cuối, một chút ý kiến để cho anh gánh vác cũng không có. Hơn nữa, các đồ dùng điện trong nhà như máy giặt, tủ lạnh các thứ đều tùy ý cho anh sử dụng, trong phòng tắm, anh cũng từmg thấy đồ lót gì đó của cô để quên, để cho anh cảm thấy phức tạp bối rối.
Anh đã đi ở trọ, hiển nhiên biết người thuê cùng có bao nhiêu bất tiện, trước kia ở trường học, bạn cùng phòng ở giường thường “Không cẩn thận” để tất thối lên giường của anh, nói bao nhiêu lần mà vẫn “Không cẩn thận” như vậy. Bạn giường bên cạnh thì vô cũng yêu thích yên tĩnh, chỉ cần người đó đang đọc sách hoặc đang ngủ, anh đi lại, cũng liệt vào danh sách tiếng ồn với dB cao, chứ đừng nói đến, đến giờ tắt đèn, thì ngay cả ngọn đèn nhỏ cũng không được phép.
Tính anh vốn thắng thắn, cho nên nhẫn nhịn bốn năm đại học, vừa bắt đầu làm việc tại Thượng Hải, anh liền thuê một phòng trọ đơn, bắt đầu một cuộc sống theo ý mình.
Lúc mới vào ở, thành thật mà nói, anh rất để ý tới cảm xúc của người khác, vẫn nói, đứng dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Nhưng mà, anh không ngờ, thỉnh thoảng cảm xúc dâng trào, trong phòng bật loại nhạc rock anh roll yêu thích của mình lên, mà cũng không nghe được bất kỳ câu nói kháng nghị nào.
Cho nên, người bạn cùng phòng tốt như thế, hại anh “Không cẩn thận” thích cảm giác được về nhà, người tốt như vật, tìm được ở chỗ nào chứ? Cho nên, anh quyết định, nhất định dựa vào cô!
“Tự tôi về là được rồi.” Cô chưa từng ngồi xe máy bao giờ, cũng không dám ngồi lên, nhưng mà cũng không từ chối ngay tại chỗ, sợ ngay trước mặt đồng nghiệp của anh, làm anh mất mặt.
Anh không nói câu nào, chỉ ném mũ bảo hiểm cho cô, “Mặc dù đường cũng không xa lắm. Nhưng mà cô không cảm thấy, đi bộ trên đường lớn rất không an toàn? Hơn nữa là do tôi lôi cô ra ngoài, chũng ta lại ở chung nhà, tôi đương nhiên phải đưa cô về rồi!”
Con đường này rất rộng, gần đấy là phủ Thị Chính, mặc dù trị an rất tốt, chỉ là, còn đường vắng như vậy cũng không có gì hay để mà di dạo.
“Tôi…” Cô rất bảo thủ, không muốn muốn ngồi cùng đàn ông trên một chiếc xe máy, trong có vẻ… vô cùng lúng túng…
Anh không nghe nói nhảm nữa, cất bước lên xe.
Khởi động tay ga, nhìn cô.
Vãn vãn lúng túng đúng tại chỗ, không biết bây giờ nên làm gì .
Đúng lúc ấy thì…
“Vãn Vãn?” Phía sau có người gọi cô.
Cô quay đầu lại, nhận ra là Lương Vũ, cô mặc cái váy màu bạc mới, trong tay cầm một cái túi xách màu sách rực rỡ, cả người lộ ra vẻ tao nhã.
“Cậu làm gì ở đây vậy?” Vãn Vãn sững sờ hỏi.
Lương Vữ không phải sợ nhất là những quán bán đồ nướng hay sao? Vẫn thường sợ có mùi, sợ không vệ sinh. Trước kia có một lần cãi nhau với Vãn Vãn, là do cô gọi đồ nướng bên ngoài đến, kết quả, cả đên Lương Vũ gài rít, lên án cô không tuân theo quy định, làm hỏng chất lượng không khí trong phòng.
Vẻ mặt Lương Vũ có chút không được tự nhiên.
“Không phải cậu vẫn nói ăn đồ nướng sẽ bị nổi mụn, còn gây ung thư sao?” Vãn Vãn thành thật hỏi.
“Diệp Thần thích ăn đồ nướng nhất, mình yêu anh ấy, chỉ đành phải nhường anh ấy thôi, đáp án này, cậu hài lòng chưa? Còn muốn hỏi gì nữa không?” Lương Vũ thẹn quá hóa giận.
Chậc.
Vãn Vãn không nói gì nữa, bơi vì, trong ấn tượng của cô, Lương Vũ luôn liến thoắng không ngừng, hết lần này tới lần khác trình bày Diệp Thần yêu cố ấyy như thế nào, nhường nhịn cô ấy ra sao, làm cô hình dung ra, Diệp Thần một lòng một dạ với cô ấy, chính là dáng vẻ cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
“Ôi chao, Vãn Vãn, không phải mình nói cậu, nhưng mà cô ăn mặc kiểu gì vậy?” Chậc chậc vang lên, Lương Vũ bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
Vãn Vãn cúi đầu, nhìn áo sơ mi cùng quần jean trên người mình, không cảm thấy vấn đề gì, bởi vì trước khi ra ngoài, cô đã thay quần áo ở nhà, cố ý đổi lại chiếc áo sơ mi kiểu dáng nhẹ nhàng thoải mái cô mới đặt mua trên mạng.
“Sao cậu vẫn không biết cách ăn mặc như vậy, loại quần áo kiểu gì kia? Hơn nữa, tóc cậu sao lúc nào cũng buộc hết lên vậy? Cậu cũng nên đi đến tiện làm tóc đổi một kiểu tóc mới đi chứ, chịu nóng một chút cũng được chứ sao! Còn nữa, cái thể loại giày gì kia? Trời ạ, vẫn còn có người đi giày Cavans sao, đã thế lại còn là đế bằng? Cậu đã biết vóc dáng mình thấp, mà cũng không chịu che khuyết điểm của mình đi! Aizzz, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Cậu mà cũng như vậy, coi chừng dù có nhà cửa làm của hồi môn, cũng không có người đàn ông nào chịu uất ức mà coi trọng câu đâu!” Lương Vũ đem từ đầu đến chân cô ra trắch mắng, đánh giá thấp đến đáy cốc.
Mặc kệ cho đối phương kích động, Vãn Vãn cũng chỉ cười nhạt, Lương Vũ vẫn có thói quen tìm xương trong trứng gà, cô cũng không cần để ý.
“Được rồi, mấy ngày nữa đến nhà mình tìm vài bộ quần áo, Diệp Thần suốt ngày mua quần áo mới cho mình, làm mình không có chỗ mà treo, phải xửa lý một phần trang phục, vẫn còn rất mới, bỏ đi thì tiếc, tình cảm chúng ta tốt như vậy, mình đương nhiên có thể cho cậu!” Lương Vũ làm ra vẻ rộng rãi vui vẻ.
“Không cần đâu, nếu cần, mình sẽ tự đi mua.” Vãn Vãn mỉm cười từ chối.
“Cậu mua? Cậu không ra ngoài làm việc, lấy đâu ra tiền chứ?” Lương Vũ chất vấn lại lời của cô…, còn làm bộ vô cùng đau đớn, “Vãn Vãn, không phải mình nói cậu, suốt ngày ở nhà không chơi game thì cũng đọc tiểu thuyết, đây không phải là đang phí hoài cuộc sống hay sao! Nếu mình là ba mẹ đã chết của cậu, chắn chắn mình sẽ rất đau lòng.”
Nụ cười của Vãn Vãn, đông cứng.
Ngược lại Giang Diệc Hàn bên cạnh đạp chân chống xe máy xuống, đôi tay thả tay lái ra, ôm ngực, tạo ra một cảm giác khí phách không nghe được nữa.