Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 1 - Chương 26




Biết được tin tức này làm cho Vãn Vãn kích động không ngừng.

Cùng nhau ăn cơm tức là đại biểu cho việc cô có thể được ăn thức ăn do anh làm! Tâm tình Vãn Vãn sung sướng, mặt mày giãn ra, cười híp mắt bởi vì anh mà rất nhiều tâm tình giấu kín đều được gợi ra.

Koala Bear: "Lại lấy trộm tên của tôi!" Mặc dù nick QQ này là anh lượm được do đồng nghiệp vứt bỏ, lại quá lười biếng cho nên đến tên của QQ cũng không thèm đổi.

Khảo Lạp: "Không có, rất lâu trước đây tôi đã có tên này." Cô tốt tính tốt tình giải thích. (Khảo Lạp trong tiếng trung cũng có nghĩa là Koala đó)

Bạn cùng phòng Koala: "Dưới một mái nhà lại có hai con gấu Koala, cô cảm thấy vui lắm sao?" Động tác của anh rất nhanh chóng sửa lại tên.

Cô nhìn anh một hồi, cười ngây ngô.

Cô muốn trở thành đồng loại của anh, cùng anh vui buồn, hơn nữa tốt nhất là còn có cơ hội có thể....... sánh đôi.

Lá gan của cô cực kỳ nhỏ vậy mà gần đây lại bị một suy nghĩ lớn mật chiếm cứ.

Đó chính là.... ......

Cô rất muốn theo đuổi anh! Lương Vũ đã làm cho cô cảm giác được nguy cơ, trước kia cô chỉ là một cô bé mập mạp tự ti còn anh cũng đã có bạn gái tất nhiên là cô chỉ có thể âm thầm đau thương nhưng hiện tại anh chỉ có một mình mà bây giờ cô cũng đã gầy hơn nhiều, đối với chính mình cũng hơi có chút tin tưởng, cô sợ nếu mình buông tay một lần nữa thì anh sẽ thuộc về người khác! Cô rất muốn thăng cấp quan hệ bạn cùng phòng. Không biết có cơ hội hay không đây?

Khảo Lạp:" Đúng rồi, nick game tôi đã lập giúp anh còn giúp anh thăng lên cấp trung.."

Bạn cùng phòng Koala: "Ừ, cô làm việc tôi rất yên tâm! Khi lên cấp bậc cao hơn hay có nhiệm vụ khó khăn tôi sẽ tự mình chơi." Kỳ thật anh không thích chơi game sở dĩ đồng ý chơi cùng với cô bé này là do lúc ấy anh nhìn thấy ánh mắt khổ sở cộng thêm chút cô độc của cô.

Anh thừa nhận là anh cố ý đối phó với Sâu Róm, ai bảo anh ta chạm đến ranh giới bao che khuyết điểm cuối cùng của anh.

Khảo Lạp: "Kỳ thật có biện pháp để thăng cấp rất nhanh.... ...." Cô ấp a ấp úng.

Gương mặt cô hồng hồng giống như trúng gió. Quả thật cô không thể tin được chính mình lại lớn mật đến như thế. Chỉ là cô thật sự muốn thử một chút, cũng không cảm thấy hối hận.

Bạn cùng phòng Koala: "Biện pháp gì?"

Anh đã giẫm vào "bẫy rập", Vãn Vãn khẩn trương tới mức các ngón tay đặt trên bàn phím Computer ra mồ hôi nóng hổi.

Khảo Lạp: "Chính là nếu như hai chúng ta kết hôn trong game........Có thể cùng nhau luyện công còn có thể gia tăng điểm kinh nghiệm, có khả năng di chuyển lại còn được tặng trang bị chuyên dụng giành cho vợ chồng.... ..." Vãn Vãn cảm thấy mình thật sự là không biết xấu hổ, cô vậy mà lại đi lừa gạt anh!

Cô khẳng đình mình sẽ bị anh mắng là cực kỳ rỗng tuếch, cực kì nhàm chán!

Thảm......thảm......Cô biểu hiện quá rõ rồi!

Bạn cùng phòng Koala: "Được, vậy thì kết hôn đi!" Có nhiều ưu đãi như vậy thì tại sao lại phải do dự? Dù sao hiện tại hai tài khoản game đều nằm trong tay cô, cô cảm thấy làm thế nào có ích lợi cho việc thăng cấp thì cứ làm, anh cũng không có ý kiến.

Ặc, nhìn thấy câu trả lời không hề do dự trong khung tin nhắn làm cho cô ngẩn ngơ.

Sau đó cô hét lên một tiếng, ngã vào giường, chân tay khua tứ tung loạn xạ, cả người kích động đấm đá trên giường, nhịn không được mà hoan hô: "Anh đồng ý, anh đồng ý, anh đồng ý rồi!" Cô vui vẻ đến mức cả khuôn mặt đều là tươi cười hào hứng.

Sau khi chia tay với Sâu Róm lại có thể thành thật với tình cảm của chính mình. Loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời! Cho dù chỉ là…….

Cô thích Giang Diệc Hãn, càng ngày càng thích nhiều hơn, rất thích, rất thích! Cho dù chỉ là trò chơi nhưng trước kia vì không đúng người nên cô cũng không muốn kết hôn bây giờ cô lại chủ động "Cầu hôn."

"Mình phải nạp ít tiền vào trong tài khoản của mình, sắp xếp lại tân phòng, còn phải mua đồ trang trí, mua giường cưới." Từ trong chăn chui ra hai mắt của cô phát sáng.

"Không, không, không đúng........không đúng, hiện tại mình phải đi mua đồ ăn trước, anh có nói buổi tối sẽ về nhà ăn cơm!" Vãn Vãn từ trên giường nhảy dựng lên.

....

Tiếp thu kinh nghiệm lần trước, lần này Vãn Vãn mua đồ ăn đặc biệt cẩn thận, cố gắng làm tốt công việc của mình.

"Dì à, nếu quả mướp này khi gọt vỏ ra mà không non thì con không trả tiền đâu!" Đứng ở quầy bán rau dưa cô dựa theo cách của anh mà nói.

Cách này quả nhiên hữu dụng, cô mua được hai quả mướp nhìn qua có vẻ rất tươi ngon.

"Ông chủ, tôm để cho con tự chon." Cho dù có phần hơi sợ hãi thứ này nhưng cô vẫn vươn tay ra, sợ tới mức tay phát run, nhanh chóng vứt con tôm vào trong rổ.

Cô không thông minh, rất nhiều chuyện đều làm không được tốt nhưng từ hôm nay trở đi cô muốn cố gắng! Cố gắng trở thành.... ..........một người phụ nữ có thể hấp dẫn được anh!

Ngoại trừ những thứ này.

Trên đường xách đồ ăn về nhà bước chân của cô càng ngày càng chậm sau đó đột nhiên dừng lại tại một cửa hàng trên con phố bán đồ trang sức.

Đều nói phụ nữ ba phần dựa vào diện mạo, bảy phần dựa vào cách ăn mặc, kỳ thật bộ dáng Lương Vũ sau khi tẩy trang hoàn toàn không được xinh đẹp như vậy.

Trong đầu cô đều là suy nghĩ về hình ảnh Giang Diệc Hãn không ngừng chụp ảnh Lương Vũ. Nguy rồi, không phải là anh thích Lương Vũ đấy chứ? Vãn Vãn lo lắng một trận.

Nhìn những trang sức rực rỡ muôn màu kia Vãn Vãn cứng rắn cúi đầu đẩy cửa bước vào.

....

Trong phòng bếp Giang Diệc Hãn đang đeo tạp đề nấu cơm, nhíu mày cười nói: "A, hôm nay thật sự là mặt trời mọc ở hướng Tây nên mới có người mặc váy!" Lúc vừa mới về nhà anh rất hoảng sợ, tuy loại váy áo Vãn Vãn đang mặc rất là bảo thủ nhưng lại tạo ra được hiệu quả thị giác cực kỳ thoải mái làm cho người ta có cảm giác cô vĩnh viễn là một nữ sinh trong sáng ngây thơ.

Vãn Vãn cũng đang mặc tạp dề giống anh đứng bên bàn trong bếp, sắc mặt đỏ hồng không được tự nhiên, vội vàng cúi đầu rửa rau.

"Nói thật đi, có phải chuẩn bị đi xem mắt hay không?"

Vấn đề của anh làm cho Vãn Vãn sửng sốt sau đó cô muốn gọi điện thoại cho chị họ của mình.

"Trên thực tế là ngày mai tôi bắt đầu đi làm, chị họ tôi bận việc nên tôi làm nhân viên thu ngân cho chị ấy mấy ngày." Cô chậm rãi nói.

Giang Diệc Hãn lập tức nghe ra được hàm ý trong lời nói.

" Chị họ nghe nói hiện giờ tôi không có bạn trai, chị ấy muốn.... ..." Bởi vì cô là bé gái mồ cô cho nên việc trong tương lai có hạnh phúc hay không rất được họ hàng thân thích quan tâm. Trước kia cô vẫn lấy bạn trai làm bia đỡ đạn hôm nay bị chị họ nghiêm túc hỏi thăm lập tức không chịu được đành phải thừa nhận lung tung rằng mình vừa mới chia tay với bạn trai.

"Chị họ cô muốn giới thiệu bạn trai cho cô sao?" Giang Diệc Hãn rửa sạch kéo cắt tôm, dùng lưỡi dao sắc bén cắt lưng tôm lấy ra ruột bùn màu đen, sau đó bằm nhỏ tỏi nhét vào chỗ hở trên lưng tôm, anh bớt chút thời gian hỏi.

"Ừ." Vãn Vãn khẩn trương nhìn chằm chằm vẻ mặt của anh, chỉ một chút xíu biến hóa cô cũng không dám bỏ qua.

Anh đối với cô có tình cảm nam nữ sao? Cho dù chỉ là một chút.

Giang Diệc Hãn lấy tôm ở trên bàn bỏ vào trong nồi bắt đầu chưng cách thủy: "Điều kiện của đối phương như thế nào?"

"Là bác sĩ, cực kỳ nổi tiếng ở thành phố của chúng ta, chị họ hy vọng tôi........có thể lui tới lâu dài......" Vãn Vãn cẩn thận nói.

Cô thừa nhận mình đang thăm dò anh.

Giang Diệc Hãn đối với cô quá tốt, đã vậy anh còn tận lực đối phó với Sâu Róm làm cho cô dấy lên hi vọng.

"Gần quan được ban lộc?" Giang Diệc Hãn giúp nói ra những gì mà cô còn chưa nói.

"Ừ." Những lời này làm cho cô vô cùng chột dạ bởi vì bây giờ đầu cô hoàn toàn bị những lời này chiếm lĩnh.

"Ha ha, cho nên cô đi làm ở phòng khám? Thành thật mà nói tiếp xúc gần gũi có thể biết được nhân phẩm của người ta một cách rõ ràng, nền tảng tình cảm cũng bền chắc hơn, chỉ cần cô cười ha ha một tiếng cũng không quá xấu hổ mà còn có thể làm quen được đồng nghiệp nữa đó! Đây thật sự là một biện pháp hay nha!"

Giang Diệc Hãn giơ ngón tay cái lên, trầm trồ khen ngơi cao chiêu của chị họ cô.

"Cho nên ý tứ của anh là?" Cả người Vãn Vãn khẩn trương tới mức ngừng hô hấp.

"Đương nhiên là đi! Bác sĩ nổi tiếng đó nha, nghề nghiệp cao thượng, thu nhập lại cao, chị họ cô giới thiệu cho cô thì chắc hẳn nhân phẩm cũng rất tốt!" Giang Diệc Hãn vỗ vai cô: "Vãn Vãn, cố lên!"

Vãn Vãn ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt thật lâu cũng không có nháy sau đó cô cúi đầu.

"Tất nhiên anh cảm thấy được thì sẽ được, tôi đi gọi điện thoại cho chị họ."

Cô viện một cái cớ trốn ra khỏi phòng bếp bởi vì nếu ở lại cô sợ anh sẽ phát hiện ra cái mũi của cô đã bắt đầu đỏ lên...

....

Tối đó Giang Diệc Hãn làm một bàn đồ ăn nhưng Vãn Vãn không có một chút khẩu vị nào.